Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1423: Bản Thiên Vương Chính Là P... Ỉ

Chương 1423: Bản Thiên Vương Chính Là P... ỈChương 1423: Bản Thiên Vương Chính Là P... Ỉ
 
 Tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo đứng ở trước phòng giam, quan sát người ở bên trong. Mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc đối với sự trào phúng của Thiên Vương.
 
 Giang Hạo đương nhiên cũng sẽ không để ý.
 
 Đối phương rất thích nói chuyện, khí thể cũng vô cùng lớn, nhưng xác thực có năng lực.
 
 Lần thứ nhất gặp mặt còn có thể bắt được điểm yếu của đổi phương, bây giờ lại càng khó.
 
 Tình nhân cũ có lẽ đã không thể tìm được, nêu không thì Hải La sẽ không trở về Nếu đã tìm không thầy, tương đương với việc không có uy hiêp.
 
 Như vậy đối phương sao có thể tùy ý bị nắm thóp được?
 
 Nhìn ánh mắt khiêu khích của đối phương, Giang Hạo bình tĩnh nói: "Đại thể bên ngoài đã mở ra, Thiên Vương không ở lại bên ngoài sao?" "Bản Thiên Vương muốn đi ra ngoài thì ra ngoài, muôn có cơ duyên liền có cơ duyên, ở chô này với ra bên ngoài có gì khác nhau? Một Luyện Thần như ngươi cũng có thể chỉ điểm cho ta?"' Hải La Thiên Vương cười lạnh, nói.
 
 "Hải La, ngươi không sợ vác đá đè chân mình sao?" Mịch Linh Nguyệt tò mò hỏi.
 
 "Bản Thiên Vương sức lớn, ngươi cho răng người người đều giông như ngươi, cầm nhẹ tảng đá cũng có thể khiển nó rơi xuống?" Hải La Thiên Vương khinh thường nói. "Tiểu tạp toái, ngươi không sợ ngươi nói chuyện quá lớn sao?" Trang Vu Chân hỏi.
 
 "Ha ha hal" Hải La Thiên Vương cười ha hả:
 
 "Bản Thiên Vương đường đường là tiên nhân, nói chuyện lớn tiêng một chút thì thể nào?"
 
 Giang Hạo không có để ý đến Hải La, mà là nhìn về phía những người khác, nói: "Các ngươi thì sao? Thời đại mới đã tới, thật ra không cần thiết phải ở lại nơi này. "
 
 Nếu như có thể, Giang Hạo hi vọng những người này có thể giao phó đầy đủ mọi chuyện, sau đó rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Những người này đều không tầm thường, ra ngoài có thể khiên cho đại thê càng thêm đặc sắc. Bên ngoài càng đặc sắc, hắn ở lại Thiên m Tông sẽ càng thêm an toàn. Bởi vì sẽ có rất ít người chú ý tới hắn. "Ra ngoài quá nguy hiểm, chúng ta vân nên ở chô này tu luyện thì hơn. " Mịch Linh Nguyệt nói. "Đúng vậy, cho Trang tiền bối cơ hội hẵn là có thể vượt qua Hải La Thiên Vương." Để Đăng đạo nhân nói.
 
 Hắn biết trước khi Trang Vu Chân đền đây đã là tiên nhân, tuyệt đổi - không tầm thường, hiện tại đại thê đến nhất định sẽ nhât phi trùng thiên.
 
 "Rời khỏi cũng không chỗ để đi, không phải sao?"Trang Vu Chân nói.
 
 Giang Hạo nhìn Trang Vu Chân, cũng không nói gì.
 
 Mịch Linh Nguyệt nói đến chuyện tu luyện, Giang Hạo không cách nào nhúng tay.
 
 Nhưng Trang Vu Chân không chịu rời đi, xác suât lớn là bởi vì hắn đã. quá nhỏ yếu sau khi ra ngoài, muốn về Thi Thần Tông cũng không được. Do đó, ở lại đây là một lựa chọn tốt _ hơn. Dù sao thì Thiên m Tông có thể gánh chịu phong ba đại thể, Vô Pháp Vô Thiên Tháp càng là không thể phá vỡ. Nào có nơi nào an toàn bằng nơi này.
 
 Nhưng nếu như đưa Thi Tâm cho đổi phương thì sao? Như thể ra ngoài chính là tiên nhân, thậm chí sẽ tiến thêm một bước.
 
 Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Nếu như thứ kia nở rổi thì sao?" Nghe vậy, Trang Vu Chân sững sờ. Hắn hiểu Giang Hạo đang nói đến cái gì, nhưng vân là lắc đầu: “Vân là nơi này an toàn hơn, nhưng mà để nghị thứ ba vẫn tương đối tốt." "Văn bối không cách nào quyết định cái này." Giang Hạo lắc đầu. Sau đó, hắn nhìn về phía Mịch Linh Nguyệt.
 
 Đối phương sẽ không rời đi, đại thế đến, Đại Thiên Thân Tông không chê hạch tâm tỉnh thần sẽ càng tăng mạnh. Rời khỏi nơi này, khả. năng sẽ chết. Cho nên vân cần tiếp tục giữ lại.
 
 Đề Đăng đạo nhân.
 
 Giang Hạo hoàn toàn không cách nào hiểu nổi tại sao đổi phương lại ở lại nơi này: "Sư huynh không rời đi sao?"
 
 "Không rời đi, ta cảm thấy nơi này thú vị hơn bên ngoài nhiều. Ta tỉn tưởng ta còn có giá trị, dù sao bản thân ta vồn đã đặc thù, lỡ như Thiên m Tông sau này lại muốn thăm dò đôi chút về phía sau lưng ta thì sao?" Để Đăng đạo nhân cười nói.
 
 Sau đó, Giang Hạo đi đến trước mặt Nhan Thường. Đôi phương là không dám đi ra ngoài, tương tự với Mịch Linh Nguyệt. Nhưng Nhan Thường càng cực đoan hơn, một đao kia đã xoáy vào trong số mệnh của nàng. Ra ngoài chính là chết.
 
 Cuối cùng chính là Thi Hải lão nhân. "Ta muốn đi ra ngoài. "
 
 Thi Hải lão nhân nói rõ: "Ta có thể đưa ra một vài thứ, nhưng ta cẩn cam đoan của ngươi, cam đoan ta có thể còn sống tiền vào chô ta muôn. Ngươi biêt cái chỗ kia không?"
 
 Cam đoan? Trong lòng Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Cam đoan của Ma Môn có hữu dụng sao?
 
 Nhưng mà Vô Pháp Vô Thiên Tháp vẫn có một chút tín dự, chỉ cần lợi ích đầy đủ thì lần sau vân có hi vọng có thể hợp tác. Ví dụ như Bích Trúc, lại ví dụ như Mộc Long Ngọc. Bọn hắn đều có hợp tác lâu dài.
 
 Thi Hải lão nhân vốn là người bất phàm, thứ hắn cho ra chắc là đáng để lần sau còn hợp tác. Mặt khác, lai lịch Thi Hải lão nhân không đơn giản, đặc tội đồi phương cũng không có chô tôt.
 
 Suy tư một lát, Giang Hạo gật đầu nói: "Ta sẽ nói lại với sư tỷ. "
 
 Thi Hải lão nhân nhíu mày, đối phương lại không đưa ra sự cam đoan. Nhưng suy tư một lát, hắn vân là gật đầu: "Được. " Người trước mắt có quyền nói chuyện tuyệt đôi tại tầng thứ năm này. Hẵn tin tưởng, Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng không muôn ảnh hưởng tới địa vị của đổi phương ở chô này. Cho nên ra ngoài từ tầng thứ năm hẳn là ổn thỏa nhất.
 
 Sau đó, Giang Hạo quay người dự định đi tâm sự cùng Thiên Vương. Chỉ là, vừa mới đi được hai bước, Thi Hải lão nhân đã nói: "Ngươi không có ý định đạt được chút gì từ ta sao?"
 
 Giang Hạo nhìn về phía Thi Hải lão nhân, nói: "Tiền bối có thể cho được cái gì?"
 
 "Cái gì đều có thể, có vấn đề gì cũng có thể hỏi, nếu ta biết thì sẽ nói cho ngươi." Thi Hải lão nhân nói. Giang Hạo cũng không có khách sáo: "Tiền bôi biết về Long tộc không?"
 
 "Là rồng của Cổ Kiếm Nhai?" Thi Hải lão nhân hỏi.
 
 Giang Hạo lắc đầu: "Là Long tộc bình thường, hoặc là chuyện có liên quan tới Long tộc. "
 
 "Bắc Bộ có một tông môn, hình như có món đổ nào đó liên quan tới Long tộc, để ta ngâm lại xem là tông môn gì." Thi Hải lão nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn là tông môn bên cạnh hồ Thiên Kiểm, ta cũng không để ý tên gọi cụ thể lãm.”
 
 Giang Hạo gật đầu: "Đa tạ tiền bôi. "
 
 Thấy thế, Thi Hải lão nhân cũng thở phào một cái. Chỉ cần đổi phương nhận được chỗ tốt từ chỗ của hắn thì chắc chăn sẽ làm việc có tâm hơn.
 
 Tin tức này trước mắt cũng không có tác dụng gì cả đổi với Giang Hạo, nhưng không loại trừ khả năng sau này sẽ có tác dụng. Đương nhiên, mặc kệ đôi phương có nói tin tức. này cho hãn hay không thì hãn vân sẽ làm tôt chuyện nên làm.
 
 Có thể để cho Thi Hải lão nhân bình yên vô sự trở lại Thi Giới đương nhiên cũng là một chuyện tốt. Nhưng mà, Thi Giới gần đây không có mở cửa, không biết đổi phương lúc nào mới có thể trở về được. "Thế nào, ngươi cũng muốn khuyên bản Thiên Vương rời đi?" Hải La Thiên Vương khinh thường nói:
 
 "Ta muốn rời đi chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói, không nên so sánh ta với những người này, bọn hăn không xứng."
 
 "Thiên Vương xác thực lợi hại. " Giang Hạo lấy lòng một câu, sau đó tò mò nói: "Thiên Vương có biết nhiều về Long tộc không?"
 
 "Nào chỉ là nhiều, ta còn biết bí mật liên quan tới Tổ Long Chi Tâm, ngươi muốn biết?" Hải La Thiên Vương cười hỏi.
 
 Giang Hạo nhìn đối phương, nói: "Vậy văn bối cần làm gì?"
 
 "Quỳ xuống, gọi một tiếng vương thượng, ta sẽ nói cho ngươi biết. " Hải La Thiên Vương lớn tiếng nói. Nghe vậy, đám người Mịch Linh Nguyệt chân kinh.
 
 Hải La Thiên Vương chơi thật lớn, đây là đã không còn sợ nữa rổi sao? Trang Vu Chân cũng nhìn sang.
 
 Để Đăng đạo nhân có ý tốt nhắc nhở: "Thiên Vương, gọi một chút là được rồi, gọi như vậy có phải là quá phách lối rồi hay không"
 
 "Phách lối?" Hải La Thiên Vương cười ha hả: "Bản Thiên Vương chính là phách lồi, chính là bá khí, chính là kiệt ngạo bất tuần, chính là ngón tay cái, chính là đỉnh cao! Hắn chỉ là một Luyện Thần sơ kỳ, có thể làm gì được bản Thiên Vương? Trước đó chỉ là vì trêu đùa hẳn, là vì xem kịch, nếu không thì bản Thiên Vương cần cúi đầu như vậy sao? Nực cười, chuyện cười lớn. Cũng chỉ có đám phế vật mặt mù như các ngươi mới tin là thật. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận