Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1410: Tính Ra Đạo Lữ Của Giang H... Ỉ

Chương 1410: Tính Ra Đạo Lữ Của Giang H... ỈChương 1410: Tính Ra Đạo Lữ Của Giang H... Ỉ
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, bình tĩnh mở miệng: "Ngươi tìm ta?"
 
 "Đúng, đúng vậy. " Diệu Thính Liên liền vội vàng gật đấu.
 
 "Có việc?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Nghe vậy, Diệu Thính Liên có chút do dự.
 
 Người trước mắt tuyệt đối không phải người bình thường, nhất định là đệ tử mà tông môn ẩn giãâu. Người như vậy khó trách lại khó tính như thể. Nhưng nêu đã tính ra được thì chứng minh nàng xứng đôi với sư đệ. Thê nhưng, đồi phương chưa chắc đã có loại ý nghĩ này. Cho nên nên mở miệng như nào đây?
 
 Chỉ cần nhìn thấy đối phương, nàng liền không có dũng khí mở miệng. Nhưng nàng vẫn hít một hơi thật sâu, nói: "Sư tỷ, ta là Diệu Thính Liên, là đệ tử chân truyển của Đoạn Tình Nhai. "
 
 "Đệ tử chân truyền?" Hồng Vũ Diệp giồng như cười mà không phải cười. hỏi.
 
 "Đạo lữ của đệ tử chân truyền." Diệu Thính Liên bổ sung một câu. Nàng xác thực không phải là đệ tử chân truyền, thân phận của nàng có vần để, hơn nữa lại không làm việc đàng hoàng, sư phụ không thu. "Vậy tại sao lại tìm ta?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Là có một vấn để mạo muội. " Diệu Thính Liên nói tiếp: "Không biết sư tỷ đã có đạo lữ hay chưa?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nhìn thấy đối phương cúi đầu liền nói: "Nếu như không có thì sao?"
 
 "Vậy sư tỷ đã nghe nói qua về vị sư đệ trầm ổn nhất, biêt bày mưu nghĩ kế nhất tông môn chúng ta chưa?" Diệu Thính Liên hỏi.
 
 Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp hơi tò mò: "Người nào?"
 
 "Đệ tử chân truyền Đoạn Tình Nhai chúng ta, thủ tịch dự tuyển, Giang Hạo sư đệ. "
 
 Diệu Thính Liên chân thành nói: "Sự đệ chúng ta là người trầm ổn, tính cách ôn hòa, tướng mạo an. toàn, sư đệ sư muội nhìn thây hăn đều là vui vẻ. Là đạo lữ mà vô số tiên tử tha thiết ước mơ. Sư tỷ có muốn đi gặp hắn một chút hay không?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, lắc đầu nói: "Không gặp."
 
 "Sư tỷ, hiện tại sư đệ còn nhỏ tuổi mà đã âm thẩm bộc lộ tài năng. Có rãt ít người biết được chuyện này, chúng ta nên sớm hạ thủ vi cường." Diệu Thính Liên chân thành nói. Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nói: "Nều như ngươi có thể tìm thây ta ba lần, ta có thể đi gặp hắn một chút."
 
 Giọng nói rơi xuống, Hồng Vũ Diệp quay người rời đi.
 
 Vừa đi được mấy bước, nàng đã hoàn toàn biển mất ở trong tầm mắt của Diệu Thính Liên.
 
 Nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, Diệu Thính Liên có chút hoảng hốt. Thật sự là xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn, nàng mặc... Hả?
 
 Nàng ăn mặc như nào? Dáng dấp ra sao tới? Quên rồi?
 
 "Không hợp thói thường như thế?" Diệu Thính Liên có chút khó có thể tin nổi, nàng thể mà đã quên mât dáng vẻ của người vừa rồi, chứ đừng nói tới là vẽ ra cho sư đệ xem.
 
 Trong lúc nhất thời, nàng lập tức nhìn về phía Mục Khởi: "Phu quân, ngươi có thầy rõ dáng vẻ của vị sư tỷ vừa rồi không?"
 
 Mục Khởi lắc đầu: "Quá xa, nhìn không thây."
 
 "Quá xa?"' Diệu Thính Liên mờ mịt. Khoảng cách chỉ có mấy chục bước, sao lại quá xa được?
 
 "Quên hỏi tên rồi." Diệu Thính Liên đột nhiên nhớ tới.
 
 "Vậy phải làm sao bây giờ?" Mục Khởi ngổi xuồng hỏi.
 
 Hắn còn chưa khôi phục, vừa rổi lại cảnh giác hổi lâu, đương nhiên có chút đứng không vững.
 
 "Không biết, nhưng đây là một tin tức tốt, chờ sư đệ trở về sẽ nói cho hắn biết. Mặt khác, chỉ cần tìm ra được hai lần nữa, nàng sẽ đồng ý đi gặp sư đệ. Phải bảo sư đệ chuẩn bị tốt tư tưởng trước mới được. Hắn nhất định sẽ thích vị sư tỷ này. " Diệu Thính Liên lại cảm thây hưng phân.
 
 Nàng không hề nghĩ nhiều về tình huồng cụ thể của vị sư tỷ kia. Dù sao sau này còn có thể gặp mặt, đến lúc đó hỏi một chút là được. Mục Khởi cũng không nói gì thêm. Thuận theo tự nhiên là được.
 
 May mắn, người kia không có ác ý đổi với bọn họ.
 
 Trong động phủ của hắc ưng. Giang Hạo ngồi ở trên cao một hồi lâu, từ trời tôi cho đền lúc hừng đồng.
 
 Hắn cũng không tiếp tục làm khó xử tộc hắc ưng nữa.
 
 Nếu như đám hắc ưng này đã muốn giúp Sở Xuyên thì không cần thiết phải xử lý. Có thể giúp đỡ Sở Xuyên tiền về Đông Bộ là chuyện tốt. Đương nhiên, bọn hăn cũng có thể trở thành hậu thuân của Sở Xuyên. Nếu như phía trước có nguy hiểm, Sở Xuyên còn có thể lui lại chỗ này, không đến mức lui về Thiên m Tông.
 
 Xem như không tệ.
 
 Có lời thể với Thiên Đạo, bọn hắn sẽ không làm loạn. Chuyện còn lại phải xem chính Sở Xuyên, chỉ cần có thể khống chế tốt là được. Cộng với cờ chiêu hồn kia, mặc dù tu vi Sở Xuyên hiện tại bình thường, nhưng mà chiến lực không tầm thường chút nào. Lại lĩnh ngộ Tự Tại Pháp, thực lực tỉnh tiền không ít, chắc là sẽ có thể phóng sinh triệt để. Nhưng mà, hắn không rời đi là vì đang chờ đợi tụ hội.
 
 Hiện nay, mình đã tới gần mặt trời màu lục, chỉ thiểu bổn trong năm món đồ đã bị tìm được kia. Một khi kích hoạt, Quy Khư sẽ có thể thi triển lực lượng, hắn cũng có thể tiền vào phong ân Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
 
 Hắn cũng không dám bại lộ chính mình, mặc dù phần lớn mọi người đều muốn hắn thành công, nhưng sẽ luôn có một sô người muôn mạng của hắn. Ví dụ như người của Vạn Vật Chung Yên. Bọn hắn mới là bên nguy hiểm nhất.
 
 Hiện tại, nếu như bị người ta biết được tác dụng của Quy Khư và chuyện cần làm, đương nhiên sẽ có vô sô người chen chúc mà tới, muôn hạ sát thủ.
 
 Mà hắn ngồi ở chỗ này một đêm, khiến cho tộc hắc ưng run lẩy bẩy, không biêt vị này rồt cuộc muôn làm gì.
 
 Giang Hạo cũng không có giải thích, chỉ là quan sát bọn hắn. Bởi vì hoảng sợ, hắc ưng lông trắng còn bắt đầu bắt đầu chuẩn bị đồ cho Sở Xuyên, lúc chuẩn bị còn hỏi Giang Hạo một câu. Giang Hạo chỉ cười không nói. Bọn hắn liền cho răng làm như vậy không có vấn đề gì.
 
 Chờ chuẩn bị kỹ càng xong rồi hỏi lại, Giang Hạo vân là cười không nói. Bọn hắn cảm thây người trước mắt cho rằng còn chưa đủ, liền tiếp tục chuẩn bị.
 
 Như thế, bọn hắn bận rộn cả một đêm.
 
 Giang Hạo rõ ràng là không nói gì, bọn hắn lại chuẩn bị rất nhiều thứ, chờ đợi Sở Xuyên trở về sẽ giao cho hãn. Không những thê, bọn hắn còn đưa ra các loại cam đoan, nhất định sẽ dôc hêt sức phụ trợ. Thấy thế, Giang Hạo mới gật đầu nói: "Không tệ. "
 
 Bọn hắn như được đại xá, cảm thấy không uống công bận rộn cả một đêm.
 
 Mà sau khi hừng đông, Giang Hạo cuôi cùng cũng cảm nhận được Mật Ngữ Thạch Bản chân động. Lần tụ hội này không phải là ban đêm, mà là buổi trưa.
 
 Thấy thế, Giang Hạo biến mất tại chô sâu trong sơn động.
 
 Hắn để tất cả mọi người không được vào quây rầy, mặt khác lúc rời đi còn dùng thần thông ThấnUy - ảnh hưởng tới những người kia. Tât cả mọi người cũng bắt đầu mơ hổ đổi với chuyện tồi ngày hôm qua, chỉ biết là mình muốn làm gì.
 
 Dù là có cường giả uốn nắn thì cũng chỉ uốn nắn như bình thường, bọn hắn sẽ không thầy rõ dáng vẻ của Giang Hạo. Còn về sư huynh của Sở Xuyên... Aï biêt là vị sư huynh nào đầu? Lại có thật hay không?
 
 Mặt khác, đã không còn người nào chú ý tới Sở Xuyên nữa.
 
 Buổi trưa.
 
 Giang Hạo tiến vào bên trong Mật Ngữ Thạch Bản, những người khác đếu có mặt.
 
 Xem ra là đã nhận được tin tức, hiện tại phải xem cần mất bao lâu để đạt được những vật kia, cũng không biết có tới kịp hay không.
 
 Tiến vào tụ hội, Đan Nguyên tiển bồi nhìn về phía đám người, nói: "Lân này mọi người đều có thu hoạch không nhỏ đúng không?" Những người khác đều gật đầu. Giang Hạo nghĩ lại, mình không có thu hoạch gì cả, chỉ đạt được một hạt giông, còn chưa giám định. Đợi chút nữa phải giám định một chút mới được.
 
 "Ta ở trong thư tịch phát hiện muôn dùng Quy Khư thì cần sơn hà đại địa hiệp trợ, nhưng lại không có ghỉi chép là hiệp trợ như nào." Trương tiên tử lên tiềng.
 
 Nghe vậy, Đan Nguyên cười nói: "Đã có đáp án."
 
 Nghe vậy, tất cả mọi người đều có chút ngoài ý muồn.
 
 Đan Nguyên nhìn đám người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tỉnh: "Vật kia là Tỉnh tiểu hữu lưu lại sao?"
 
 Giang Hạo gật đầu: "Đúng vậy." Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn, Tỉnh lưu lại cái gì?
 
 "Vậy Quy Khư cũng ở trong tay tiểu hữu sao?" Đan Nguyên lại hỏi. Giang Hạo vẫn là gật đầu: "Ở ngay đây."
 
 Đám người Quỷ tiên tử chấn kinh. Lấy được Quy Khư nhanh như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận