Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1450: Đi Chiếu Cố Gia Tộc Chia Rẽ ... Ỉ

Chương 1450: Đi Chiếu Cố Gia Tộc Chia Rẽ ... ỈChương 1450: Đi Chiếu Cố Gia Tộc Chia Rẽ ... Ỉ
 
 Giang Hạo vừa lau, một viên bọt khí màu lục lập tức rơi xuông.
 
 [Cơ sở tiên kiếm +1 ] Cảm giác đã lâu không gặp. May mà không có bọt khí màu trăng, nều không sẽ dê dàng bị phát hiện. Nhưng mà, từ lúc bắt đầu lau, hắn cũng đã chuẩn bị xong tâm lý rối. "Tại sao lại muốn đưa Mị Thần trở về?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi. Giang Hạo suy tư rồi nói: "'Vẫn chưa tới lúc nàng xuất thể." "Vì sao?" Hồng Vũ Diệp tò mò hỏi. "Thượng An đạo nhân còn quá yếu, mà Mi Thần lại là động lực tu luyện của hắn. Hiện tại mà gặp được, hắn khả năng sẽ ngừng tiền bộ, hơn nữa còn có khả năng gặp phải vấn để đạo tâm. Mặc dù có khả năng giúp hẳn đi lên, nhưng cũng có khả năng triệt để hủy hoại hắn. Mị Thần không phải là người quá quan. trong, nhưng Thượng An vân là cần để ý một chút. Chờ thời gian lâu dài, Thượng An cũng sẽ mạnh lên. Lúc đó, mặc dù hắn cũng có khả năng triệt để bị hủy, nhưng một khi vượt qua kiếp nạn, có lẽ thành tựu sẽ khó mà đánh giá." Giang Hạo thành thật trả lời. Lúc này, hắn vẫn đang lau lau. Chỉ là, lau được một nửa, một bọt khí màu lam rơi xuống.
 
 [Tu vi +1] Quá hiếm có. Hắn bắt đầu hào hứng lên. "Ngươi cảm thấy Thượng An và Mị Thần sẽ có kết quả sao?" Hồng Vũ Diệp lại một lần nữa đặt câu hỏi. Nghe vậy, Giang Hạo dừng lại. Hồng Vũ Diệp đã từng hỏi vấn để này. Hăn cũng không đưa ra đáp án rõ ràng. Bởi vì không biết. Ban đầu là như này, hiện tại hắn cũng là như này.
 
 Mị Thần sẽ thay đổi vì Thượng An sao? Không có khả năng.
 
 Tình yêu có thể thay đổi tam quan một người sao? Rất khó khăn.
 
 Cân nhắc một lúc, Giang Hạo đột nhiên nói: "Có một khả năng nhỏ nhoi. "
 
 "Một khả năng nhỏ nhoi này có nguồn gốc từ chỗ nào?"' Hồng Vũ Diệp lập tức hỏi: "Là Thượng An không thèm để ý, hay là Mị Thần sẽ sửa đổi?"
 
 Giang Hạo mỉm cười nói: "Nguồn gôc từ kỳ tích tình yêu." Đáng tiếc, kỳ tích sở dĩ là kỳ tích, chính là bởi vì không gặp được.
 
 Cho nên, hắn vẫn không coi trọng Thượng An và Mị Thần.
 
 Giang Hạo nói xong liền tiếp tục lau pháp bảo trong tay.
 
 Rất nhanh, trường thương đã rực rỡ hăn lên, cuõi cùng cho ra hai bọt khí màu lam.
 
 Đúng là hơi ít, nhưng hắn hiện tại đã là Thiên Tiên, còn có thể ra bọt khí cũng đủ để chứng minh vật này không tệ.
 
 Đáng tiếc không thể mang đi. Tế đàn phía dưới cần những thần vật này chèo chống.
 
 Giang Hạo nắm chặt trường thương, lực lượng bắt đầu tràn vào. Chờ sau khi trường thương sáng _ lên, Giang Hạo chợt ném mạnh về phía trước. Ẩm! Trường thương lao vào trong nước đen. Ẩm ầm! Một tiếng vang thật lớn. Trường thương cắm trở về tế đàn. Lúc này, vặn vẹo bắt đầu tán đi, phạm vi nước đen đều đang nhỏ dân. Cha con Đoan Mộc Võ Cực chấn _ kinh, nhưng Giang Hạo không để ý đền bọn hãn. Tiếp tục lau pháp bảo.
 
 [Tu vi +1] [ Khí huyết +1]
 
 [Cơ sở tiên kiếm +1]
 
 [ Tinh thần +1] Lau xong. Hắn lại lặp lại động tác trước đó. Sau đó, từng món pháp bảorơi xuông từ trên cao, rơi vào trong tê đàn. Vặn vẹo dần dần tán đi. Nước đen cũng dân dân biên mất. Sau khi Giang Hạo ném ra món pháp bảo cuồi cùng, hết thảy khôi phục bình thường. Về phần rê cây, sớm đã bị Tiểu Uông ăn rổi. Giang Hạo chưa từng để ý tới. "Xem ra không có vấn đề gì. " Giang Hạo nhìn về phía hải vực đã bình thường lại, cười nói: "Đi thôi, chúng ta tới đảo Thượng Nguyên." "Tiền bối thật sự muốn đi?" Đoan Mộc Võ Cực có chút giật mình.
 
 "bi chiếu cố Mộng Thiên kia." Giang Hạo nhìn về phía hai người, nói: "Chăng lẽ các ngươi không muốn đi thăm người thân nữa?" "Thăm người thân, thăm người thân. " Đoan Mộc Võ Cực lập tức nói. Mang theo một vị tiền bối đáng sợ như vậy, hắn có xác suất lớn sẽ mang được đạo lữ về. Đương nhiên cầu còn không được.
 
 Về việc có phải là dẫn sói vào nhà hay không, hãn cũng không xác định. Dù sao phu nhân cũng đã cực kỳ suy yếu rổi, nếu như còn không làm chút gì đó thì thật sự sẽ không còn kịp nữa.
 
 Dù chết cũng phải thử một chút. Lại nói, mình có tư cách gì mà từ chổi người trước mặt chứ?
 
 "Dẫn đường là được. " Giang Hạo bắt đấu pha trà.
 
 Hồng Vũ Diệp cũng không tiếp tục chú ý tới Mị Thần nữa. Mặc dù tò mò, nhưng hết thảy đều nên giao cho thời gian.
 
 "Người Hồ gia mạnh nhất là tu vi gì?" Giang Hạo hỏi Đoan Mộc Võ Cực.
 
 "Khả năng có một vị tiên nhân. " Đoan Mộc Võ Cực suy tư rồi nói: "Mà ngoài người này ra, những người khác ít ai là đổi thủ của văn bối." "Nói cách khác, một mình ngươi gần như có thể sánh vai Hồ gia rồi?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Nói sánh vai thì có chút cuồng vọng, nhưng cho văn bôi thời gian, xác thực có khả năng sánh vai thậm chí là vượt qua." Đoan Mộc Võ Cực chân thành nói.
 
 "Không bình thường nha."' Giang Hạo nói.
 
 "Xác thực không bình thường, bình thường trong nhà có cô gia mạnh mẽ như vậy, sao có thể ngăn cản được?"' Hồng Vũ Diệp gật đầu nói. "Cũng có khả năng là muốn kết thông gia với thê lực mạnh hơn." Đoan Mộc Võ Cực nói.
 
 Đáng tiếc hắn còn chưa đủ mạnh, nều không thì làm sao đến mức gặp mặt đều không gặp được.
 
 "Mộng Thiên là tu vi gì?" Giang Hạo lại hỏi.
 
 "Ít nhất đã thành tiên." Đoan Mộc Võ Cực nói.
 
 Giang Hạo gật đầu, thành tiên là đương nhiên, cũng không biết là Nhân Tiên hay là Chân Tiên. Cường giả bực này, vân nên cẩn thận ứng đôi thì hơn.
 
 Suy tư một lát, Giang Hạo nói: "Chờ đền nơi chúng ta sẽ đi theo các ngươi. Các ngươi không cần đề ý tới chúng ta, nên làm như thê nào thì cứ làm như thê đó. Chờ đền lúc ta muôn làm gì, các ngươi cứ an tĩnh đứng ở một bên là đủ."
 
 Nghe vậy, cha con Đoan Mộc không dám có chút không phục nào, lập tức gật đầu nói phải. Sau đó, Giang Hạo trò chuyện cùng Hồng Vũ Diệp. Bọn hắn thảo luận tại sao Hồ gia lại không đồng ý, lại vì sao lại không cho đôi phương gặp nhau.
 
 Giang Hạo cảm thấy khả năng là bởi vì Mộng Thiên này.
 
 Nhìn từ thành viên của Vạn Vật Chung Yên, nàng hắn không phải người tốt lành gì, đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng tới Hồ gia.
 
 "Vậy phụ mẫu Hồ gia hình như cũng không đưa ra bất kỳ nhắc nhở gì." Hồng Vũ Diệp nói.
 
 Giang Hạo cảm thấy cũng có khả năng phụ mâu vốn là người xâu. Đương nhiên cũng có khả năng bọn hăn là thật sự không vừa mặt Đoan Mộc Võ Cực. Hoặc là Đoan Mộc Võ Cực nói dõi. Bên trong đó có rất nhiều nguyên do.
 
 Tóm lại, hai người đều mang theo chút tò mò, giữa trưa hôm sau liền đi tới đảo Thượng Nguyên.
 
 Không có người quan tâm quá _ nhiều đôi với chuyện bọn hãn đến. Mặc dù thuyền không tệ, thê nhưng chỉ là không tệ, không thực dụng. "Hai vị tiền bối, xin đi theo chúng ta." Đoan Mộc Võ Cực cung kính nói.
 
 Hồ gia.
 
 Lúc này, một nam tử trung niên và một nữ tử trung niên đang trao đổi cái gì đó. Sau đó, bọn hãn liền nghe thây một vị hạ nhân bẩm báo. Sắc mặt hai người vốn không tệ, lập tức âm trầm hơn mấy phần.
 
 "Tên phế vật kia lại tới?" Nam tử trung niên nói với vẻ không vui: "Thật sự cho rằng mình tiến vào Đăng Tiên thì chính là thiên tài? Hồ gia chúng ta còn chướng mắt hẳn. Môi năm đều đến, năm nay phải làm cho hắn hiểu đượcHồgia _ chúng ta không phải là nơi mà hắn có thể nghĩ tới. "
 
 "Còn có tên tiểu tạp chủng kia nữa, thật sự cho rằng có huyết mạch Hồ gia chúng ta thì chúng ta sẽ để ý sao? Không bao lâu nữa, Hồ gia chúng ta chính là đệ nhất gia tộc của đảo Thượng Nguyên, đến lúc đó càng có thể truy đuổi một số thế lực cường đại. Chúng ta có lẽ sẽ có thể thử đi tiếp xúc một chút với Thập Nhị Thiên Vương, Thiên Hạ Lâu cũng có thể tiếp xúc nhiều một chút." Nữ tử trung niên nói với vẻ mặt ước mơ. Hai người càng nghĩ càng cảm thấy Đoan Mộc Võ Cực đột nhiên quật khởi kia không đáng nhắc tới. Không phải chỉ là bởi vì vận khí tốt, dân theo gia tộc tuyệt cảnh phùng sinh thôi sao.
 
 Tính là thứ gì chứ?
 
 Lại cho hắn thêm mấy trăm năm, cũng không bằng được Hồ gia bọn hãn.
 
 Lúc trước, Hồ gia bọn hắn mà không cho tài nguyên, Đoan Mộc Võ Cực hăn cái rắm cũng không bằng. Hiện tại có chút thực lực lại dám nói chuyện lớn tiếng với bọn họ?
 
 Còn không phải là không cho nữ nhỉ gả đi, đối phương liền không chịu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận