Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1421: Ta Không Có Nhằm Vào Ai 1 Ỉ

Chương 1421: Ta Không Có Nhằm Vào Ai 1 ỈChương 1421: Ta Không Có Nhằm Vào Ai 1 Ỉ
 
 "Công chúa tại sao lại tới đây?" Xảo Di hỏi.
 
 "Lần trước giao dịch với người ta, không đền không được, không biết phải mất bao lâu mới có thể rời đi, hắn là phải ở lại một đoạn thời gian ngăn.
 
 "Cũng tốt, hải ngoại an toàn hơn Nam Bộ nhiều. " Bích Trúc nghiêm túc nói.
 
 Có đôi khi nàng cảm giác về Nam Bộ rất tốt, nhưng có đôi khi lại cảm thầy đời này đều không muốn trở về Nam Bộ.
 
 Các nàng đứng ở trên boong tàu, sắp tới hòn đảo của Thượng Quan nhất tộc.
 
 Căn cứ theo như ước định trước đó, phải bồi dưỡng được ba Nhân Tiên thì nàng mới có thể rời đi. Mà Thượng Quan nhất tộc lại có nguyền rủa, muốn đạt đến Nhân Tiên là chuyện rât khó.
 
 "Lần trước công chúa đến, bọn hắn hình như không quá hoan nghênh." Xảo Di nói.
 
 "Đúng vậy, lúc đó bọn hắn mắt cao hơn đấu, đáng tiếc vì vậy mà đã tự hại chính mình. Con người ấy mà, sao có thể mãi lợi hại được, nhất là lúc còn bị người khác hạn chề, nên làm tốt chuyện của mình vần là hợp lý nhất."
 
 Bích Trúc có chút cảm khái: "Đáng tiếc, thời thê thay đồi. Lúc trước từng là thời điểm huy hoàng nhãt của bọn hắn, sau này muôn có được tâm khí như thể sợ là rất khó. "
 
 Rơi vào trong tay Cố Trường Sinh, là bất hạnh của bọn hẳn.
 
 Cũng không phải là ai cũng như nàng, bản thân là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, phía sau còn có một cái tụ hội. Người trong tụ hội, người này lợi hại hơn người kia, do đó nàng mới có thể nói chuyện ngang hàng được cùng Cô Trường Sinh. Thượng Quan nhất tộc dựa vào đâu mà phản kháng? Dựa vào sự già yêu tàn tật, dựa vào qua sông chặt cầu sao? Một chủng tộc bỏ qua một cơ hội cực tốt, vận khí bình thường đều sẽ không quá tôt.
 
 Một lát sau.
 
 Hai người Bích Trúc tới hòn đảo. Người Thượng Quan nhất tộc lần lượt đi ra, bọn hắn nhìn thây Bích Trúc, có chút khó có thể tin nối. Thượng Quan Kỳ Thành đi tới vị trí đầu tiên, sắc mặt có chút phức tạp: "Xin ra mắt tiến bồi. "
 
 Hắn lúc trước từng gặp qua vị tiền bối này. Bọn hắn lúc đó không có quá để ý, cảm thầy sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua đổi phương. Không nghĩ tới, lúc bọn hăn bị Bách Dạ khống chế lần nữa, người đầu tiên cần cung kính đối mặt lại chính là vị này.
 
 "Các ngươi chắc là đều biết mục đích lần này của ta?" Bích Trúc đi tới trước mặt đồi phương.
 
 "Vâng." Thượng Quan Kỳ Thành cung kính hành lễ.
 
 "Vậy là tốt rồi, khoảng thời gian tiếp theo ta sẽ ở chô này, nhưng mà ta sẽ không chịu trách nhiệm những chuyện khác. Ta không cách nào ngăn cản thương tổn của Bách Dạ, các ngươi phải tự mình vượt qua." Bích Trúc nói.
 
 Thượng Quan Kỳ Thành cúi đầu: "Chúng ta cũng hiểu rõ. " Chỉ khi mất đi mới biết được lúc trước bọn hắn hạnh phúc dường nào.
 
 Hối hận không? Khẳng định là hối hận, nhưng cuối cùng tât cả mọi người đều như nhau, cũng không có khó chịu như vậy.
 
 Chỉ là rất nhanh, sắc mặt bọn hắn liền trở nên không tốt lắm.
 
 Bích Trúc lại nói: "Các ngươi biết Thượng Quan Thanh Tổ ở đâu không?"
 
 "Tiền bối tìm nàng?" Thượng Quan Kỳ Thành hỏi.
 
 "Đúng vậy, ta tới đây có hai mục đích, một thì các ngươi đã biết, là tăng lên thực lực của các ngươi. Hai chính là tiêu trừ ân oán giữa các ngươi và Thượng Quan Thanh Tô." Bích Trúc nói. "Tại sao chứ?" Thượng Quan Kỳ Thành không hiểu: "Người sau lưng Thượng Quan Thanh Tổ đã chết, còn cần cố ky nàng sao?"
 
 Đệ nhất cổ kim Tiếu Tam Sinh chết rồi, nhưng mà ai biết người che chở cho Thượng Quan Thanh Tô là Tiêu Tam Sinh hay là Tỉnh. Người thực sự có uy hiếp, đương nhiên là Tỉnh. Bích Trúc không có giải thích, chỉ nói: "Ta chỉ là nói với các ngươi mà thôi, các ngươi đương nhiên có thể lựa chọn không nghe."
 
 Mười tám tuổi mà, không có chút uy hiêp nào là chuyện rât bình thường.
 
 Nghe vậy, Thượng Quan Kỳ Thành chợt lạnh mình, nói: "Không dám." Đoạn Tình Nhai.
 
 Giang Hạo vừa trở về lập tức tra xét trữ vật pháp bảo.
 
 Một trăm vạn linh thạch.
 
 "Hiền đệ đúng là giàu có." Giang Hạo không khỏi cảm khái.
 
 Trong lúc nhất hắn có chút tò mò, bọn hãn đều kiểm linh thạch như nào vậy.
 
 Chỗ kia xa như thế, cho dù cướp đoạt xung quanh một vòng cũng không thể giàu có như vậy được. Hắn chuẩn bị cho Tiểu Li năm mươi vạn, lại cho con thỏ mười vạn. Trong lúc nhất thời, hắn cũng chỉ có bôn mươi vạn.
 
 Cảm giác linh thạch sắp không đủ dùng.
 
 Cửu Nguyệt Xuân cũng không còn nhiều.
 
 Hiện tại bốn, năm vạn một tiền Cửu Nguyệt Xuân, mình nhiều nhất chỉ mua được mười tiển.
 
 Bốn mươi vạn hiện tại lại bằng mười vạn của lúc trước.
 
 Linh thạch không đáng giá.
 
 Hơn nữa, đồ mình bán ra còn mất giá nữa chứ.
 
 Thời đại này, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sấu.
 
 Giang Hạo thở dài một tiếng, quyết định đưa đan dược cho sư phụ trước. Mặt khác, cũng phải nghĩ biện pháp hỏi thăm xem nên cho Long tộc ăn cái gì, để giảm bớt tiêu hao linh thạch. Nghĩ như vậy, Giang Hạo đi tới Linh Dược Viên, bắt đầu quản lý linh dược, nội tâm của hắn coi như là bình tĩnh. Mặc dù tu vi tăng lên có phần nhanh, nhưng đã chết qua một lần, không còn vội vàng xao động và bành trướng như trước đó nữa. Miên cưỡng cũng coi như là chô tốt.
 
 Đáng tiếc là, không có lá bài tẩy kia, sau này mà chết thì sẽ chêt thật. Giang Hạo không nghĩ những chuyện này nữa, đi vào Linh Dược Viên.
 
 Trình Sầu nhìn thấy Giang Hạo thì có chút hưng phần: "Sư huynh." Gần đây rất ít khi nhìn thấy Giang sư huynh, Trình Sầu đều có chút lo lắng. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà sư huynh đã càng ngày bận rộn, không phải là bế quan thì chính là ra ngoài, dường như có vô số chuyện cần bận rộn.
 
 "Đám Tiểu Lï đâu?" Giang Hạo hỏi. "Bọn hắn đi bơi lội rồi." Trình Sầu nói tiếp: "Là thỏ gia nói dân bọn họ đi bơi lội. "
 
 "Bọn họ?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Lâm Tri, Mộc Ẩn cũng đi." Trình Sâu nói.
 
 Giang Hạo gật đầu.
 
 Sau khi đưa bọn họ về đây, Giang Hạo cũng không chú ý quá nhiều, đều là con thỏ dân dắt, bây giờ chạy đi bơi lội cũng coi như là chuyện bình thường. Chỉ là hắn có chút không hiểu tại sao lại muôn đi bơi. Sau đó, Giang Hạo đi vào Linh Dược Viên, nhìn qua một lần. Người làm việc bình thường đã không còn là một nhóm người so với lúc hắn còn trẻ nữa rồi. Bây giờ hắn tám mươi ba tuổi, lúc trước là mười chín tuổi. Sáu mươi mây năm, những người. bình thường kia rất ít khi sông đến được cái tuổi này. Dù cho có thì cũng đã sớm không còn làm việc ở chỗ này. Bọn hắn phần lớn là trở về quê nhà, chỉ có ít người là làm việc tới già. Làm việc từ Linh Dược Viên cho đến nhà ăn, cuối cùng chết già. Sinh lão bệnh tử.
 
 Có đôi khi nhìn những thứ này, trong lòng Giang Hạo đều không thể bình tĩnh.
 
 Người đã già, ngã bệnh, thân là người bình thường, bọn hăn không có biện pháp nào, chỉ có thể bất lực trước vận mệnh.
 
 "Có quan sát ra cái gì không?" Giang Hạo hỏi. Ý của hắn là người bình thường trong Linh Dược Viên.
 
 "Có phát hiện một người, nhưng. còn cẩn xác định thêm." Trình Sâu lập tức nói.
 
 Giang Hạo gật đầu, có thể phát hiện một người đã không tệ rồi. Tổng cộng cũng chỉ có ba người. Nhưng mà đều không phải là người nguy hiểm gì cả, đành tùy ý bọn hẵn vậy, coi như rèn luyện Trình Sâu.
 
 Sau đó, Giang Hạo đi vào trong xử lý Linh Dược Viên, đã lầu không đến, không Ít người đều không nhận ra hãn.
 
 Chạng vạng tối.
 
 Giang Hạo dung nhập vào trong bóng tối, hương về phía chô ở của sư phụ. Hãn vân chưa nghĩ ra nên đưa cho sư phụ như nào. Nếu đã như vậy thì cứ đặt ở cổng đi. Chỉ là không biết sư phụ sẽ nghĩ như thê nào.
 
 Đi vào trong sân, nhìn xem cửa lớn đóng chặt, hãn đã nhận ra khí tức hỗn loạn. Sư phụ muốn để cho mình khôi phục như cũ, nhưng thương thể quá nặng, hắn cũng bất lực. Cảm nhận được hết thảy, trong đôi mắt Giang Hạo mang theo phiền muộn: “Người bình thường già đi, đổ bệnh đều sẽ bất lực, mà tiên... thì ra cũng là như thê."
Bạn cần đăng nhập để bình luận