Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1420: Thánh Chủ: Người Lần Trướ... Ỉ

Chương 1420: Thánh Chủ: Người Lần Trướ... ỈChương 1420: Thánh Chủ: Người Lần Trướ... Ỉ
 
 Thấy Thánh Chủ xuất thủ, Giang Hạo nở nụ cười, sau đó bước ra một bước.
 
 Sau ba hô hấp.
 
 Bịch một tiếng.
 
 Thánh Chủ ngã xuống từ trên cao, đúng lúc rơi vào vị trí ngổi nghe giảng đạo của đệ tử, có chút chật vật.
 
 Hắn nhìn chằm chằm người trước mắt, cơn giận không ngừng thiêu đồt.
 
 Bại, người trước mắt không bình thường.
 
 "Xem ra tiền bối vẫn còn kém một chút, không ngăn cản được một kích toàn lực của Luyện Thần sơ kỳ ta." Giang Hạo cười nói.
 
 Luyện Thần, Luyện Thần, ngươi còn dám nói Luyện Thần.
 
 Thánh Chủ cảm thấy đối phương nhắc tới Luyện Thần chính là đang vũ nhục hãn.
 
 Hung hăng vũ nhục hắn.
 
 Giãm hắn trên mặt đất và ma sát. Vốn cho rằng người kia đã chết thì sẽ không có người có thể áp chề hẵn nữa. Dù là có thì cũng sẽ không xuât hiện sớm như vậy.
 
 Hiện tại hắn phát hiện, mình hình như đã nghĩ sai.
 
 "Ngươi rốt cuộc là ai?" Thánh Chủ lạnh giọng nói.
 
 Giang Hạo cảm thấy cũng đã đủ rồi, liền lây quạt xếp ra, cười nói: "Hiện tại đã nhận ra ta chưa?"
 
 Thánh Chủ nhíu mày, nhưng không dám xác định.
 
 Giang Hạo mở quạt xếp ra, trên đó viêt bôn chữ Thiên hạ vô song. Giang Hạo tiếp tục nói: "Hiện tại thể nào?"
 
 Trong nháy mắt nhìn thấy bốn chữ này, Thánh Chủ lập tức đứng lên, không dám tin:
 
 "Ngươi, ngươi không phải đã chết rổi sao?"
 
 "Đúng vậy, vi huynh chết rồi. " Giang Hạo cảm khái nói: "Vừa rồi hiển đệ nói là hiển đệ giêt vi huynh?"
 
 Nghe vậy, Thánh Chủ sững sờ, trong đôi mắt tràn đầy sự tức giận. Là thẹn quá hoá giận. Vũ nhục, trào phúng, chà đạp. Người trước mắt đã giẫm toàn bộ sự kiêu ngạo của hắn xuống mặt đất, sau đó đạp vỡ.
 
 Từ xưa đến nay, hắn chưa từng bị vũ nhục như này bao giờ.
 
 Nếu như ánh mắt có thể giết người, người trước mắt đã chết vô sô lần rồi.
 
 "Nếu như có thể, ta rất muốn giết chết ngươi." Thánh Chủ nghiền răng nghiền lợi nói.
 
 Giang Hạo lắc đầu nói: "Hiền đệ hăn là không có cơ hội đây, mặc dù sau khi vi huynh khởi tử hoàn sinh không còn là đệ nhãt cổ kim, nhưng vân đi trên con đường vô địch. " "Vậy ngươi đi đường vô địch của ngươi, tới tìm ta làm gì?" Thánh Chủ lạnh lùng nói.
 
 "Vị huynh chết rồi, lo lắng hiển đệ ngày đêm lẫy nước mắt rửa mặt, cho nên đặc biệt tới xem một chút." Giang Hạo nói.
 
 Ta ngày đêm đều cười không ngậm mồm vào được, trong lòng Thánh Chủ tức giận. Sau đó, hắn nói: "Đã nhìn rồi, vậy ngươi có thể rời đi. " Giang Hạo cũng không di chuyển, chỉ là cảm khái: "Vi huynh sau khi chêt đã mât đi rất nhiều thứ." Chuyện này thì có liên quan gì tới ta? Thánh Chủ không nói một lời. "Vị huynh chỉ có thể kể khổ với hiền đệ." Giang Hạo nhìn qua Thánh Chủ.
 
 Cứng rắn, phải cứng rắn.
 
 Thánh Chủ gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, cuối cùng ném ra một trăm vạn linh thạch: "Không có thần hồn đâu,nều . không thì ngươi cứ giết ta đi, để cho ta cũng chất một lần. "
 
 "Hiển đệ nói nhảm gì vậy." Giang Hạo thu hồi một trăm vạn linh thạch, nói: "Huynh đệ như tay như chân, vi huynh sao có thể cắt đứt tay chân của mình được. "
 
 Thánh Chủ cười lạnh.
 
 Giang Hạo không thèm để ý, mà là tò mò hỏi: "Hiển đệ biết Tổ Long Chi Tâm không?"
 
 "Biết." Giọng điệu Thánh Chủ không tốt lãm.
 
 "Hiền đệ cảm thấy nên dùng biện pháp gì để phong ẩn hoặc là hủy đi Tổ Long Chi Tâm đây?" Giang Hạo lại hỏi. Nghe vậy, Thánh Chủ nhíu mày: "Ngươi là bị Tổ Long giết chết?" "Không kém là bao." Giang Hạo gật đầu.
 
 "Ngươi thật sự chết rồi?"
 
 Vừa dứt lời, Thánh Chủ lại lập tức nói: "Không đúng, ngươi nhât định chết rồi, thiên địa đều xuất hiện phản ứng, đệ nhất cổ kim đúng là chết rồi, nhưng sao ngươi lại sông lại được? Hay là nói, người chết là đệ nhất cổ kim, người còn sông là Tiểu Tam Sinh?"
 
 Đệ nhất cổ kim chỉ có một, mà Tiếu Tam Sinh lại khác. Người người đều có thể là Tiều Tam Sinh.
 
 Giang Hạo cười không nói.
 
 Để Thánh Chủ đoán đi, hắn có thể tiếp nhận là được. "Cho nên, ngươi muốn đối phó với Tổ Long Chi Tâm?" Thánh Chủ cười lạnh nói:
 
 "Mặc dù lúc ngươi đánh ta rất thuận tay, nhưng mà Tổ Long Chỉ Tâm chất chứa không ít lực lượng của Tổ Long, ngươi tuyệt không phải đối thủ."
 
 "Dù mạnh còn có thể có triển vọng băng vỉ huynh trong tương lai sao?” Giang Hạo hỏi.
 
 "Ngươi thật đúng là cuồng vọng. Có một số cảnh giới đúng là rất dễ đạt được, nhưng mà càng về sau sẽ càng không dê dàng như hiện tại đâu. Ta khuyên ngươi đừng nên quá cuồng vọng." Thánh Chủ cười khinh bỉ.
 
 Giang Hạo đứng chắp tay, nhìn qua người trước mắt, cười nói: "Đứng ngoài quan sát vỗ tay cười ta cuồng. Ta thì có làm sao? Cuổng lại có làm sao?”
 
 "Đệ nhất cổ kim đã chết, ngươi còn có thể vượt qua đệ nhất cổ kim?" Thánh Chủ chất vấn.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo cười ha ha một tiếng: "Đệ nhât cổ kim chỉ là do thành tiên mang tới, xưa nay không phải là thứ vi huynh muốn. Chậm rãi chờ đi. Tổ Long cũng tôt, Nhân Hoàng cũng được. Điều vi huynh muốn chưa từng là trước không thây cô nhân, sau không thây người đền. Mà là một mình ta độc đoán vạn cổ. "
 
 Dứt lời, Giang Hạo quay người rời đi, biền mất tại chô.
 
 Thánh Chủ vẫn ngồi nguyên tại chỗ. "Rất giống, cảm giác biến mất cũng giống, hắn rốt cuộc có phải là Tiểu Tam Sinh hay không? Nhưng nếu là Tiêu Tam Sinh thì thiên địa tại sao lại có dị tượng đổi phương chết đi? Khởi tử hoàn sinh? Người như nào mà lại có thể khởi tử hoàn sinh trong thời gian ngắn như vậy?" Thánh Chủ cau mày.
 
 Nhưng đối phương lại vũ nhục mình hệt như trước đây.
 
 Cảm giác rất giống.
 
 Đến một lần hắn liền có cảm giác. Chỉ là, hắn sớm biết được Tiếu Tam Sinh đã chết, cho nên mới không có nghĩ tới phương diện này.
 
 Nam Bộ.
 
 Vọng Tiên Đài.
 
 "Tiền bối còn ở đây sao." Tự Bạch nhìn người nghiện thuốc, có chút cảm khái.
 
 "Ngươi cũng dám lưu lại, tại sao lão hủ lại không dám chứ?" Người nghiện thuốc hít một hơi thuốc lá, nói.
 
 "Tiền bối không đi xuống nhìn xem sao?" Tự Bạch tò mò hỏi.
 
 Hắn bình tĩnh đứng thẳng, lại tựa như thập vạn đại sơn sừng sững. "Ta xuống dưới làm cái gì?" Người nghiện thuốc nói: "Ngươi muôn xuống dưới?"
 
 "Muốn." Tự Bạch gật đầu.
 
 "Vị tiền bối kia của ngươi cũng không vào, ngươi cảm thầy ngươi có thể?" Người nghiện thuốc cười hỏi.
 
 Tự Bạch nói khẽ: "Tiền bối đã sớm biết không phải sao? Nếu không thì tiền bôi nhât định sẽ vào xem." Người nghiện thuốc có chút ngoài ý muốn: "Ngươi biết được từ đây?" "Trước đó có cái bí cảnh, ta nhìn thầy một chút ghỉ chép ở bên trong. Phần lớn đổ mà Nhân Hoàng lưu lại đều là dành cho người chưa có đạo khí, nói cách khác cao nhât là Chân Tiên sơ kỳ." Tự Bạch nói.
 
 "Vậy ngươi đi vào đi, nếu như có thu hoạch gì, hi vọng có thể nói với lão hủ một chút, nói không chừng lão hủ cũng có thể nói cho ngươi một chút tin tức." Người nghiện thuôc vừa cười vừa nói.
 
 Tự Bạch gật đầu, bước ra một bước, chìm vào đại địa.
 
 Hải ngoại. Bích Trúc mang theo Xảo Di tới gần Thượng Quan nhất tộc. Nàng lần này tới là vì chỉ đạo Thượng Quan nhất tộc. Mặt khác, còn phải đi tìm Thượng Quan Thanh Tô cho Thượng Quan nhất tộc.
 
 Nhất định phải giao hảo với đối phương, nếu không thì rât phiến phức.
 
 Lúc này.
 
 Bên trong Thượng Quan nhất tộc đã không còn ngạo khí như trước đó nữa, càng không nhìn thây hi vọng gì.
 
 Đại điện tráng lệ cũng không còn ngăn nắp xinh đẹp, hình như đã lâu rối không có quét dọn.
 
 Bọn hắn thua, bại bởi Thượng Quan Thanh Tổ. Đối phương hình như đã đi trên con đường đúng đãn.
 
 Ban đầu, bọn hắn không cam lòng, cũng oán hận.
 
 Nhưng bây giờ bọn hắn lại cười. Bởi vì Tiểu Tam Sinh chết rồi. Chô dựa của Thượng Quan Thanh Tổ đã không còn.
 
 Không có chỗ dựa thì tương lai kiểu gì cũng sẽ lần nữa trở nên giồng như bọn hãn.
 
 Bọn hắn dám tin chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận