Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1419: Thánh Chủ: Người Lần Trướ... Ỉ

Chương 1419: Thánh Chủ: Người Lần Trướ... ỈChương 1419: Thánh Chủ: Người Lần Trướ... Ỉ
 
 Đối mặt với vấn đề của Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo trầm mặc một lát. Mà nữ tử dưới Bàn Đào Thụ cũng không vội nghe đôi phương trả lời, mà là bình tĩnh uống trà.
 
 "Tiền bối chắc là cũng biết, vãn bối đối với tiền bối cung kính không có nửa điểm dối trá, mặc dù Tiểu Li không nói dổi nhưng nàng còn nhỏ, dê hiểu sai ý của người khác. " Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
 
 Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp thoáng có chút ngoài ý muồn.
 
 Ý của Giang Hạo là hắn không có nói dối, Tiểu Li cũng không có nói dối. Nhưng sự thật lại không phải như vậy. Là Tiểu Li nghe lầm, hoặc là người khác nói dối.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói: "Sư tỷ của ngươi đã giới thiệu cho. ngươi không ít người, ngươi có biết nàng đã giới thiệu với người khác về ngươi như nào không?"
 
 Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ, lắc đầu: "Vẫn bồi chưa từng hỏi qua." Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp giống như cười mà không phải cười nhìn đổi phương.
 
 Nàng không nhắc tới chuyện này nữa, mà là để Giang Hạo lây Sơ Dương Lộ ra.
 
 Trong lòng Giang Hạo nghỉ hoặc, nhưng không dám chẩn chờ, bát đấu pha trà.
 
 Nghĩ thầm nếu có cơ hội thì có thể hỏi Diệu sư tỷ một chút xem là giới thiệu về mình như nào.
 
 Lúc hắn pha trà, Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi: "Ngươi còn có bao nhiêu lá trà như này?"
 
 "Có một ít." Giang Hạo đáp. "Vậy ngày mai tiếp tục uống?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, hỏi.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo có chút khó xử: "Tiền bối cũng biết đại thế đến mang theo biên hóa quá lớn, mặt khác văn bổi từng chết một lần, cho nên muốn lấy được thêm lá trà cần không ít thời gian. "
 
 Tạm thời không có, nhưng qua mấy năm nữa không sợ không có. Có cơ hội nhặt được linh thạch, hoàn toàn có thể dùng các loại biện pháp đi mua.
 
 "Vậy sao." Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ.
 
 Chỉ là sau đó nàng lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, lên tiếng hỏi: “khấn theo ngươi dự định làm cái gì: "I "Trước tiên là câu thông với người bên trong Mật Ngữ Thạch Bản, xem xem có thể tìm ra người phía sau _ Mật Ngữ Thạch Bản hay không. Nếu như có cơ hội thì có thể thử tiếp xúc với người hải ngoại, hỏi một chút tin tức liên quan tới Vạn Vật Chung Yên và Mật Ngữ Thạch Bản." Giang Hạo đáp.
 
 "Sau đó thì sao?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
 
 "Sau đó chính là chuyện của Tiểu Li. Tiền bối chắc là cũng biết Long tộc hình như đã để mắt tới Tiểu Li, căn cứ theo tin tức của Xích Long thì cường giả Long tộc bình thường sẽ không thể cảm nhận được sự đặc thù của Tiểu Li. Chỉ có Tổ Long mới có thể, cho nên văn bối định tìm cơ hội áp chế Tổ Long Chi Tâm một chút." Giang Hạo nói tới chuyện cần hoàn thành cho Hồng Vũ Diệp trước, sau đó mới nói tới chuyện của Tiểu Li, - chặắc là đôi phương sẽ không quá để ý.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, nói: "Ngươi đã có biện pháp đổi phó với Tổ Long Chỉ Tâm?"
 
 "Không có, chỉ có thể để sau lại nói, tiền bổi có biện pháp gì không?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Nhân Hoàng có biện pháp." Hồng Vũ Diệp nói.
 
 Giang Hạo suy tư rồi nói: "Vậy nên hỏi Nhân Hoàng như nào đây?" Nhân Hoàng sớm đã biến mất, hắn đâu chỉ có biện pháp, chỉ cần hắn còn đám rồng kia sẽ không dám có chút động tĩnh gì, căn bản không cần suy nghĩ biện pháp gì cả. Cho nên, không có cách nào hỏi được.
 
 Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói: "Ngươi có thể hỏi người bên trong Mật Ngữ Thạch Bản một chút."
 
 Giang Hạo cũng muốn hỏi một chút, nhưng không tiện hỏi, cần tìm một cơ hội.
 
 "Nếu như muốn phong ấn Tổ Long Chỉ Tâm thì ngươi cần làm từ sớm." Hồng Vũ Diệp nhắc nhở.
 
 Giang Hạo gật đầu. Hắn cũng hiểu _ rõ. Trước đó Tổ Long Chỉ Tâm có chỗ tiêu hao, nếu như phong ẩn ở thời điểm này sẽ dễ thành công nhất. Không chỉ như thể, Ngao Thể vừa chêt, Long tộc tạm thời không có cường giả như vậy nữa. Một khi có Long tộc xuất hiện mới, vấn đề sẽ không còn dê dàng như vậy nữa. Sau đó, hai người đều không nói thêm gì, một người pha trà, một người uống trà.
 
 Cho đến đêm khuya, Hồng Vũ Diệp mới biển mất tại chô.
 
 Giang Hạo uống Sơ Dương Lộ xong cảm thầy trà này khiển hắn hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong lĩnh ngộ, còn gia cố cảm ngộ lần này.
 
 Có lẽ lý giải đối với đạo đã đủ sâu, tân thăng Thiên Tiên trung kỳ cũng không phải là việc khó, chỉ là cần tích lũy đủ bọt khí.
 
 Lĩnh ngộ một năm, uổng phí một năm nhặt bọt khí. Hiện tại lại phải thêm một năm. Nhưng mà, nều như số lần lĩnh ngộ đủ nhiều thì có thể không cần nhặt bọt khí cũng có thể tân thăng trung kỳ. Đáng tiếc là, lĩnh ngộ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Muốn lĩnh ngộ lần nữa, không biết phải chờ bao lâu.
 
 Sau khi tiêu hóa xong lá trà đã là sáng sớm ngày hôm sau.
 
 Giang Hạo đứng dậy, dự định đi tìm kiềm hiền đệ.
 
 Nhiều năm không gặp, không biết hiển đệ như thê nào rồi.
 
 Giang Hạo nghĩ đến đây liền biến mất tại chô.
 
 Sau khi trở về có thể cho Tiểu Li ăn một chú, nhưng mà ăn linh thạch thật sự quá lãng phí, phải nghĩ biện pháp.
 
 Thiên Thanh Sơn.
 
 Sáng sớm chính là thời gian tốt đẹp đối với người tu luyện.
 
 Mặt trời mọc ở hướng Đông, mang theo khí tức tiên thiên. Dù là ít ỏi, nhưng nều như có thể hấp thuthì - cũng có thể mang đền một chút chô tốt cho thân thể.
 
 Góp gió thành bão.
 
 Dễ dàng lĩnh ngộ, cũng dễ dàng tăng cường tu vi.
 
 Hôm nay, trong tiểu viện, một số đệ tử có tu vi không tệ lắm đang ngổi xếp bằng, lăng nghe Trưởng lão phía trên giảng đạo thuyết pháp. "Đại đạo thiên địa, trăm sông đổ về một biển, linh khí, đại thế, kiếm đạo, thật ra đều là giỗng nhau. Chỉ là, các ngươi cần lĩnh ngộ hình thái cụ thể. Mức độ lĩnh ngộ môi một hình thái của các ngươi đều có sự khác biệt. Đây chính là phương hướng tu luyện." Thánh Chủ ở phía trên giảng từ sáng sớm đền tận trưa. Người phía dưới được lợi không nhỏ. Bọn hắn thường xuyên gật đầu, thường xuyên nghỉ hoặc, nhưng phần lớn chính là lĩnh ngộ.
 
 Giang Hạo ngổi ở phía dưới, cũng là gật đầu. Mặc dù hắn am hiểu những thứ này, nhưng nghe thầy hiển đệ nói, cũng có lĩnh ngộ mới.
 
 Lý giải của mọi người về vấn để tu luyện vân có chô khác biệt.
 
 Lúc này, Giang Hạo là một người trẻ tuổi bình thường.
 
 Tu vi Nguyên Thần.
 
 Không thấy rõ những thứ khác. Đáng tiếc, nghe đến cuối cùng, ánh mặt Thánh Chủ rơi vào trên người hắn.
 
 "Vị đệ tử này ở lại, người khác đi về trước đi. "
 
 Bị phát hiện rồi? Giang Hạo kinh ngạc.
 
 Không nên, trước kia đều không có bị phát hiện. Xem ra hiển đệ đã thông minh lên nhiều.
 
 Chờ tất cả mọi người rời đi, Thánh Chủ cau mày: "Nói đi, ngươi là ai, tại sao lại tới đây? Thiên Thanh Sơn đã đủ nghèo túng rổi, không có thứ mà ngươi muôn đâu."
 
 Nghe vậy, Giang Hạo ngoài ý muốn. Thì ra là không có phát hiện toàn bộ.
 
 Nhưng mà, hắn quả thật đã bị bắt tại trận, chỉ là đổi phương cũng không biêt mình là ai. Thấy thế, Giang Hạo nhếch miệng lên: "Tiển bôi cảm thầy ta hắn là ai? Lại đến với mục đích gì?"
 
 Thánh Chủ nhìn Giang Hạo, cười lạnh nói: "Ngươi cảm thầy ta cần nói nhiều với ngươi sao?"
 
 "Vậy tiền bối cảm thấy có thể làm gì được ta?" Giang Hạo đột nhiên tò mò nói: "Tiền bồi có thể nhìn thâu tu vi Luyện Thần sơ kỳ của ta sao?" "Luyện Thần sơ kỳ?" Thánh Chủ nhìn qua Giang Hạo, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi biết không? Cách ăn nói này của ngươi khiển ta nhớ tới một người. "
 
 "Ổ?" Giang Hạo cười nói: "Là hạng người gì?"
 
 Giọng nói Thánh Chủ trầm thấp: "Một người chất. " "Tiền bối giết chết hắn?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Ngươi cứ nói đi?" Thánh Chủ cười lạnh.
 
 Giang Hạo nhìn qua Thánh Chủ phía trên, một mặt tò mò: "Tiền bổi cũng muốn giết ta sao?"
 
 "Nói một chút về mục đích của ngươi đi?" Thánh Chủ lạnh lùng mở miệng.
 
 Giang Hạo lắc đầu: "Hay là tiền bối vần nên thử một chút xem có thể giết được ta hay không đi. "
 
 Thánh Chủ có chút tức giận, người này lại liên tiêp vũ nhục hãn.
 
 Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục. Uy áp đại thế chấn nhiếp xuống. "Nếu như ngươi đã muốn chết thì đừng có trách người khác. "
 
 Thánh Chủ bước ra một bước, trên đời này có không nhiều người có ˆ thể chồng lại uy lực đại thể của hắn. Dù cho thực lực của hắn mới chỉ là Nhân Tiên, nhưng cũng đủ để trần áp người trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận