Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1412: Bóp Nát Thiên Cực Tĩnh Mặc... Ỉ

Chương 1412: Bóp Nát Thiên Cực Tĩnh Mặc... ỈChương 1412: Bóp Nát Thiên Cực Tĩnh Mặc... Ỉ
 
 "Tỉnh tiểu hữu thì sao?" Đan Nguyên hỏi.
 
 "Vậy ta cũng muốn một viên." Giang Hạo nói.
 
 Hắn thật ra cũng không cần lắm, dù sao ai dùng Quy Khư đều như nhau cả, không cách nào biết được đao cuồi cùng sẽ tiền về nơi nào. Cho nên, từ lúc bắt đầu nó đã không thuộc về hãn.
 
 Hơn nữa, lần này hắn ra tay chính là vì trả nợ, không có đạo lý đòi thù lao.
 
 Nhưng mà Đan Nguyên đã mở miệng, đành tùy ý đòi một chút vậy.
 
 Hắn chắc là không dùng đến, có thể cân nhắc xem có ai cần không. Nêu như thực sự không biêt cho ai thì cho Sở Xuyên đi. Lúc trước Sở Xuyên xuống núi, mình còn quá nhỏ yếu, chỉ có thể cho đối phương một chút linh thạch và pháp bảo bình thường. Cho nên, con đường của hắn mới đặc biệt gian nan, trên. đường đi không phải bị đuổi giết thì chính là đang bị truy sát. Mặc dù bởi vậy mà tu vi tăng lên, nhưng cuồi cùng hãn lại rất dê bị trọng thương và quay đấu.
 
 Hiện nay gặp được, cũng nên chuẩn bị đầy đủ một chút.
 
 "Bốn viên? "Đan Nguyên cười nói: "Đúng là làm khó Tiên Tông rồi. " Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại.
 
 Dù sao bức bách Tiên Tông, người trong tụ hội cũng không có người nào là thiện nam tín nữ cả.
 
 Cũng không biết Trương tiên tử và Tỉnh có cảm tưởng gì. Dù sao bọn hăn đến từ Tiên Tông. "Thứ mà Tỉnh tiểu hữu muốn sẽ giao cho Tinh tiểu hữu trước. " Đan Nguyên nói.
 
 Giang Hạo gật đầu.
 
 Thuốc của sư phụ đã đến.
 
 Hạt giống Sơ Dương Lộ cũng sắp đền. Nhưng mà không dê trồng. Đền lúc đó cần giám định một chút, xem xem có phương pháp trồng nào đơn giản hay không.
 
 Nếu thực sự quá phức tạp thì cũng chỉ có thể giao cho Trà tiên sinh. _ Đôi phương nghiên cứu khá sâu về chuyện này.
 
 Trồng Sơ Dương Lộ cần thời gian dài dãng dặc, nhưng mà mặc kệ là mây chục năm hay là trên trắm năm thì đều đáng trồng, ít nhất thì có thể tiết kiệm được mây trăm vạn linh thạch.
 
 Nếu thiếu thì có thể mua một chút. May mà Hồng Vũ Diệp uống ít. "Vậy tất cả đã sẵn sàng, trưa mai kích hoạt bảo vật, có vần để gì không?" Đan Nguyên hỏi.
 
 Chuyện này không thể chậm trễ được.
 
 "Ta không có vấn để gì." Tỉnh nói. Người của Thiên m Tông còn chưa rời đi, hãn dân đấu rời đi là được. "Ta hắn là cũng có thể." Quỷ tiên tử nói.
 
 "Phía ta không có vấn để gì. " Trương tiên tử nói.
 
 "Ta lúc nào đều được." Tỉnh cũng lên tiêng. "Vậy các ngươi còn có điều gì muốn nói không?" Đan Nguyên hỏi. Những người khác lắc đầu.
 
 Sau đó, tụ hội kết thúc.
 
 Bởi vì Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, - mọi người đều không có hứng nhắc tới những chuyện khác.
 
 Bí cảnh.
 
 Tàng Thư Các.
 
 Nhan Nguyệt Chỉ đi ra từ vị trí ẩn nâp.
 
 Nàng liếc nhìn chồng sách, cuối cùng lắc đầu thở dài:
 
 "Đáng tiếc, không biết sau này có còn cơ hội tiến vào nữa hay không." Nàng thích đọc sách ở chỗ này, nhưng có chuyện quan trọng phải làm, đương nhiên phải rời đi. Nhưng mà, nàng phát hiện ra một chuyện.
 
 Trước đó Sở Tiệp nói ý chí ở trung tâm đang chờ một thiên tài, gần đây thiên tài kia mới rời đi.
 
 Mà người kia vừa rời đi, tụ hội liền mở ra, Quy Khư rơi vào trong tay Tỉnh.
 
 "Vậy là hắn chính là thiên tài này, hay là người bên cạnh hãn là thiên tài này?"
 
 "Theo lý thuyết người có thể xứng với cái danh thiên tài này hắn là đệ nhất cổ kim Tiểu Tam Sinh." "Nhưng mà Tiếu Tam Sinh đã chết, như vậy ai có thể xứng được?"
 
 "Có lẽ, Tiếu Tam Sinh còn sống?" "Như vậy người chết chính là ai?" Rất nhiều nghi vấn, nhưng Nhan Nguyệt Chỉ chỉ là tò mò, không có ý định truy cứu đền cùng.
 
 Người trong tụ hội sẽ không đi đào móc sâu về những người khác.
 
 Biết được càng rõ ràng, càng không tốt đổi với mình. Cứ nửa biết rõ nửa mơ hổ như hiện, sau đó tiếp tục hợp tác, mới là thích hợp nhất.
 
 Một bên khác.
 
 Giang Hạo ngồi ở chỗ sâu trong động phủ, lấy Quy Khư ra kiểm tra một hồi. Hắn đã dùng khăn lau mấy lần, không có một chút tác dụng nào. Thậm chí là làm bần rồi lau cũng không hể có tác dụng gì. Xem ra là không chiêm được chút bọt khí nào cả. Giang Hạo để Quy Khư ở một bên, lẫy hạt giông đạt được từ trong bí cảnh ra. Hạt giống nhìn vô cùng bình thường, nhìn thể nào cũng không thây có gì đặc biệt. Giám định. Giang Hạo lập tức mở thần thông giám định. Rất nhanh thần thông đã có phản hổi.
 
 [ Xác không hạt giống đại đạo: Có thể dung nạp đại đạo, diễn hóa thần vật Tiên Thiên như Thiên Hương Đạo Hoa, Trường Sinh Quả, Bàn Đào Thủ, Kiền Mộc, Hôn Độn Thanh Liên... ]
 
 Nhìn thấy phản hồi, Giang Hạo hơi kinh ngạc.
 
 Xác không?
 
 "Dung nạp đại đạo?" Giang Hạo cau mày: "Dùng đạo của ta để bổ sung? Dựa vào đạo của ta để diễn hóa căn cơ, từ đó diên hóa thần vật?"
 
 Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút mờ mịt, nêu như thật sự là như thể này thì sẽ diên hóa ra thứ gì? Có phải là thần vật độc quyền thuộc về mình hay không? Hay là như thần vật diễn hóa từ thiên địa, vô chủ. Nhưng bất kể như thế nào, hạt giồng có thể là thần vật, cũng có thể là vật phẩm bình thường. Rôt cuộc là cái gì thì phải xem dung nạp đại đạo như thế nào.
 
 Lĩnh ngộ của hắn đối với đại đạo chỉ có một góc, lúc này mà dùng chẳng phải là chỉ có thể cho ra một bảo vật bình thường? Trừ phi tìm những người khác.
 
 "Tam thời không dùng đến?" Giang Hạo khẽ thở dài một cái.
 
 Ví dụ như mấy người Cổ Kim Thiên, Vạn Vật Chung, Nại Hà Thiên... Không biết sẽ ra thứ gì.
 
 Cổ Kim Thiên khả năng sẽ cho ra thần vật ác niệm. Vạn Vật Chung khả năng sẽ ra thần vật liên quan tới hung vật, Nại Hà Thiên chắc là đồ tốt.
 
 Đáng tiếc hạt giống chỉ có một, mà Nại Hà Thiên sở dĩ không cần, đại khái là không muôn lãng phí. Dù sao, thần vật mà hắn tạo ra này có khả năng còn không nhiều bằng những món đổ của hẵn.
 
 "Hạt giống này nếu dùng tốt thì sẽ có chô tốt khó có thể tưởng tượng nồi, dùng không tôt chính là hạt giông bình thường."
 
 Giang Hạo cẩn thận cất kỹ hạt giồng, thậm chí còn vận dụng phong ân, phòng ngừa bị người ta nhìn trộm.
 
 Làm xong những chuyện này, chính là chờ đợi.
 
 Đợi đến trưa mai.
 
 Nhưng mà, hắn có không lập tức nhận được Tuyết Thân Đan, cũng không biêt có thể đưa ra ngoài được hay không.
 
 Ngày hôm sau. Trước giữa trưa, Giang Hạo đi ra khỏi sơn động.
 
 Hắc ưng đi theo phía sau, dường như là đến tiên hắn rời đi. Đương nhiên, ngoài miệng vân nói là ' không nỡ, muôn Giang Hạo tiêp tục ở lại chỉ đạo.
 
 Giang Hạo nhìn qua bọn hắn, cũng không có vạch trần, mà là bước ra một bước, biên mất tại chỗ.
 
 Chờ đợi trong chốc lát, sau khi xác định người thật sự đi rồi, hắc ưng liền bay quanh sơn phong vài vòng để bày tỏ sự cao hứng.
 
 Lúc này, Giang Hạo biến mất ở bên trong ánh sáng, như là bụi trần phiêu bạt.
 
 Thân ảnh của hắn không ngừng tới gần mặt trời màu lục. Quy Khư trên tay hắn.
 
 Giữa trưa.
 
 Trong nháy mắt tới gần, Giang Hạo lập tức nhận ra được một cô lực lượng tới từ phía trên Quy Khư. Đại địa khóa chặt đao, đang gia trì cho đao.
 
 Cùng lúc đó.
 
 Bên trong bí cảnh, Nại Hà Thiên đang giảng giải cho Sở Tiệp đột nhiên sững sờ, nói:
 
 "Ta tạm thời rời đi một chút."
 
 Sở Tiệp nhìn qua đối phương rồi khẽ gật đầu, cũng không có hỏi gì cả. Lúc này, trên người nàng có vô tận ánh sáng, tu vi đang tăng lên với tốc độ mà mắt thường có thể thầy được.
 
 Có người trước mắt chỉ điểm, nàng vồn cho răng mình không có nghỉ vần, lại phát hiện con đường đã sáng suốt hơn rất nhiều.
 
 Nháy mắt sau đó.
 
 Nại Hà Thiên xuất hiện ở bên cạnh Quy Khư. Mà bên cạnh Quy Khư là một vị nam tử.
 
 Nhìn thấy đối phương, tâm tình Nại Hà Thiên vốn đang không tệ, lại một lần nữa khôi phục sự nghiêm túc.
 
 "Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo cung kính hành lễ.
 
 Nại Hà Thiên gật đầu, sau đó nhìn về phía mặt trời màu lục, nói: - "Ngươi bóp nát vật này là vì giết người có tu vi gì?"
 
 "Hắn là cao hơn Thiên Tiên, đại khái là Tuyệt Tiên đi." Giang Hạo đáp.
 
 Nghe vậy, Nại Hà Thiên có chút mờ mịt: "Vì giêt một Tuyệt Tiên liền dùng tới Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu?"
 
 Giang Hạo gật đầu.
 
 Nại Hà Thiên: "..."
 
 Những cường giả khác có biết chuyện này không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận