Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 141: Nói Rõ Lí Do Mình Và Nữ Ma Đầu Không Phải Là Vợ Chồng?

Chương 141: Nói Rõ Lí Do Mình Và Nữ Ma Đầu Không Phải Là Vợ Chồng?
Giang Hạo trầm tư.
Mặc kệ đêm qua mình đã làm gì trong phòng.
Không hề nghi ngờ, hắn đã ở cùng Hồng Vũ Diệp tại một gian phòng trong một đêm.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên, thế nhưng lần này đúng là thanh bạch.
Nhưng đối phương cũng không biết, cho nên hiểu nhầm Hồng Vũ Diệp là phu nhân của mình.
Hắn vốn định nói rõ lí do đây chỉ là hiểu nhầm, cũng không phải là qua đêm cùng phu nhân trong một gian phòng.
Nhưng nói thế thì tiểu cô nương này sẽ suy luận càng nhiều thứ hơn.
Cho nên, dù nói rõ lí do hay là không giải thích, đều là một chuyện phiền toái.
Trừ khi là giết người diệt khẩu.
Hắn thở dài trong lòng, nhìn tiểu cô nương, lạnh nhạt nói:
"Làm thêm chút chuyện, hỏi ít nói ít, như vậy mới không dễ chọc tới khách nhân. Biết nhiều chuyện của khách hàng sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều phiền toái, cũng sẽ mang đến phiền não cho ông chủ của ngươi."
Kiến thức của tiểu cô nương nửa vời, thế nhưng cũng biết mình hình như đã nói sai, nàng cúi đầu có chút e ngại:
"Thật, thật xin lỗi! Ta, ta không cố ý."
"Người ở quán trọ này đều không phải là người bình thường, rất nhiều chuyện đều không thể hỏi cũng không thể nói cùng người khác, có hiểu không?" Giang Hạo ôn hòa nói.
"Biết, biết." Tiểu cô nương cúi đầu xưng phải.
Thấy thế, Giang Hạo lấy ra một đồng tiền rồi đưa tới:
"Cho ngươi."
"Cảm, cảm ơn." Tiểu cô nương nhận đồng tiền, nở nụ cười.
Giang Hạo gật đầu, sau đó liền rời khỏi sân sau.
Trước khi đi cũng dặn dò đối phương, đừng động vào phần đất gieo trồng linh dược.
Thật ra, nếu như đối phương nói chuyện của hắn và Hồng Vũ Diệp cho người khác thì cũng không có gì, hắn nghe cũng sẽ không để ý.
Bản thân mình chẳng qua chỉ là khách qua đường, không bao lâu nữa liền sẽ bị lãng quên, như là một hạt cát trong gió bão, không cần thiết phải đi so đo.
Thế nhưng bị Hồng Vũ Diệp nghe được, có lẽ đây chính là đả kích trí mạng.
Dù sao cũng làm nhục sự trong sạch của đối phương.
"Tối hôm qua khôi phục thần thông, không thể đến cạnh Thiên Hồ một chuyến, hiện tại đi qua không biết sẽ có thu hoạch gì hay không."
Không Minh Tịnh Tâm đã khôi phục hoàn toàn, đêm nay có thể bắt đầu gia tốc lĩnh hội thứ thứ ba Thiên Đao rồi."
Thức thứ ba kéo dài lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể học xong.
Nhưng cũng cần mấy ngày.
Chẳng qua hắn có chút tò mò, đan dược mà Hồng Vũ Diệp cho hắn rốt cuộc là cái gì.
Hiệu quả tốt đến lạ thường.
"Mua một viên không biết sẽ tốn bao nhiêu linh thạch nữa."
Chuẩn bị dự phòng một viên đan dược như này nhất định là không sai.
Những người khác ít có thần thông, mà hắn lại có ba thần thông thường dùng.
Ngày nào đó xuất hiện phản phệ, liền có thể khiến cho thần thông bị hao tổn.
Thần thông như một bộ phận của cơ thể người, người bị hao tổn, thần thông cũng sẽ có thể bị cắn trả.
Hoặc là vận dụng quá độ dẫn đến tổn thương.
Một khi bị hao tổn, ngoại trừ uẩn dưỡng thời gian dài thì hắn không có biện pháp nào.
Đáng tiếc không thể hỏi được tên của đan dược, chỉ có thể chờ đợi chuyện này kết thúc rồi về Thiên m Tông tra một chút.
Sau đó, hắn rời khỏi Thiên Thổ Thành, đi tới Thiên Hồ.
Thiên Hồ cách Thiên Thổ Thành không xa, nếu không thì hắn cũng không dám ra khỏi thành.
Cách Hồng Vũ Diệp quá xa, sẽ dễ bị người của Lạc Hà Tông hoặc là Thiên Thánh Giáo phát hiện ra vị trí.
Cho nên, nếu như Thiên Hồ quá xa, hắn chỉ có thể để Hồng Vũ Diệp cùng đến đây.
Thiên Hồ trong rừng cây, mặt hồ như gương, chiếu rọi trời cao.
Nên có tên là Thiên hồ.
Giang Hạo lúc này đang đứng ở một bên Thiên Hồ, bắt đầu xem xét bốn phía.
Sau khi tiến vào rừng cây không bao lâu, hắn thấy được một số tượng đá.
Bên trong có một ít kiến trúc.
Là một chút tảng đá kiến trúc, có cột đá đứt gãy, cũng có pho tượng sụp đổ, không thể nhìn ra là cái gì.
Hắn cũng không dừng lại, một đường đi về phía bên trong.
Giây lát.
Trước một kiến trúc to lớn, hắn nhìn thấy thủ vệ.
Là hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Thoạt nhìn dáng vẻ hơn ba mươi, bọn hắn hời hợt đứng ở chỗ đấy, cũng không chú ý tình huống xung quanh.
Tình cờ còn nói chuyện với nhau hai câu.
Dường như không tình nguyện trông coi nơi này cho lắm.
Thoạt nhìn là tạm thời bị gọi tới trông coi, không có kỷ luật gì cả.
Giang Hạo vòng qua hai người, tiến vào kiến trúc bên trong.
Bên trong là một không gian khá lớn.
Trong không gian có một tế đàn, bên rìa tế đàn có một cột đá sừng sững, phía trên dính đầy vết máu.
Đi đến trước cột đá.
Giang Hạo sờ vào một vết máu.
Phát hiện nó thế mà còn chưa khô.
"Xem ra là mới lưu lại, không biết là người nào."
Dưới sự nghi hoặc, hắn nhớ tới Tả Lam mua bán đệ tử có thiên phú trước đó.
Có lẽ là bọn hắn, cũng có lẽ là không phải.
Giang Hạo cũng không thèm để ý đối với chuyện này, hắn có thể nhìn ra, những vật này chính là chuẩn bị cho tế đàn ở giữa.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn phát hiện tế đàn khác biệt với kiến trúc, mới được xây dựng không lâu.
Chẳng qua là nơi này tương đối bí mật, cho nên để ở chỗ này.
"Giám định."
Hắn lập tức mở thần thông ra.
【 Tế đàn Thông Linh: Dâng máu tươi của đồng nam đồng nữ có linh căn, dùng Mật Ngữ Thạch Bản làm môi giới, có thể câu thông tạm thời với chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản. Là Tả Lam chuẩn bị để đối phó với chủ nhân Thạch Bản và không bị khống chế, vốn dĩ bảy ngày sau hắn mới dâng máu tươi cuối cùng lên, thu hoạch được lực lượng cấp bậc Nguyên Thần. Nhưng bị đám người Phương Kim đột nhiên xuất hiện quấy rầy, cho nên hắn quyết định chín ngày sau lại đến, trước mắt đã nhận định ngươi chính là người sở hữu Thạch Bản. 】
Cấp bậc Nguyên Thần, chín ngày sau.
Nhìn tin tức mà thần thông phản hồi lại, Giang Hạo thở dài.
Chờ thêm mấy ngày cũng không có gì, trọng điểm là đối phương có thể thu được lực lượng cấp bậc Nguyên Thần.
"Phải khống chế lại trước khi hắn thu hoạch, nếu không ta không nhất định sẽ là đối thủ của hắn."
Hắn chưa bao giờ đối kháng chính diện với cường giả cảnh giới Nguyên Thần, mức độ nguy hiểm hẳn là cao nhất cho đến hiện tại.
Giang Hạo đi đến bên trên tế đàn, thấy chỗ đặt Thạch Bản.
Hắn đang nghĩ, nếu như mình bỏ Thạch Bản vào, liệu cũng có thể thu được lực lượng cấp bậc Nguyên Thần hay không?
Thế nhưng loại lực lượng này chắc là sẽ có di chứng rất lớn.
"Chủ nhân tạm thời phía sau Thạch Bản không biết liệu có phải là người mà Hồng Vũ Diệp muốn tìm hay không."
Căn cứ theo giám định trước đó, sau lưng tất cả Thạch Bản chỉ có một chủ nhân.
Mặt khác đều là người sử dụng, hoặc gọi là chủ nhân tạm thời.
Đại Thiên Thần Tông đi vào gần Thiên m Tông, hẳn là nghe lệnh người chủ nhân tạm thời kia.
"Không biết hắn là người của Đại Thiên Thần Tông, hay là người tuyên bố nhiệm vụ."
Nghĩ những vật này cũng không có kết quả, chỉ có thể bắt Tả Lam để hỏi.
Còn chỗ ẩn thân của Tả Lam, trước mắt vẫn là một bí ẩn.
Do dự một chút, Giang Hạo không phá hỏng tế đàn.
Chẳng biết lúc nào mới có thể tìm được Tả Lam, chỉ có thể khiến hắn cảm thấy nơi này an toàn và tiếp tục kế hoạch, mới có thể dụ đối phương xuất hiện.
"Tốt nhất là tìm được bọn người Phương Kim, để bọn hắn đừng đánh cỏ động rắn."
Nếu như đánh cỏ động rắn, hắn lo lắng Tả Lam sẽ kéo dài chuyện này.
Có khả năng sẽ kéo dài qua ba tháng.
Rời khỏi công trình, Giang Hạo lại kiểm tra xung quanh một lần.
Phát hiện có một ít trận pháp tồn tại, còn có một số bẫy rập ẩn giấu.
Có bẫy rập cấm chế và bẫy rập phù lục.
Nếu có người dẫn dắt, người phía sau rất dễ bị lâm vào trong cạm bẫy.
Tốn rất nhiều thời gian, Giang Hạo ghi nhớ lại từng bẫy rập, phòng ngừa lúc động thủ vào chín ngày sau sẽ lâm vào trong đó.
Đáng tiếc, đồ trên người hắn quá ít, gần như không có tạo nghệ trận pháp.
Nếu không hắn đã có khả năng lợi dụng ngược lại những cạm bẫy này.
Đây là không thể làm gì khác, tu luyện vài chục năm, gần đây mới bắt đầu học chế phù.
Thời gian quá ngắn, không kịp học những thứ khác.
Việc cấp bách vẫn là lấy tăng cao tu vi làm chủ.
Chế phù kiếm linh thạch, cũng là vì tăng cao thực lực.
Hắn trở về quán trọ.
Giang Hạo lại đi vào sân sau.
Nhìn sân nhỏ thiếu thốn linh khí, hắn cảm thấy trồng linh dược còn không bằng trực tiếp mua một ít linh dược về.
Như này hương hoa có thể lập tức bao trùm xung quanh, linh khí cũng có thể sớm tụ tập.
Đáng tiếc cấy ghép linh dược lại rất dễ xảy ra vấn đề.
Còn nữa, linh dược có sẵn quá đắt.
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo dùng một ít linh thạch bố trí Tụ Linh Trận xung quanh, linh khí xung quanh không đủ thì sẽ dùng linh thạch thay thế.
Như này môi trường sân sau sẽ trở nên phồn thịnh hơn.
Sau khi xác định trận pháp không có vấn đề gì, Giang Hạo ngẩng đầu nhìn thời gian, phát hiện trời đã sắp tối rồi.
Hắn muốn đi lên tìm Hồng Vũ Diệp.
Chỉ là vừa mới trở lại đại sảnh, liền nghe thấy có người phàn nàn.
"Thiếu chút nữa đã tìm được, trên người Tả Lam này có pháp bảo, nếu không thì thông qua phân thân của hắn, ta nhất định có thể tìm được hắn." Lam Cẩn phàn nàn.
"Không tìm được bản thể hắn cũng chẳng có gì, đáng tiếc là không biết được chỗ hắn giam giữ người. Ngày mai lại đi Thiên Hồ nhìn một chút, hẳn là còn có manh mối khác." Bạch Quỳnh trấn an.
"Không biết là người nào đã giết phân thân của Tả Lam, nếu không thì chúng ta cũng không đến mức bị chặt đứt manh mối." Lam Cẩn tức giận nói.
Lúc này bọn hắn vừa mới tiến vào, cũng thấy Giang Hạo đi ra từ sân sau.
Ba người đều là sững sờ.
Trên mặt Giang Hạo bình tĩnh, trong lòng thật ra có chút xấu hổ, nếu như không đoán sai thì đối phương là đang oán trách mình.
Bởi vì phân thân của Tả Lam đều là hắn giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận