Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1430: Nữ Ma Đầu: Ngươi Cuối Cùn... Ỉ

Chương 1430: Nữ Ma Đầu: Ngươi Cuối Cùn... ỈChương 1430: Nữ Ma Đầu: Ngươi Cuối Cùn... Ỉ
 
 "Chờ đến lúc nào đó cảm thấy giơ tay nhâc chân đấu là tu hành có lẽ sẽ không còn vội vàng xao động nữa. " Giang Hạo nghĩ thầm.
 
 Bày quầy bán hàng hổi lâu, cũng không có gặp được khách quen. Sau khi trời tối, hắn mới trở về. Phải nghĩ biện pháp đi Bắc Bộ một chuyền mới được.
 
 Theo như tình huống trước mắt, biện pháp nhanh nhãt chính là mượn nhờ bí cảnh của Nại Hà Thiên. Nhưng mà Giang Hạo không biết bí cảnh này đã kết thúc hay chưa.
 
 Trở lại chỗ ở, hắn liền nhìn thấy con thỏ sưng mặt sưng mũi năm ở trên tường rào.
 
 Đã lâu rồi không thấy con thỏ như này. Dù sao cũng là đại yêu Luyện Thần, lại bị treo như này, đúng là hiểm thây.
 
 Đi vào trong sân, thân ảnh màu đỏ đập vào mi mắt.
 
 Nàng ngổi ở dưới Bàn Đào Thụ, _ quan sát quả trên cây, không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
 Thấy vậy, Giang Hạo cũng không quấy rầy đối phương, mà là nhẹ nhàng đi vào trong sân. Trong lúc nhãt thời, hãn cũng không biêt phải làm gì, liền quản lý một chút linh dược.
 
 Chỗ của hắn có không ít thứ, nhưng rất ít khi bận tâm đến, để ý nhiều nhất chính là chăm sóc Thiên Hương Đạo Hoa và Trường Sinh Quả. Những thứ khác đều là chăm sóc đơn giản, không quá để bụng. Dù cho có một gốc thánh dược thì cũng không thể khiên cho hăn ghé mắt nhiều hơn.
 
 Trong mấy chục năm này, mình quá bận rộn, những gì trải qua cũng. nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
 
 Giang Hạo dứt bỏ những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, nhìn về phía Trường Sinh Quả. Lúc này Trường Sinh Quả đã không con con kiến, . chỉ có một cái cây. Đây chính là hấp thu hết tất cả, bây giờ đang nở hoa, có lẽ qua một số năm nữa sẽ kêt quả. Lần này kết quả chính là. Trường Sinh Đạo Quả được diễn hóa từ Trường Sinh Quả.
 
 Không biết là bán thành phẩm hay là thành phẩm nữa.
 
 "Ngươi cảm thấy cây này có thể kết thành quả gì?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp đột nhiên truyền đến. Giang Hạo quay đầu, thấy Hồng Vũ Diệp đã không còn suy nghĩ nữa. Hắn đi vào bên cạnh bàn, bắt đầu pha trà: "Hãn là Trường Sinh Đạo Quả."
 
 "Vậy ngươi ăn vào là có thể trường sinh?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Giang Hạo hơi chút suy nghĩ, tò mò hỏi: "Tiền bồi cảm thầy quả như nào mới có thể gọi là Trường Sinh Đạo Quả? Là có thể có tuổi thọ dài dang dặc, hay là có một hạt giồng, dần dần trưởng thành che khuât bầu trời?"
 
 Ánh mắt Hồng Vũ Diệp rơi vào trên Trường Sinh Quả, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy cái gì mới là trường sinh? Bạn đạo mà sinh, hay là đổng đạo đồng hành?" Nghe vậy, Giang Hạo khó hiểu nói: "Bạn đạo mà sinh, trường sinh cửu thị, không tính là trường sinh sao?" "Tính sao?" Hồng Vũ Diệp lại cười. nói: "Thiên phát sát cơ, còn có thể sống sao?"
 
 Giang Hạo sững sờ, không tự chủ được mà nói: "Xuân sinh thu giết chính là đại đạo truyền bá càn khôn chi phong."
 
 Cuối cùng Giang Hạo lại lắc đầu thở dài: "Cảnh giới của tiền bồi quá cao, văn bôi vân là không hiểu." "Trường sinh của ngươi là cái gì?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
 
 "Có thể sống sót." Giang Hạo suy tư chốc lát rối nói:
 
 "Từ hiện tại đến tương lai, nhật nguyệt giao thế, đấu chuyển tỉnh di, thời đại thay đổi, tiếp tục sông sót."
 
 "Vậy có bị Thiên Đạo ước thúc không?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
 
 Câu nói này khiến cho Giang Hạo trầm mặc.
 
 Bị sao?
 
 Không chịu thì có thể làm sao?
 
 Tổn tại cùng Thiên Đạo đã là trường sinh vạn cổ rồi?
 
 Giang Hạo không cách nào trả lời, Hồng Vũ Diệp uồng trà, cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.
 
 Trầm mặc hồi lâu, Giang Hạo cảm giác mình tựa như phải hiểu ra một chút gì đó nhưng lại không bắt được. Trường sinh hình như không phải là trường sinh như bình thường. Cảnh giới càng ngày càng cao lại cảm thầy càng ngày càng không thể nhìn thây phần cuôi của con đường, quá rộng lớn.
 
 Nhưng mà, Giang Hạo nhanh chóng thu liễm nôi lòng, không tiếp tục nghĩ nữa.
 
 "Tiền bối có biết Huyết Cấm Thạch không?" Giang Hạo hỏi.
 
 Hồng Vũ Diệp nói: "Có hiệu quả trần áp to lớn đôi với hầu hết các chủng tộc lớn, hiệu quả tốt nhất là huyết khí sinh linh mạnh mẽ." Huyết khí cường đại?
 
 Giang Hạo hiểu rõ tại sao lại dùng từ này, huyết khí của Long tộc cũng không bình thường. "Văn bối dự định đi Bắc Bộ một chuyển."' Giang Hạo nói.
 
 Hồng Vũ Diệp cũng không ngoài ý muốn, tùy ý mở miệng: "Đi lẫy vật kia để đổi phó Tổ Long Chỉ Tâm?" "Đúng vậy."
 
 Giang Hạo gật đầu, nói rõ mình có biện pháp trần áp Tổ Long Chi Tâm. Có hai phần phong ấn, bao gồm Tỏa Thiên.
 
 Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhướng mày nhìn chăm chắm Giang Hạo: "Ngươi muôn danh chân thiên địa"
 
 'Một Tỏa Thiên có thể danh chấn thiên địa?" Giang Hạo ngoài ý muồốn. "Có thể."
 
 Hồng Vũ Diệp bình thản nói: "Tỏa Thiên không mạnh, nhưng Tỏa Thiên có thể thay đổi vạn vật sinh linh."
 
 "Ngay cả Nhân tộc đều không dung được sao?" Giang Hạo hỏi.
 
 Về việc Tỏa Thiên không mạnh, ngược lại là thật.
 
 Cho đến nay, hắn vẫn chưa thấy rõ sức mạnh của Tỏa Thiên trong chiên đầu.
 
 Nhưng những phương diện khác thì Tỏa Thiên đúng là không ai bằng. Không chỉ có thể cướp đoạt thiên phú, thể chât... mà còn có thể giao phó.
 
 Thứ đáng sợ này có thể phá vỡ toàn bộ Tu Chân Giới. "Không dung được, Tỏa Thiên không có đơn giản như ngươi nghĩ."
 
 Hồng Vũ Diệp nâng chung trà lên, nói: "Trong những năm tháng vô tận của thiên địa, thật ra luôn có một số thứ có thể lĩnh ngộ ra nhưng không thể nào hiểu được. Nhưng môi người có thực lực cường hãn của mồi thời đại kiểu gì cũng sẽ diệt sát nó. Thánh Đạo không chết, là bởi vì Nhân Hoàng không muốn Tỏa Thiên cứ thể mà biển mất. Tỏa Thiên xuất hiện chưa hãn đã không tốt đổi với thiên địa, hãn muốn tất cả loại người này được sống. Chỉ cần hăn còn sống liền có lòng tin áp chẽ được những người này. Mà bây giờ rất nhiều người đều đang thoát khỏi phong ấn, trở về thiên địa. Duy chỉ có Thánh Đạo vần còn bị phong ấn, ngươi biết tại sao không?" Giang Hạo suy tư một lát, mở miệng thử dò xét: "Bởi vì còn chưa xuât hiện người áp chế người của Thánh Đạo?"
 
 Hồng Vũ Diệp cũng không mở miệng, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, Giang Hạo cảm thấy mình nói đúng.
 
 Vậy rốt cuộc phải là người như nào mới có thể áp chế được Thánh Đạo? "Thánh Đạo có mạnh như vậy sao?" Giang Hạo hỏi.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói: "Có người có thể bảo vệ tốt cho việc ngươi dùng Tỏa Thiên sao?"
 
 Giang Hạo hiểu rõ.
 
 Thắng nổi Thánh Đạo có lẽ không khó, khó khăn là có thể áp chê biên hóa và ảnh hưởng mà Tỏa Thiên mang tới hay không.
 
 Tổn tại cổ lão đều biết đến sự đáng sợ của Tỏa Thiên, một khi phát hiện có Tỏa Thiên mới thì nhất định sẽ không thể để cho sống sót.
 
 Dù sao, giữa thiên địa sớm đã không còn Nhân Hoàng.
 
 "Nếu như giữa thiên địa khắp nơi đều lưu truyền Tỏa Thiên thì sao?" Giang Hạo hỏi.
 
 Ý của hắn là, phương pháp tu luyện Tỏa Thiên.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn hắn một cái, không nói gì. Nhưng mà Giang Hạo không biết vì sao lại có một loại cảm giác như đồi phương đang nhìn kẻ ngốc.
 
 Giang Hạo đột nhiên cảm nhận được bên trong trữ vật pháp bảo có lực lượng gì đó dao động. Xem xét, là quyển trục lúc trước Hồng Vũ Diệp mang về từ Long tộc. Vỏ trứng thứ ba cuối cùng cũng tiêu hóa xong, truyền thừa hắn là cũng sẽ xuât hiện theo.
 
 Đầu tiên là Nhân Hoàng Kiếm _ Quyết, thứ hai là Hóa Long Quyết. Thứ ba không biết là liên quan tới Nhân Hoàng hay là Long tộc.
 
 Sau đó, một số văn tự đập vào mi mát.
 
 Trấn Long Quyết.
 
 Nhìn thấy ba chữ này, Giang Hạo hơi kinh ngạc.
 
 Có ý gì?
 
 Ngay sau đó, hắn hiểu rõ đại khái một chút, có chút chấn kinh.
 
 Đây là Trấn Long Quyết mà Nhân Hoàng nghiên cứu ra để đôi phó với Long tộc lucc còn trẻ.
 
 Nếu như hắn đoán không sai, đây chính là thuật pháp trần áp Long tộc trong lời của Tỉnh.
 
 Thế nhưng, Thiên Thư truyền thừa Long tộc không phải đang ở trong tay Vạn Vật Chung hay sao? Vì sao quyển trục này cũng có?
 
 Giang Hạo trầm mặc.
 
 Suy tư hổi lâu, hắn có một suy đoán.
 
 Vạn Vật Chung từ đầu tới cuối đều không có Thiên Thư truyền thừa, _ hắn chính là muôn dùng cái này để Long tộc đi tìm hãn. Thiên Thư truyền thừa vân luôn trần áp cái chô Thiên Cực Mộng Cảnh Châu kia. Sau đó bị mang ra ngoài cũng chỉ ở trong tay hãn.
 
 "Thì ra Thiên Thư truyền thừa Long tộc không ở chỗ nào khác, mà vân luôn ở trong tay ta."
 
 Phát hiện đột nhiên này khiến cho Giang Hạo cảm thây vận mệnh vô thường.
 
 Hiện tại hắn chỉ thiếu một món đồ nữa là có thể đi hải ngoại.
 
 Chuyện này thật sự không phải mình không được.
 
 Cũng tốt, vốn là chuyện của mình, không cẩn phiến phức người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận