Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1443: Chư Quân, Lại Nghe Long N... Ỉ

Chương 1443: Chư Quân, Lại Nghe Long N... ỈChương 1443: Chư Quân, Lại Nghe Long N... Ỉ
 
 Người bên ngoài đều nghe được ý cười trào phúng của Tổ Long. Bọn hán không biết hai người rồt cuộc là có mồi thù gì. Nhưng đều biêt mỗi thù truyển kiếp này khó mà hóa giải.
 
 Hơn nữa, Tổ Long bị trấn áp lại không có chút ý định thỏa hiệp nào, ngược lại còn làm trầm trọng thêm. Cường giả đúng là tùy hứng, bắt đầu vô sỉ căn bản liền không có biện pháp nào với bọn hắn.
 
 Đường Nhã nhìn xem hết thảy, tò mò hỏi: "Bọn hẵn lại chơi trò bí hiểm gì vậy? Ta sao lại nghe không hiểu gì hết thể?"
 
 Nói xong, nàng nhìn về phía Đào tiên sinh.
 
 Đừng hỏi, ta cũng kiến thức nửa vời đồi với trò bí hiểm này, Đào tiên sinh duy trì nụ cười thần bí, không mở miệng.
 
 "Đào tiên sinh cũng nghe không hiểu sao?" Đường Nhã lập tức nói. Nói xong, nàng lại nhìn về phía Chu Thâm: “Chu Thâm, ngươi nghe hiểu không?"
 
 Chu Thâm cười không nói.
 
 Ừm, hắn cũng không hiểu.
 
 "Ta đã nói mà, mấy người thích làm trò bí hiểm đều thật đáng ghét, hiện tại cuồi cùng cũng rơi vào trên người mình.'" Đường Nhã đặc chí nói.
 
 Đào tiên sinh và Chu Thâm không có phản bác.
 
 Nam Cung Nguyệt cũng không ngoài ý muốn đổi với chuyện này, không có Nhân Hoàng áp chê Long tộc, chính là như vậy. Ai có thể đối kháng với bọn hắn?
 
 Kẻ yếu bất mãn hữu dụng sao?
 
 Các đại chủng tộc, Long tộc, Thiên Linh tộc, Yêu tộc, Thiên Thánh tộc, Vu tộc... chủng tộc nào mà chưa từng diệt sát Nhân tộc? Nhỏ yếu. chính là nguồn gốc của mọi tội lỗi. Trời sinh cường đại chính là có thể muôn làm gì thì làm.
 
 Cho nên, vị kia mới khai sáng Tỏa Thiên. Muốn thiên hạ đại đồng, loại bỏ sự phân chia chủng tộc. Tất cả mọi người cùng nhau cổ găng. Người người đếu có một cơ hội, mà không phải là cơ hội đều nằm ở trên các chủng tộc lớn. Như thể người người đều có hi vọng, nhưng người người đều phải dốc hết toàn lực, bắt đầu tranh giành thiên hạ.
 
 Đáng tiếc, vị kia đã bị phong ấn, một người khác mới xuất hiện lại bị giết.
 
 Trời cao đúng là bất công với nàng. Cho nàng hi vọng rổi lại dập tất hi vọng của nàng.
 
 Nam Cung Nguyệt cảm nhận được hết thảy, trên người có tử khí rõ ràng. Trong lòng cực kỳ bỉ thương. Người bên ngoài có rất nhiều ý nghĩ, nhưng Giang Hạo đều không rõ, cũng sẽ không đi để ý.
 
 Hắn đứng ở trên cung điện, quan sát Huyêt Câm Thạch áp chế Tổ Long.
 
 Lời nói của Tổ Long cũng không dễ nghe chút nào, nhưng trong lòng Giang Hạo lại không hể có chút gợn sóng. "Chỉ cần ta vẫn còn, vật của ta nhất định sẽ là của ta. Phía dưới đại thể, bất kỳ áp chế gì cũng đều sẽ suy yêu, Long tộc không bao lâu nữa liền có thể trở về. Ngươi có thể ngăn cản Long tộc ra ngoài sao?" Tổ Long nhìn Giang Hạo cười lạnh, nói: "Mặt khác, ngươi khả năng không biết, ta đã gặp qua món đổ kia. Đến lúc đó, Long tộc dốc toàn bộ lực lượng, ngươi lấy cái gì để ngăn cản? Không có Tổ Long ta thì lại như thế nào? Chỉ cần đạt được món đổ kia, Long tộc sẽ xuất hiện một Tổ Long khác. Tất cả những gì ngươi làm đều là vô ích."
 
 Sau đó, Tổ Long truyền đến tiếng cười không chút kiêng ky, hoàn toàn không để Giang Hạo vào trong mắt, càng không sợ bị trần áp. Giang Hạo nhìn đối phương, đôi mắt nhiều thêm một vòng âm trầm.
 
 "Thật ra, ngươi có biện pháp ngăn cản ta, không phải sao?"
 
 Tổ Long nhìn Giang Hạo, cười nhạo nói: "Nhưng mà ngươi không dám, nếu không thì cần gì phải đợi tới lúc này chứ? Ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn Long tộc ta đạt được thứ mình muôn, đền lúc đó ngươi chỉ có thể bất lực. Có lẽ, khi đó ngươi sẽ hồi hận, hồi hận vì hôm nay tại sao lại không dùng thứ kia. Kết thúc ngọn nguồn thống khổ. Hiện tại, ngươi có biết tương lai đứng trước mặt ta, ngươi sẽ lựa chọn thể nào không?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, đôi phương có lẽ biêt được trên người mình có hung vật. Cho nên, đồi phương đang chọc giận mình, để cho mình không tiếc bất cứ giá nào bóp nát mây thứ kia, sau đó đồng quy vu tận? Ba hạt châu, chỉ cần Thiên Cực Ách Vận Châu vừa mở ra, dù mình chạy đến chân trời góc biển thì đếu phải chêt. Thiên Cực Mộng Cảnh Châu can thiệp vào Nguyên Thần nhanh đền mức không thể tưởng tượng nổi.
 
 Cho nên Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu là thích hợp nhất.
 
 Có lẽ Long tộc trốn ở trong Cổ Lão Chi Địa không sợ viên hạt châu này nhất.
 
 Dù sao luôn có người đến trấn áp. Dù là không cách nào trấn áp, bọn hắn chỉ cần không trở lại thì sẽ có xác suất không có chuyện gì cả. Hơn nữa, đối phương biết Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bị thu vào, khả năng còn là chính mình.
 
 Như thế, một khi bộc phát, Tổ Long sẽ có khả năng lợi dụng những thủ đoạn khác để tiếp tục thực hiện ảnh hưởng? Mà mình cũng đã chết rồi. "Tiển bối cảm thấy ta thật sự không thể ra sức sao?" Giang Hạo nhìn đổi phương, có ý tốt nói: "Ta cho tiền bôi một cơ hội lựa chọn." "Cơ hội gì?" Tổ Long hỏi.
 
 "Từ bỏ đạt được thứ ngươi muốn, sau này vãn bôi và Long tộc không can thiệp vào chuyện của nhau." Giang Hạo nói.
 
 "Ha ha."
 
 Tổ Long cười nói: "Vậy chúng ta cũng nói thật một chút, ngươi dựa vào đâu mà để ta từ bỏ? Long tộc ta từ thời đại của Nhân Hoàng đã từng làm ra chuyện gì có lôi với Nhân tộc chưa? Tại sao các ngươi lại muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của Long tộc ta? Là lo lắng Long tộc chúng ta nhất phi trùng thiên sao? Vì sao lại là ta buông tay, mà không phải là ngươi buông tay? Đây chính là Long tộc chúng ta. Ngươi thật sự cho rằng ngươi là Nhân Hoàng sao? Có thực lực tuyệt đối để Long tộc ta không cách nào phản kháng?" "Tiền bối cũng biết là bởi vì Nhân Hoàng cho nên mới không có làm chuyện gì có lôi với Nhân tộc?" Giang Hạo cười nói: "Nhân Hoàng chết rổi liền có thể làm, không phải sao? Như vậy tiền bối có thể làm, vãn bối không thể làm? Đừng nói Nhân tộc không có Nhân Hoàng, dù cho có Nhân Hoàng thì vẫn bồi vân sẽ làm chuyện mình nên làm. Đừng dùng Nhân tộc, Long tộc tới dọa văn bồi. Văn bôi ngay cả Nhân tộc đều giết, còn thèm quản tình huống của Long tộc như thế nào sao? Nguyện ý nghe vãn bồi nói chuyện là tôt nhật. Nếu như không nguyện ý, văn bồi sẽ để cho tiển bồi cầu xin văn bôi nói chuyện nhẹ nhàng." "Ngươi không chỉ cuồng vọng, còn đặc biệt để ý đến mình." Tổ Long cười nói: "Ta bây giờ đang ở nơi này, ngươi có thể làm gì được ta? Ngươi ngoại trừ việc trần áp ta đơn giản như vậy ra, còn có thể ngăn cản ta cảm nhận thể giới bên ngoài sao? Mặc dù, ta không cách nào trò chuyện chính xác với thê giới bên ngoài, nhưng ngươi đúng là hoàn toàn không biết gì cả về lực lượng của Long tộc. Giết không chết, không làm gì được ta, ngươi không cảm thấy vô năng sao? Ngươi vô năng như thế, cũng xứng cuồng vọng như vậy sao? Có bản lĩnh ngươi liền dùng lá bài tẩy của ngươi đi, cùng ta đồng quy vu tận. Ngươi dám không? Ta cược ngươi không dám."
 
 Giọng nói của Tổ Long rất lớn, mang theo sự khinh thường và đùa cợt. Đào tiên sinh không khỏi chau mày, trong lúc nhât thời hắn có chút hồi hận vì đã áp sát như thể. Người . khác có lẽ không rõ lời nói của Tổ. Long là có ý gì. Nhưng mà hắn biết. Đồng quy vu tận.
 
 Đây tuyệt đối là hung vậy Thiên Cực.
 
 Nếu như phát nổ... sẽ trốn không thoát.
 
 Bích Trúc vốn đang chạy tới nghe vậy thì có chút mờ mịt.
 
 Nàng không có nghe được toàn bộ, nhưng mà luôn có cảm giác không ổn. Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên hướng về phía trước hay là lui về phía sau nữa. Nàng vốn là đến chậm, nhưng mà giữa đường bị một con yêu thú ảnh hưởng.
 
 Không hiểu sao giờ lại tới sớm. Vận khí này quá tốt rồi.
 
 Khiến nàng cảm thấy đây chính là đang đặc biệt tiên nàng lên đường. "Công chúa?" Xảo Di tò mò hỏi: "Không tiếp tục hướng về phía trước sao?"
 
 "Chuyện này... " Bích Trúc do dự một chút: "Hay là chúng ta cứ đứng nhìn từ xa đi?"
 
 Giang Hạo đứng ở bên trên cung điện, nhìn Tổ Long, đột nhiên mỉm cười nói: "Xem ra tiền bối hoàn toàn không biết gì về ta cả. Ta sở dĩ còn đứng ở nơi này cũng không phải là bởi vì muôn nghe tiển bối trào phúng ta. " "Có ý gì?" Tổ Long hỏi.
 
 "Tiền bối cảm thấy sau khi trấn áp ngươi thì cần làm gì mới có thể khiển cho ngươi không cách nào can thiệp bên ngoài?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
 
 "Ngươi có thể phong ấn ta lần nữa?" Tổ Long trầm thấp hỏi. "Không thể sao?" Giang Hạo hỏi lại.
 
 "Ngươi biết muốn phong ấn ta lần nữa cần dùng cái gì không?" Tổ Long hỏi.
 
 "Tiền bối biết ta là ai không?" Giang Hạo lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận