Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 142: Có Mệnh Cầm Không Mệnh Uống

Chương 142: Có Mệnh Cầm Không Mệnh Uống
"Giang đạo hữu?"
Phương Kim hơi kinh ngạc.
Thấy đối phương đi ra từ hậu viện, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện.
Người ở bên cạnh bọn hắn chính là hai người Giang Hạo.
Dùng thực lực của đối phương, muốn đánh người Trần gia trọng thương cũng không khó.
Đồng thời hắn cũng có thể xác định, Giang Hạo căn bản không phải là Trúc Cơ trung kỳ như vẻ bề ngoài.
Dù sao một người khác cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ.
"Phương đạo hữu." Giang Hạo khách khí nói.
Nếu như đã gặp được, hắn liền cần nói lại một ít chuyện cùng những người này.
"Vừa vặn ngồi một chút đi?" Phương Kim chỉ vị trí bên cạnh, nói.
Lầu một là chỗ ăn uống, đương nhiên là có rất nhiều bàn ghế.
Chẳng qua là gần đây không đón khách, cho nên nhìn có vẻ rộng rãi.
Nếu như có người đến gây rối, quán trọ cũng sẽ giải thích vô cùng khách sáo.
Sợ lại gặp được người như Giang Hạo.
Lam Cẩn có chút tò mò mà nhìn Giang Hạo, nàng cũng cảm thấy người ở sát vách chính là người này.
Nàng rất tò mò thực lực của người này rốt cuộc là như thế nào.
Theo lý thuyết sẽ không vượt qua sư huynh sư tỷ.
Bản thân mình tìm hắn luận bàn thì có vẻ quá mạo muội, sư huynh sư tỷ chắc chắn sẽ nói nàng làm việc không động não.
Nếu như ở trong tông môn thì không sao.
Vì không bị dạy dỗ, nàng quyết định sẽ yên lặng theo dõi mọi chuyện.
"Đạo hữu tới từ lúc nào vậy?" Sau khi ngồi xuống, Phương Kim tùy ý hỏi, cuối cùng còn nói tình huống của bản thân:
"Chúng ta mới tới hai ngày này, ở tại gian phòng Vân Thượng một hai ba."
"Ta tới sớm hơn một hai ngày, ở tại phòng số năm sáu." Giang Hạo khách khí nói.
Lúc này trên bàn được dọn lên một đĩa đồ ăn nguội và một đĩa đậu phộng, để mọi người ăn tạm trong lúc chờ bữa ăn ngon.
"Sân sau là ngươi để bọn hắn sắp xếp lại sao?" Lam Cẩn tiên tử mở miệng hỏi.
"Ừm, lúc đóng cửa, hy vọng các vị đạo hữu có thể không đến phía sau quấy rầy." Nói xong, Giang Hạo liền đứng lên chắp tay, nói một cách chân thành.
"Giang đạo hữu quá khách khí rồi." Phương Kim lập tức đứng lên khoát tay, nói:
"Chuyện này cũng chẳng có gì cả, chúng ta đương nhiên là sẽ không quấy rầy. Chỉ là có chút tò mò không biết ngươi cần sân sau để làm gì."
"Trồng một ít gì đó, bởi vì muốn ở lại một thời gian ngắn." Giang Hạo ngồi xuống, giải thích đơn giản.
"Là vì vị tiên tử đồng hành cùng ngươi sao?" Bạch Quỳnh nói ra suy đoán.
Giang Hạo gật đầu.
Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên giới thiệu Hồng Vũ Diệp như thế nào.
Tiền bối?
Trong mắt bọn họ Hồng Vũ Diệp Trúc Cơ hậu kỳ, rõ ràng không giống tiền bối.
Sư tỷ?
Giống thì đúng là giống, chẳng qua là không biết có chọc giận Hồng Vũ Diệp hay không.
Nghĩ đến đâu, hắn liền từ bỏ giới thiệu, chờ đến khi bọn hắn hỏi rồi nói sau.
Nhưng mà ba người này lại ở ngay bên cạnh, hắn vậy mà lại không biết.
Như này cũng tốt, tiện thể nói cho bọn họ một chút việc về Tả Lam luôn.
Đừng đánh cỏ động rắn.
Nhưng mà đối phương muốn tìm đệ tử, chắc là nhiệm vụ của hắn, đến lúc đó xem tình huống rồi lại quyết định có từ bỏ hay không.
"Đạo hữu lần này tới là vì chuyện gì?" Phương Kim rót cho Giang Hạo một chén chè.
"Các ngươi tới vì Tả Lam đúng không?" Giang Hạo nói ngay vào điểm chính:
"Hôm qua các ngươi đuổi theo Tả Lam ra ngoài, có thu hoạch gì không?"
Câu nói này khiến cho ba người khẽ giật mình, nhưng mà cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Khi đó bọn hắn là đuổi công khai.
Thế nhưng Lam Cẩn đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi nói:
"Người giết phân thân Tả Lam chính là ngươi?"
Người này đúng là thông minh, Giang Hạo uống chén trà.
Đáng tiếc có đôi khi lại làm việc quá lỗ mãng.
Mấy người Phương Kim cũng có chút tò mò, cũng không có ý trách tội hoặc là chất vấn gì.
Dù sao tất cả mọi người đều có mục đích của mình.
Không mưu mà hợp thì không còn gì tốt hơn, khác đường thì cùng lắm là không can thiệp vào chuyện của nhau.
Giang Hạo buông chén trà xuống, nói khẽ:
"Ban đầu Tả Lam vốn định bảy ngày sau sẽ xuất hiện ở bên Thiên Hồ, tiến hành tế tự thông linh cuối cùng. Thế nhưng bị các ngươi quấy nhiễu, có thể sẽ trì hoãn thêm hai ngày. Nếu như hắn không chủ động đi ra, các ngươi có thể tìm thấy không?"
Tin tức này vừa ra, đám người Phương Kim kinh hãi:
"Đạo hữu biết Tả Lam ở đâu sao?"
"Không biết, ta chỉ biết là chín ngày sau, hắn sẽ xuất hiện tại tế đàn Thiên Hồ. Người mà các ngươi muốn tìm đại khái cũng sẽ xuất hiện vào ngày đó." Giang Hạo đáp.
Nếu như hắn biết Tả Lam ở đâu thì đã đi tìm rồi.
"Đạo hữu là hy vọng chúng ta đừng làm quá nhiều chuyện trong mấy ngày nay?" Bạch Quỳnh hỏi.
"Các ngươi có thể đi Thiên Hồ một chuyến để suy nghĩ thêm về đề nghị của ta." Giang Hạo đề nghị.
Phương Kim gật đầu, chắp tay khiêm tốn nói:
"Chúng ta sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này, không biết đạo hữu có thể nói cụ thể một chút hay không?"
"Tế đàn cần dùng máu tươi của đồng nam đồng nữ có thiên phú tu luyện, vào lần tế tự cuối cùng, đồng nam đồng nữ nhất định sẽ có mặt." Giang Hạo nhìn bọn hắn, tiếp tục nói:
"Cho nên người mà các ngươi muốn tìm chắc là sẽ bị mang tới trong ngày đó."
Dẫn người tới là chuyện tất nhiên.
Nhưng mà hắn vẫn có một chuyện nghĩ không ra.
Một Kim Đan bình thường như Tả Lam làm sao có thể khiến cho người của Minh Nguyệt Tông không có cách nào định vị?
Sau khi do dự một chút, hắn liền hỏi nghi vấn này.
"Thật ra chúng ta cũng có chút không hiểu." Bạch Quỳnh chau mày, giải thích:
"Ngay từ đầu chúng ta suy đoán trong bọn họ có cường giả tồn tại, nhưng nhìn dáng vẻ thì lại không giống. Sau này chúng ta suy đoán có thần thông b hoặc là pháp bảo che đậy vị trí của sư muội chúng ta. Nhưng mà, gần đây sư thúc của chúng ta bị người của Thiên Thánh Giáo ngăn lại, mà Thiên Thánh Giáo lại tương đối thân cận với bọn người Tả Lam, cũng có thể là bọn hắn ra tay."
"Thật ra còn có một loại khả năng, Giang đạo hữu biết lai lịch của Tả Lam không?" Phương Kim hỏi.
Giang Hạo nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói:
"Đại Thiên Thần Tông sao?"
"Kiến thức của đạo hữu đúng là rộng rãi, chúng ta cũng là sau khi nhìn thấy phân thân của hắn mới có suy đoán trên phương diện này, đó chắc là Đại Thiên Tinh Thần Phân Thân của Đại Thiên Thần Tông." Phương Kim thở dài, tiếp tục nói:
"Đại Thiên Thần Tông bình thường ở tại Thiên Hà Hải vực, giờ tới đây chắc là đang giúp người làm việc. Mà Đại Thiên Thần Tông thật ra đã bị Minh Nguyệt Tông chúng ta đuổi tới Thiên Hà Hải Vực. Cho nên, có khả năng nhất định là bản thân bọn hắn đang nhằm vào năng lực định vị của tông môn chúng ta."
Giang Hạo gật đầu, hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này.
Trong mấy loại khả năng này, Giang Hạo lo lắng nhất chính là có quan hệ cùng Thiên Thánh Giáo.
Bản thân mình cũng không hữu hảo với Thiên Thánh Giáo.
Những người này dường như nhận định rằng hắn biết bí mật của quặng mỏ, cho nên muốn tìm hiểu từ chỗ hắn.
Ngay cả Thánh Nữ dự khuyết như Mính Y sư tỷ đều không có biện pháp nào, sau này chỉ có thể dùng đao để nói chân tướng sự thật cho bọn hắn thôi.
Nhưng mà chuyện này còn cần chờ một chút thời gian.
Mười năm không đủ thì trăm năm, một ngày nào đó bọn hắn có thể hiểu rõ Nhan Hoa không nói bí mật cho bất kỳ người nào.
Sau khi trò chuyện thêm một chút, bọn hắn kết thúc cuộc trò chuyện.
Giang Hạo cũng biết được, tiền bối của bọn hắn có thể sẽ tới trong mấy ngày gần đây.
Mặc dù không biết thực hư, thế nhưng Giang Hạo cũng định từ bỏ nhiệm vụ.
Những người này khá dễ ở chung, Minh Nguyệt Tông có thể làm như thế vì một đệ tử còn chưa nhập môn, mang bản thân mình về thực ra cũng xem như là phiền toái.
Đừng đến lúc đó không có công lao, mà lại là sai lầm.
Ma Môn mà, không có gì là không thể.
Đến lúc đó, không biết cần bồi thường cho tông môn bao nhiêu linh thạch nữa.
Giang Hạo lên lầu, đi bái phỏng qua từng khách ở trọ.
Hi vọng bọn họ đừng tiến vào lúc sân sau đã đóng cửa.
Mấy người Trần Tuyền cam đoan sẽ không có người quấy rầy, thậm chí còn nói sẽ cử người trông coi.
Chuyện này khiến cho Giang Hạo có chút xấu hổ, cuối cùng vì không nợ ân tình, hắn cho một tiền Tuyết Hậu Xuân.
Trần Tuyền ban đầu không muốn, hắn sợ có mệnh cầm nhưng không có mệnh uống.
Nhưng mà Giang Hạo đã rời đi.
Hắn chỉ có thể kiên trì nhận lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận