Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 145: Lại Qua Một Đêm

Chương 145: Lại Qua Một Đêm
Theo lý thuyết thì chỉ cần không nhìn Hồng Vũ Diệp, tâm của Giang Hạo sẽ không xao động.
Thế nhưng khoảng cách quá gần, vẫn sẽ có một chút ảnh hưởng.
Cộng với Hồng Vũ Diệp sẽ không tự chủ mà phát ra một chút khí tức.
Vô cùng bé nhỏ.
Nàng dường như sẽ như vậy khi phát ngốc.
Như thế liền ảnh hưởng đến việc Giang Hạo chế phù.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể về phòng để chế phù.
Nhưng mà để rút ngắn thời gian chế phù nên phần lớn thời gian hắn đều ở sân sau.
Chủ yếu là lo lắng có người sẽ va chạm với Hồng Vũ Diệp, hắn cũng không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Với hắn mà nói, Hồng Vũ Diệp chính là tồn tại có thể bùng nổ kinh khủng bất cứ lúc nào, mà những người khác thì lại không biết.
Một khi làm nàng tức giận, toàn bộ quán trọ có lẽ đều sẽ tan biến.
Mà người không biết trời cao đất rộng thì đâu đâu cũng có không ít.
Thiếu gia tiểu thư nhà giàu, đệ tử tông môn ưu tú.
Cùng với một số gã sai vặt của bọn họ.
Tất cả đều dễ dàng đắc tội với người khác.
Cho nên lúc Hồng Vũ Diệp ở sân sau, Giang Hạo không ở cùng sẽ cảm thấy không an toàn.
Bảy ngày cứ trôi qua như thế.
Cách ngày giám định tế đàn tám ngày.
Nói cách khác hôm nay là ngày thứ chín.
Ngày mai là ngày Tả Lam xuất hiện.
Những ngày gần đây, hắn buổi sáng đi theo Hồng Vũ Diệp tới sân sau, giữa trưa chế phù, xế chiều đi tìm hiểu tin tức.
Chạng vạng tối sẽ mang một ít đồ ăn trở về.
Ban đêm thì lĩnh hội thức thứ ba của Thiên Đao, Lưu Tinh.
Tối hôm qua mới lĩnh hội sơ bộ.
Uy lực rất mạnh, nhưng còn chưa thí nghiệm qua.
Hơn nữa còn có chút không dễ không chế.
Đáng tiếc không có quá nhiều thời gian, nếu không ít nhất cũng nhất cũng có thể lĩnh hội đến mức thuần thục.
"Ngươi hình như có chút suy nghĩ nhiều." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền tới.
Trong hậu viện, Giang Hạo đang xử lý Minh Nhật Thanh Tuyết.
Dưới sự chăm sóc của hắn, tình cờ có thể nhảy ra một cái bọt khí màu trắng.
Tinh thần được tăng cường.
Mặc dù cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng mà hắn cũng không muốn hấp thu bọt khí ở trước mặt Hồng Vũ Diệp, cho nên cũng không muốn thu thập càng nhiều bọt khí màu trắng.
Với trình độ của Hồng Vũ Diệp đối với Vô Danh Bí Tịch, có thể sẽ bị nhìn ra cái gì đó.
Nhưng mà Giang Hạo có chút không rõ ràng về câu nói này cho lắm.
Bản thân mình đang suy nghĩ cái gì?
"Vô cùng cẩn thận." Hồng Vũ Diệp nói bổ sung.
"Cũng tàm tạm." Giang Hạo đáp.
Mặc dù không biết Hồng Vũ Diệp đang chỉ chuyện nào, thế nhưng hắn chỉ có thể đáp lại như vậy.
Thực lực mình không đủ mạnh, sống phải cẩn thận chút mới có thể sống dài một chút.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nhẹ giọng cười nói:
"Mấy ngày nay ngươi đang đề phòng người khác đắc tội ta?"
Thì ra là chuyện này, Giang Hạo cảm thấy hiểu rõ liền mở miệng sửa lời:
"Là sợ người khác quấy rầy sự thanh tịnh của tiền bối."
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn Giang Hạo một cái rồi khẽ mở miệng:
"Vậy ta sẽ coi như ngươi đang nghĩ như vậy."
Lúc này, nàng nhìn về phía ấm trà trên bàn rồi nói:
"Đổi một ấm trà đi."
"Vừa mới pha mà." Một bình Tuyết Hậu Xuân tốn năm mươi lăm linh thạch đó, Giang Hạo cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Lấy lá trà tốt nhất trên người ngươi ra pha." Hồng Vũ Diệp hắt nước trà vào trong bụi hoa rồi ra.
Trà tốt nhất? Giang Hạo trong nháy mắt nghĩ đến Thiên Thanh Hồng.
Hắn chưa có nói với nữ tử trước mắt là mình đã mua Thiên Thanh Hồng, lo rằng giờ uống rồi đến lúc trở về lại phải mua lần nữa.
Không bằng xem như là chưa mua.
Hắn không biết làm sao lại bị phát hiện.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể lấy Thiên Thanh Hồng ra.
"Ngươi có phải là vô cùng nghi hoặc hay không?" Thấy chất lượng lá trà cũng tạm được, Hồng Vũ Diệp mỉm cười mở miệng:
"Thiên Thổ Thành không lớn, quán trọ lại có không ít người ở, Thiên Thanh Hồng chính là bảo vật tại nơi này của bọn hắn, được mua sắm đều có thể trở thành tin tức trọng đại và truyền ra ngoài."
Nói xong Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo, đôi mắt khẽ động, cười nói:
"Ngươi nói xem trong toàn bộ Thiên Thổ Thành này, ai sẽ mua sắm Thiên Thanh Hồng đây?"
Nhìn ánh mắt mang theo ý đùa cợt của Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo phát hiện ra chính mình bị lừa rồi.
Chỉ cần vừa rồi mình nói không có thì có thể lừa dối qua cửa sao?
"Ngươi có phải là cảm thấy vừa rồi chỉ cần nói không có liền không có đúng không?" Hồng Vũ Diệp cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng ngửi một chút, nhắc nhở:
"Mùi thơm của Thiên Thanh Hồng sẽ ảnh hưởng đến lá trà phạm vi nhỏ xung quanh, ngươi lại đặt Tuyết Hậu Xuân ngay cạnh Thiên Thanh Hồng. Không nói cho ta biết, ngươi định mua Thiên Thanh Hồng mà không lên tiếng gì sao?"
Thì ra là như vậy, Giang Hạo không khỏi không cảm khái, bản thân mình đúng là cần tìm hiểu thêm tri thức liên quan về lá trà mới được.
Lúc này mùi thơm của Thiên Thanh Hồng tràn ra ngoài từ trong nước trà.
Thấm vào ruột gan.
Sau khi rót cho Hồng Vũ Diệp một chén, Giang Hạo cũng ngồi xuống rót cho mình một ly.
Chín ngàn ba trăm linh thạch một tiền, dù thế nào cũng phải uống một chén mới được.
Sau khi Thiên Thanh Hồng được pha xong, mùi thơm của trà bay khắp nơi.
Không ít người trong khách sạn đều ngửi được mùi thơm.
Ba người Phương Kim trở về từ bên ngoài, cũng kinh ngạc khi ngửi thấy hương trà này.
"Thiên Thanh Hồng." Lam Cẩn tiên tử hoảng sợ nói:
"Ta đã từng thấy sư phụ ngâm, chính là lúc tiếp đãi đại tiền bối, sao có thể có người đưa loại trà này đến đây để pha được chứ?"
"Truyền đến từ phía sân sau." Trong lúc nhất thời, Bạch Quỳnh có chút chấn kinh:
"Bọn hắn rốt cuộc là ai? Ngay cả loại trà này đều có thể uống?"
"Không biết là mùi vị gì." Phương Kim hơi xúc động, sau đó vội vàng nói:
"Nhân lúc hương trà lên lầu hai tu luyện đi, để tiện ứng phó chuyện ngày mai."
Ngày mai là ngày tế tự mà Giang Hạo nói. Tả Lam sẽ xuất hiện vào ngày mai, sư muội của bọn hắn cũng có khả năng tìm được vào ngày mai.
——
Giang Hạo uống chén trà, cảm giác linh khí trong trà dồi dào, nước trà vào miệng ôn nhuận nhu hòa, toàn thân lập tức cảm thấy dễ chịu chỉ trong chớp mắt.
Loại cảm giác này khiến cho hắn có chút vui vở, theo bản năng mà bắt đầu thi triển thức thứ ba Thiên Đao vẫn luôn chưa gặm xuống hoàn toàn kia.
Lần này lực lượng vận chuyển trôi chảy, giống như linh khí mà Thiên Thanh Hồng mang tới có thể giúp đỡ diễn hóa.
Thấy thế, Giang Hạo nhất thời còn muốn biểu diễn một đao này ở trong người.
Giờ phút này, tay hắn phảng phất đang cầm Thiên Đao, huy động thức thứ ba.
Lực lượng vận chuyển ở trong người, chiêu thức diễn luyện ở bên trong tâm thần.
Sau khi diễn luyện bắt đầu, Giang Hạo cảm thấy mình nắm giữ thức thứ ba Thiên Đao càng lúc càng nhanh.
Không chỉ như thế, hắn thậm chí còn bắt đầu diễn luyện thức thứ nhất và thức thứ hai.
Trong lúc nhất thời, thức thứ ba cũng bắt đầu diễn luyện.
Không biết qua bao lâu, thay đổi đặc thù mà Thiên Thanh Hồng mang tới chậm rãi tan biến.
Loại cảm giác toàn thân dễ chịu kia chậm rãi qua đi, nhưng mà hắn đã lĩnh ngộ được chút ít Thiên Đao Tam Thức.
Lúc mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời vẫn ở phía trên.
Hình như cũng không lâu lắm.
"Mới giữa trưa sao?" Hắn hỏi theo bản năng.
"Giữa trưa ngày thứ hai." Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn ở đối diện, có ý tốt nhắc nhở.
"Ngày thứ hai?" Giang Hạo kinh ngạc, đến ngày Tả Lam xuất hiện rồi sao?
Hắn mặc dù biết Tả Lam sẽ động thủ vào hôm nay, thế nhưng không xác định được thời gian.
Có thể là buổi sáng cũng có thể là ban đêm.
Nhưng hiện tại đã bỏ lỡ buổi sáng.
Chậm trễ thời gian.
Chờ sau khi Giang Hạo xác định rõ trạng thái, hắn mới nói với Hồng Vũ Diệp:
"Tiền bối, chúng ta phải lên đường."
Lần này có tin tức rõ ràng của Tả Lam, không cần đi một mình nữa.
Hồng Vũ Diệp cũng muốn lấy được Thạch Bản trước tiên.
Cho nên tất nhiên sẽ đi cùng.
Chờ Hồng Vũ Diệp đứng lên, Giang Hạo cầm ấm trà qua, hắn nhìn lá trà bên trong một chút, chắc là có thể giữ lại tẩm bổ cho đất đai.
Một ly trà này khiến cho hắn có thêm rất nhiều lĩnh ngộ đối với Thiên Đao.
Thức thứ ba cũng có thể thu phóng một cách tự nhiên.
Lần sau uống nữa không biết liệu có được hiệu quả như này nữa hay không.
Giây lát.
Kiểm tra thần thông cùng với công kích hộ oản xong.
Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp liền rời khỏi khách sạn.
Trong rừng cây.
Dưới ánh mặt trời.
Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp đứng dưới tàng cây, nhìn công trình phía xa.
Nơi đó chính là chỗ tế đàn.
Có thể nhìn thấy bên trong qua cái cửa sổ, cho đến trước mắt thì vẫn không có bất kỳ động tĩnh khác thường nào.
"Có thể là phải chờ đến tối." Giang Hạo giải thích.
Hồng Vũ Diệp nhảy lên ngồi ngay ngắn ở trên nhánh cây.
Quá rêu rao, Giang Hạo có ý nhắc nhở nhưng không dám mở miệng.
Ngẫm lại cũng đúng, Hồng Vũ Diệp không muốn để cho người phát hiện thì những người khác sẽ không phát hiện được.
Trong đêm.
Ánh trăng dần lên cao, rừng cây đen kịt trước đó lập tức được bao phủ bởi một lớp ánh sáng bạc.
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lại cúi đầu nhìn tế đàn.
Phát hiện tế đàn thế mà lại tản ra ánh sáng nhạt ở dưới ánh trăng.
Là lực lượng bị kích hoạt, chẳng qua là còn kém một chút.
Lúc này, hắn phát hiện có người tới gần công trình tế đàn.
"Tới rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận