Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1409: Tính Ra Đạo Lữ Của Giang H... Ỉ

Chương 1409: Tính Ra Đạo Lữ Của Giang H... ỈChương 1409: Tính Ra Đạo Lữ Của Giang H... Ỉ
 
 Thiên Âm Tông.
 
 Mục Khởi trông coi trong viện, nhìn thấy bên ngoài có một ít Sơn Hải Ấn Ký dần dần biến mất, đã tới gần biên giới trong viện rồi. Nói cách khác, thủ đoạn mà người kia lưu lại đang dần biển mất. Đây là bởi vì suy tính. Một khi biến mất liền mang ý nghĩa không thể tiếp tục được nữa. "Nhìn trộm nhân duyên người khác, hậu quả có nghiêm trọng không?" Đây là chuyện khiến Mục Khởi nghĩ không thông.
 
 Theo lý thuyết thì không nên như thê. Nhưng mà tính Diệu Thính Liên lại như vậy, chính. Mặc dù hắn
 
 không hiểu, nhưng cũng không truy đến cùng.
 
 Cũng giống như ấn ký nơi này. Bọn hắn đếu không biết nó rốt cuộc là - tới từ đâu, dù là có chô suy đoán thê nhưng chỉ là suy đoán, sẽ không truy cứu đến cùng.
 
 Nhìn kỹ một hổi, Mục Khởi lại quay về trong phòng.
 
 Bảo vật của hắn vẫn còn đang gia trì cho Diệu Thính Liên.
 
 Lúc này, tu vỉ của Diệu Thính Liên đang tỉnh tiền, một cô khí tức huyền ảo xuất hiện ở xung quanh. Nếu như tiếp tục thì sẽ có không Ít chô tốt đổi với việc tu luyện. Nhưng mà Diệu Thính Liên hoàn toàn không thèm để ý những thứ này, hung hăng suy tính. Từ bỏ tu vi tăng lên, chỉ muốn truy tìm nhân duyên kia.
 
 Chỉ cần suy tính được nhân duyên này thì có thể tìm ra đạo lữ của Giang Hạo sư đệ, hoặc có thể nói là đạo lữ thích hợp với Giang Hạo sư đệ.
 
 Chỉ là, nàng đã thất bại rất nhiều lần, lần này hẳn là rất khó thành công.
 
 Bách Hoa Hổ.
 
 Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn ở trong đình, nhìn bức thư trong tay. Lúc này, phong thư đã bị nàng mở ra, đọc nội dung bên trong. Hoặc có thể nói, nàng đã đọc rât nhiều lần rồi.
 
 Do dự hổi lâu, nàng thả thư trong tay xuông, trầm mặc không nói. Người ngoài không cách nào nhìn thầy nội dung trong bức thư, dù có xích lại gần thì vân không cách nào nhìn thấy được chút gì. Bởi vì trong mắt người bình thường thì đây là một tờ giây trông không.
 
 Lúc này, Hồng Vũ Diệp khẽ ngẩng đấu, lại lần nữa nhìn thây điểm sáng kia.
 
 Đúng là kiên nhẫn.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn về phía điểm sáng, lần nữa trầm mặc.
 
 Trong đôi mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, giông như đang do dự cái gì đó, lại tựa như không có cái gì. Thời gian trôi qua từng giờ, trắng sáng trên không trung.
 
 Sao trời dần dần hiện lên, chiếu rọi đại địa, chân trời chăng biêt đã xuât hiện hào quang từ lúc nào.
 
 Điểm sáng kia vốn còn đang định nở rộ, hiện tại chỉ có thể vô lực tán đi.
 
 Một đêm trôi qua, Hồng Vũ Diệp không hể có chút động tác nào, phong thư trên mặt bàn cũng nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Ánh nắng xuất hiện, Hồng Vũ Diệp nhìn thầy điểm sáng kia đang dân tán đi. Đồi phương có hai người, - không có người nào là mạnh cả. Yếu đền mức làm cho người ta giận sôi. Hồng Vũ Diệp nhìn ánh sáng dần dần biển mât, chậm rãi đứng dậy, biên mắt tại chô.
 
 Một bên khác.
 
 Mục Khởi nhìn Diệu Thính Liên, chau mày.
 
 'Xem ra vẫn không có tiến triển øì."
 
 Hắn nhìn thấy bảo vật lần nữa vỡ ra, lực lượng phía ngoài cũng tiêu hao không ít, hôm nay không thể tiếp tục nữa.
 
 Cần chờ thêm hai ngày, chỉ hi vọng còn có thời gian, dù sao cũng cần thiên cơ hôn loạn.
 
 Một khi thiên cơ khôi phục thì sẽ không cách nào tính ra được. Thực lực của bọn hắn có hạn.
 
 Có đôi khi Mục Khởi sẽ nghĩ, tính toán gian nan như thể, liệu có khả năng là thiên cơ hôn loạn dân đền xuât hiện sai lầ hay không. Mà thiên cơ bình thường chính là khó mà tính ra được.
 
 Nhưng hắn chỉ là nghĩ như vậy, : không cách nào biết được cụ thể, chỉ có thể xem xem liệu có tính ra được gì hay không.
 
 Nhưng mà phải chờ lần sau.
 
 Nghĩ như vậy, hắn muốn động thủ thu hổi bảo vật.
 
 Nhưng mà, trong nháy mắt động thủ, bảo vật đột nhiên tỏa ra hào quang, giống như là có tiến triển mới.
 
 Trên người Diệu Thính Liên cũng bắn ra khí tức huyền ảo. Nếu như cät đứt lúc này thì có chút phí công. Thấy thế, Mục Khởi sững sờ, cuối cùng cười khổ, chỉ có thể vận chuyển tu vi, ổn định bảo vật, tranh thủ thêm một lúc.
 
 Rất nhanh, cả người hắn liền bị hút khô, chút tu vỉ ấy hoàn toàn không chồng đỡ được bao lâu. Cũng may ánh sáng thăng hoa cực hạn, cuôi cùng tiêu tán.
 
 Mà Diệu Thính Liên cũng đã mở mắt ra, hưng phần nói: "Tìm được, ta tìm được rối. "
 
 Nàng hưng phấn đứng lên, nhìn xung quanh một chút, không có phát hiện phu quân ở đâu. "Phía dưới." Mục Khởi chật vật lên tiềng.
 
 Diệu Thính Liên lúc này mới nhìn thây Mục Khởi ngối dưới đất.
 
 "Phu quân, sao ngươi lại ngồi ở dưới đất thể?"
 
 Nàng lập tức ngồi xuống đỡ đối phương dậy.
 
 "Ngươi nói ngươi tính ra rồi?" Mục Khởi lập tức hỏi.
 
 "Đúng thế." Trong đôi mắt Diệu Thính Liên mang theo ánh sáng: "Ta tính ra rồi, tính ra được một vị trí, có thể qua đó tìm."
 
 Nói xong, nàng liền muốn kéo Mục Khởi cùng đi, nhưng mà không có kéo được. "Bị móc rỗng rồi." Mục Khởi thở dài nói: "Một mình người qua đó đi." "Có bị thương hay không?" Diệu Thính Liên kiểm tra.
 
 "Không có, chỉ là thoát lực mà thôi." Mục Khởi lắc đầu.
 
 Suy tư một lúc, Diệu Thính Liên liền cõng Mục Khởi chạy ra ngoài.
 
 Mục Khởi: "??‡"
 
 "Đây là thành quả của vợ chồng chúng ta." Diệu Thính Liên cao hứng nói.
 
 Trong lúc nhất thời, Mục Khởi không khỏi thở dài. ăn để nàng náo loạn lâu như vậy, cuôi cùng lại bị cõng ra ngoài. Trên đường đi, các sư huynh đệ nhìn thầy chắc chăn sẽ chê cười. Lúc đầu, hắn cũng là một sư huynh có danh tiếng không tệ. Nhưng sau khi Giang Hạo mang Diệu Thính về, hết thảy liên thay đổi.
 
 "Ở ngay phía trước." Diệu Thính Liên kích động nói.
 
 Nàng đã thấy được vị trí, chỉ cần tiên về vị trí kia, chắc chăn sẽ nhìn thây người kia, người thích hợp với Giang Hạo sư đệ.
 
 "Thật kích động, cảm giác sư đệ cuồi cùng cũng không cần lẻ loi một mình nữa." Diệu Thính Liên nói. Mục Khởi thì lại không có cảm giác gì quá lớn. Dù sao hắn vốn cũng không có ý nghĩ quá lớn, chỉ là tò mò mà thôi.
 
 Bọn hắn một đường tiến vào trong rừng cây. Rừng cây cực kỳ vắng vẻ.
 
 Xuyên qua rừng cây, đi tới bên hổ. Lúc này, bên hổ, dưới một cây đại thụ có một thân ảnh màu đỏ đứng thăng.
 
 Diệu Thính Liên nhìn thấy liền kích động: "Chính là nàng."
 
 "Bỏ ta xuống trước đã." Mục Khởi nói.
 
 Lúc hắn nhìn sang cũng không có cảm nhận được bất kỳ khí tức gì. Đây là một vị cường giả? Là đệ tử. của phong nào? Chưa bao giờ thấy qua.
 
 Diệu Thính Liên thở sâu, sau đó ổn định trạng thái tâm lí, từng bước một tới gần. Mục Khởi cũng không tới gần, mà đứng ở đăng sau cảnh giác, dưới chân có một chút trận pháp xuất hiện.
 
 Chuyện hắn muốn làm chính là nếu như Diệu Thính Liên gặp nguy hiểm thì lập tức dẫn người rời đi, về phần có được hay không thì không biêt. Nhưng mà đã đến đây rồi thì không cách nào trở về được nữa. Đối phương nhât định đã phát hiện. Diệu Thính Liên chậm rãi đi qua, nàng đương nhiên cũng rất cẩn thận. Lúc tới gần đối phương, nàng luôn chú ý tới tình huồng của đổi phương. Nếu như đổi phương có chút bât mãn nào, nàng sẽ lập tức dừng lại. Dù sao thì người này thoạt nhìn chính là một vị sư tỷ. Nàng và Mục Khởi đều không thể nhìn ra tu vi của đổi phương.
 
 Lúc cách đối phương khoảng tầm mười bước, Diệu Thính Liên dừng lại, nhẹ giọng lên tiếng: "Sư tỷ?" Nghe vậy, thân ảnh màu đỏ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Diệu Thính Liên.
 
 Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, Diệu Thính Liên cảm giác không biết mình có phải là đã nhìn lầm hay không.
 
 Người trước mắt mặc một bộ váy màu đỏ thanh lịch, vạt áo phiêu dật, khẽ đung đưa trong gió. Ảnh mặt ôn hòa mà sáng tỏ, bên trong phảng phất như ẩn chứa trí tuệ thâm thúy, dung mạo khuynh thành tuyệt thể, hoàn toàn khác với những tiên tử trước đó.
 
 Trong lúc nhất thời, nàng nhìn đến ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận