Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1447: Gặp Lại Mị Thần 1 Ỉ

Chương 1447: Gặp Lại Mị Thần 1 ỈChương 1447: Gặp Lại Mị Thần 1 Ỉ
 
 Trên biển lớn có thể nhìn thấy một vòng xoáy vặn vẹo. Bên trong vòng xoáy có nhánh cây điên cuồng đong đưa, muốn thu nạp hết thảy sinh linh xung quanh.
 
 Lúc này, một chiếc thuyển lớn đang đụng vào vòng xoáy. Những nơi thuyền lớn đi qua, hải vực vặn vẹo dân dân khôi phục, rê cây đang không ngừng lui bước.
 
 Điều làm cho rễ cây e ngại nhất chính là con chó trăng đang bơi lên lặn xuông ở xunh quanh thuyền. Tất cả vặn vẹo đều như là sương mù, nháy mắt vỡ vụn.
 
 Có lẽ thứ chân chính nghiền ép vặn vẹo không phải là thuyển, mà là con chó này. Chỉ là, người trên thuyền đều không để ý tới con chó này.
 
 Lúc này, nam tử trung niên nhìn xem Giang Hạo với vẻ e ngại.
 
 Vốn cho rằng chỉ là một công tử thiểu gia nào đó, không nghĩ tới lại mạnh mẽ như vậy. Nhưng mà, tu vi nhìn có vẻ như không được cao lắm. Cũng không quản như thể nào, gọi một tiêng tiền bôi chuẩn không sai. Hắn hiện tại đã không còn dám mở miệng, chỉ có thể an tĩnh lắng nghe.
 
 Giang Hạo nâng chung trà lên, nói: "Nói một chút đi, đây là có chuyện øì."
 
 Nghe thấy câu hỏi, nam tử trung niên lập tức nói: “Văn bồi mang theo nữ nhi dự định trở về thăm người thân... "
 
 Không đợi đối phương tiếp tục nói, Giang Hạo đã cảm thầy có chút kỳ quái. Từ sau khi tu hành, hắn rất ít khi nghe thầy mây loại lời như mang theo con cái về thăm người thân. Tiểu Lï là tự mình trở về thăm người thân, cũng không có cha mẹ nào mang theo con cái cả.
 
 Cho nên vừa nghe tới đây, Giang Hạo đã có chút ngoài ý muồn. Hồng Vũ Diệp hình như cũng có. chút ngoài ý muốn, hai người bắt đầu chuyên tâm lãng nghe đôi phương nói.
 
 Nam tử trung niên lập tức trở nên khẩn trương, không biết hai vị này sao lại đột nhiên nghiêm túc lên, nhưng hăn không dám lô mãng. Hắn thành thật nói: "Vãn bối đi đường cũng được tính là thuận lợi, chỉ là đột nhiên gặp phải một đạo hắc quang, cảm giác cực kì huyển ảo. Ban đầu ta cho răng là có thần vật hiện thế, liền tới gần nhìn một chút. Mây tu sĩ đi ngang qua xung quanh cũng là như thế. Lúc tới gần vị trí trung tâm thì loáng thoáng nhìn thấy được một phần tế đàn, phía trên có một ít pháp bảo, tựa như kho binh khí. Mọi người đều biết đây là cơ duyên, cho nên liền xông vào. Vẫn bồi chậm một bước, nhưng cũng vì chậm một bước cho nên mới may mẫn sông tiếp được. Sau khi những người kia tiền vào. không bao lâu, không gian liền bắt đấu vặn vẹo, những rê cây này bắt đầu xông tới. Ban đầu mọi người đều toàn lực ngăn cản, nhưng rất nhanh liền phát hiện công kích không có tác dụng gì, căn bản không phải là thứ mà tu sĩ chúng ta có thể đôi kháng. Cho nên, vãn bồi mang theo nữ nhi không ngừng _ thoát đi. May mà gặp được tiền bối, nêu không thì... "
 
 Nam tử trung niên nói xong liền bắt đầu lôi kéo con gái cung kính hành lê đổi với Giang Hạo: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bôi."
 
 Giang Hạo nhìn bọn hắn, nói: "Các ngươi tên là gì?"
 
 'Vãn bối Đoan Mộc Võ Cực."
 
 Đoan Mộc Võ Cực vừa nói vừa nhìn về phía con gái đang hoảng sợ ở một bên: "Con gái ta tên là Đoan Mộc Tình Tình."
 
 "Các ngươi gọi ta Cổ Kim Thiên là được." Giang Hạo bình tĩnh đáp. Cuối cùng, hắn nhìn nam tử trung niên, nói: "Ngươi nói về thăm
 
 người thân, là thăm ai?"
 
 Nghe được vấn đề này, Đoan Mộc Võ Cực ngừng một chút, có chút không rõ tại sao người trước mắt không hỏi về bảo vật lại hỏi về chuyện này. Chuyện này có quan hệ gì sao? Nhưng hắn vẫn là không dám hỏi, chỉ có thể nói: "Tới nhà nhạc phụ nhạc mâu."
 
 "Vậy đạo lữ của ngươi đâu?"' Giang Hạo hỏi.
 
 "Ở nhà mẹ của nàng, cha mẹ của nàng không đồng ý mồi hôn sự của chúng ta." Đoan Mộc Võ Cực phiền muộn nói.
 
 Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhấp một ngụm trà, dáng vẻ còn nghiêm túc hơn cả trước đó.
 
 Mấy chuyện này đúng là thú vị thật. Nếu như là tình huồng khác, đúng là đều không thú vị bằng.
 
 Giang Hạo cũng là gật đầu: "Được rồi." Hắn biết Hồng Vũ Diệp thích nghe loại chuyện này, vừa vặn gặp phải _ một người, lắng nghe hãn là có thể giêt chút thời gian.
 
 "Tiền bối, phía trước chính là tế đàn kia."
 
 Đoan Mộc Tình Tình vẫn luôn không dám nói lời nào đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở.
 
 Giang Hạo nhìn sang, khẽ nhíu mày: "Quả thật có chút khó làm, hình như là một nơi nào đó lộ ra ngoài."
 
 Vào lúc cha con Đoan Mộc cảm thấy đổi phương sắp đi xử lý, Giang Hạo thuận miệng nói: " Tiểu Uông, đi xem một chút đi."
 
 Giọng nói rơi xuống, tiếng chó sủa truyền tới từ trên mặt biển. Sau đó, vặn vẹo xung quanh không ngừng tan rã. Ngay sau đó, một con chó xông vào trong chô sâu, chăng biêt đi đầu. Nơi này không phải văn vẹo thì chính là lực lượng thần hồn, giao cho Tiểu Uông là tốt nhât.
 
 Lần này, mang theo Tiểu Uông ra ngoài đúng là không sai, mặc kệ là Bắc Bộ hay là hải ngoại, đều cực kì thích hợp.
 
 Tránh khỏi tự mình động thủ.
 
 Sắp xếp xong cho Tiểu Uông, Giang Hạo nhìn về phía Đoan Mộc Võ Cực, nói: "Nói một chút về chuyện của ngươi đi. "
 
 Đoan Mộc Võ Cực: "... "
 
 Hắn cảm giác được, hai vị tiền bối này chỉ là đơn thuần nhàm chán - nên muốn nghe chuyện xưa của hắn mà thôi.
 
 Chẳng lẽ, trên mặt mình viết đầy mấy chữ chuyện xưa sao?
 
 Trong lúc nhất thời, hắn ít nhiều cảm thầy có chút may mãn, chí ít thì câu chuyện xưa này đã cứu được cha con hăn. Nếu không thì dữ nhiều lành ít.
 
 "Văn bối xuất thân coi như không tệ, là thiếu gia của một tiểu gia tộc ở hải ngoại, chỉ là lúc trưởng thành gia đạo sa sút. Lúc đó, phụ mâu vì để cho ta có một cuộc sống tốt hơn liền để ta mang theo hôn thư tiến về đảo Thượng Nguyên. Nơi đó có tứ đại gia tộc, mà đôi tượng hôn ước của ta chính là một trong tứ đại gia tộc, tiểu thư Hồ gia." Đoan Mộc Võ Cực nói.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi.
 
 Câu chuyện này quả thực không khác mây vở kịch kinh điển là bao. Gia đạo sa sút, thân có hôn ước, nhà gái xem thường.
 
 "Tiếp tục đi." Giang Hạo uống trà nói.
 
 Lúc này, thuyền đã tới gần vòng xoáy, cách trung tâm không còn bao nhiêu.
 
 Hắc quang bắn ra từ trong nước. Ảnh sáng này quá lóa mặt, khiên cho cha con Đoan Mộc có chút lo lãng. Nhưng mà, rât nhanh ánh sáng đã dần dẫn tiêu tán, trong lúc nhất thời, một loại tâm tình sợ hãi bát đầu lan khắp vòng xoáy vặn vẹo. Toàn bộ vòng xoáy đều đang run rầy.
 
 Dưới nước càng truyền ra rất nhiều ánh sáng lực lượng, như có cường giả ở phía dưới đầu pháp.
 
 "Không cần phải để ý đến phía dưới, ngươi cứ nói tiếp chuyện của mình đi." Giang Hạo nhắc nhở. Nghe vậy, Đoan Mộc Võ Cực lập tức bừng tỉnh, lập tức kể tiếp chuyện _ xưa của mình: "Vẫn bồi tìm qua, đổi phương còn không để cho vãn bối vào cửa, nói ta căn bản không xứng với Đại tiểu thư của bọn hắn. Ta chỉ là một thiểu gia nghèo túng, chăng là cái thá gì, đương nhiên sẽ không được bọn hãn tán thành. Nhưng mà, ta cần tài nguyên, cho nên bản ý của ta chính là dùng hôn thư đổi lây tài nguyên. Bọn hắn cũng đồng ý, cuối cùng ta đạt được đầy đủ tài nguyên của giai đoạn trước. Ta đã có thể quật khởi, mặc dù không quá lợi hại, nhưng sau khi tu vỉ của ta dần tăng lên, trong nhà cũng dần dần đi lên, nhưng vân còn kém trước đây rất nhiều."
 
 "Hôn thư không còn? Vậy ngươi làm thế nào để cưới Hồ gia đại tiểu thư?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn mà hỏi.
 
 "Đó thật ra là một lần ngoài ý muốn." Đoan Mộc Võ Cực cười khổ, nói: "Ta chưa từng nhìn thấy vị Hồ đại tiểu thư kia, một lần đi ra ngoài lịch luyện, trùng hợp cứu được nàng, một đường hộ tổng nàng tiên về nơi an toàn, bởi vì khoảng cách xa Xôi, thời gian lại dài, hai người liền chậm rãi nảy sinh tình cảm. Chỉ là, chờ đến nơi, mới biết được hai người chúng ta trước đó từng có hôn ước. Duyên phận chính là tuyệt không thể tả như thế. Hai người chúng ta cũng không nghĩ tới chuyện này. Mà Hồ gia vân không đồng ý, hỏi ta lần này muốn bao nhiêu tài nguyên."
 
 Giang Hạo nghe cảm thấy rất đặc sắc, sau đó hỏi: "Sau đó thì sao? Ngươi đồng ý?"
 
 "Đương nhiên là từ chối." Đoan Mộc Võ Cực cảm khái một câu: "Nhà ta vẫn thiếu tài nguyên, nhưng ta không cảm thấy cần dùng tình cảm của mình để trao đổi. Hơn nữa, hôn thư trước đó là tiền bối quyết định, căn bản là không cần thiết phải giữ lại. Lần này, chúng ta là tự nhiên mà tiên tới cùng nhau, không có nhân tổ dư thừa. Cho nên ta đã bắt đầu tranh thủ, dù là liều mạng cũng muốn được Hồ gia tán đồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận