Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1457: Cảnh Đại Giang: Người Học ... Ỉ

Chương 1457: Cảnh Đại Giang: Người Học ... ỈChương 1457: Cảnh Đại Giang: Người Học ... Ỉ
 
 Nhan Nguyệt Chỉ một đường đi vào bên trong. Lần này, hết thảy đều rất thuận lợi. Nhưng mà, đây là lần nàng tiền vào chậm nhãt. Nàng không chắc ba vị kia đã nhận được tin tức gì hay chưa.
 
 Tin tức hải ngoại sẽ có người trợ giúp, dù là khoảng cách xa xôi, Thiên Văn Thư Viện thân là Tiên Tông hãn là cũng có chô phát hiện. Nhất là lần này việc còn có liên quan tới Thiên Văn Thư Viện, càng không có khả năng phớt lờ.
 
 Cho nên, lúc tiến vào, nàng quan sát ba vị lão tiên sinh, muốn nhìn ra đáp án từ vẻ mặt của ba người. Đáng tiếc là không có khác biệt quá lớn so với lúc trước.
 
 "Ngươi biết không? Tiểu ny tử văn tĩnh giồng như ngươi vồn nên được người khác yêu thích." Cảnh Đại Giang rót trà vào miệng mình, sau đó nói: "Nhưng mà, hành vi của ngươi lại không văn nhã, không điềm tĩnh. Ngươi những năm gần đây có phát hiện hay không? Người chán ghét ngươi bắt đầu biến nhiều? Đây là vần để của ngươi, ngươi cẩn tỉnh - táo lại. Được rồi, ta biết ngươi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà trước hết để cho ta nói đã. "
 
 Nhan Nguyệt Chi nhìn đối phương, không có vội vàng mở miệng. Chậm hơn một tháng rồi, hình như cũng không quá gãp gáp nữa.
 
 "Mặc dù có mấy lần ngươi làm rất tốt, để chúng ta có cảm giác như Thư Viện tương lai cần có ngươi.. Nhưng mà ảo giác chung quy vân là ảo giác, sau đó ngươi càng thêm khiển cho chúng ta thât vọng... " Cảnh Đại Giang nói một tràng. Nhan Nguyệt Chỉ chỉ là an tĩnh lắng nghe, cũng không quá để ý.
 
 Chỉ là chờ Cảnh Đại Giang thở một hơi, uống một ngụm trà xong, Nhan Nguyệt Chi mới mở miệng: "Học sinh xác thực có chuyện quan trọng."
 
 "Ta cũng biết ngươi có chuyện quan trọng, nhưng mà chúng ta không thích nghe chuyện quan trọng này." Cảnh Đại Giang nói. "Thế nhưng thông báo cho ba vị tiên sinh là chức trách của học sinh." Nhan Nguyệt Chỉ nói.
 
 "Vậy ngươi đi tìm viện trưởng, tìm chúng ta làm cái gì?" Cảnh Đại Giang nói.
 
 "Viện trưởng bảo học sinh đến hậu viện sẽ nhanh hơn một chút.'"' Nhan Nguyệt Chỉ nói. "Tốt, tốt, tốt!" Cảnh Đại Giang nhìn xem người trước mắt, cười nói: "Tiểu ny tử, ngươi làm ta quá là thât vọng, nói đi, nói xong thì tranh thủ thời gian biển mât."
 
 Trục xuất khỏi Thư Viện, vĩnh viễn không thu lưu.
 
 "Chuyện này phải bắt đầu nói từ hải ngoại." Nhan Nguyệt Chỉ nói: "Căn cứ theo tin tức, hải ngoại xuất hiện một người trực diện đối mặt với Tổ Long Chi Tâm. Sau khi hăn áp chê Tổ Long Chi Tâm, liền vận dụng Tỏa Thiên."
 
 "Tỏa Thiên?" Cảnh Đại Giang sửng sốt một chút.
 
 Không chỉ là hắn, hai lão giả bên cạnh cũng lập tức ngổi xuống: "Tỏa Thiên? Không phải là thứ liên quan sao, xác định là thuật này?" "Xác định là thuật này. " Nhan Nguyệt Chỉ gật đầu.
 
 "Xem ra các tộc càng đau đầu hơn, đúng là một chuyện lớn." Cảnh Đại Giang cười nói: "Nhưng mà cũng chỉ có vậy, mặc dù Tỏa Thiên đáng sợ, nhưng mà có quan hệ gì với chúng ta chứ? Nhân tộc chúng ta vồn chính là trên sàn nhà. Dù là muốn động thủ đôi với cường giả, vậy thì cũng không nóng nảy, dù sao các đại chủng tộc cũng sẽ sốt ruột trước. Tám phần là muốn đi giêt cái người này. Nhưng mà, chuyện này cũng không có quan hệ gì với chúng ta cả. Rất tốt, tiểu ny tử, ngươi lần này làm rất tốt. Chúng ta không có nhìn lầm ngươi. Chúng ta đã biết chuyện này, ngươi trở về đi."
 
 Cảnh Đại Giang thật cao hứng, lần này không phải là vấn đề lớn. Quả nhiên, tiểu ny tử vẫn là tiểu ny tử mà bọn hắn ưa thích.
 
 Ánh mắt của bọn hắn không tệ. Nhan Nguyệt Chi nhìn ba người, bình tĩnh nói: “Chuyện này vân chưa hêt."
 
 "Vẫn chưa hết? Không phải rất rõ ràng rồi sao? Tỏa Thiên nha, chúng ta đã biết. "
 
 Cảnh Đại Giang khoát khoát tay, không thèm để ý chút nào.
 
 "Nếu như chỉ là Tỏa Thiên, học sinh sẽ không tới hậu viện." Nhan Nguyệt Chỉ nhắc nhở.
 
 Nghe vậy, Cảnh Đại Giang nhíu mày, có ý gì?
 
 "Tiên sinh không hỏi xem người học được Tỏa Thiên này tên là gì sao?" Nhan Nguyệt Chỉ hỏi.
 
 Nghe được vấn đề này, Cảnh Đại. Giang nhíu mày, như nghĩ tới điều gì, có chút khẩn trương nói: "Sẽ không phải tên là Tiểu Tam Sinh đó chứ?"
 
 Nhan Nguyệt Chỉ lắc đầu.
 
 Thấy thế, Cảnh Đại Giang thở phào một cái.
 
 Không phải liền tốt.
 
 Nhưng mà, còn chưa kịp thả lỏng, Nhan Nguyệt Chỉ lại mở miệng: "Người học được Tỏa Thiên tên là Cổ Kim Thiên. "
 
 Răng rắc!
 
 Nhan Nguyệt Chỉ vừa dứt lời, Cảnh Đại Giang trực tiêp bóp nát bình trà trong tay. Hai người khác cũng là một mặt chân kinh. Sau đó, ba người vèo một tiêng đứng lên.
 
 Cảnh Đại Giang xác định lại một lần: “Ngươi xác định người học được Tỏa Thiên tên là Cổ Kim Thiên?"
 
 "Tin tức nói là như thế." Nhan Nguyệt Chỉ gật đầu.
 
 "Tịn tức vào lúc nào?" Cảnh Đại Giang hỏi.
 
 "Hơn một tháng trước.'"' Nhan Nguyệt Chỉ đáp.
 
 "Nghịch đổ, nghịch đổ. "
 
 Cổ Kim Thiên đau lòng nhức óc: "Lão sư của ngươi là ai? Ta sẽ trục xuất hắn khỏi Thiên Văn Thư Viện, dạy dô ra nghịch đổ như này còn dạy cái gì mà dạy, đừng dạy nữa. Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi sao bây giờ mới nói?"
 
 "Học sinh bị vây ở cửa hơn một tháng, cho nên mới chậm trê. " Nhan Nguyệt Chỉ đáp.
 
 "Vậy tại sao ngươi tiến vào lại không trực tiếp mở miệng nói chuyện này?" Cảnh Đại Giang nghiên răng nghiền lợi nói.
 
 "Tiên sinh bảo ta nghe ngài nói xong trước đã." Nhan Nguyệt Chỉ nói.
 
 "Phản nghịch, phản nghịch, ngươi bị vây ở ngưỡng cửa hơn một tháng, chăng lẽ đều là lỗi của ta? Ngươi liền không có một chút trách nhiệm nào? Nếu như ngươi mạnh hơn một chút, nều như cơ trí hơn một chút, nếu như hiểu chuyện hơn một chút thì sẽ bị vây khôn một tháng sao? Ngươi không biết lớn tiếng hô người sao? Ta không cho ngươi hô à? Tức chết ta rồi, lão sư của ngươi đâu? Trục xuất khỏi Thư Viện."
 
 Cảnh Đại Giang cảm thấy mình chưa từng tức giận như vậy. Sau đó, hắn gọi viện trưởng tới.
 
 Viện trưởng trung niên tới rất nhanh, nhìn xem mây người, có chút không rõ ràng cho lãm, nhưng mà vân là cúi đấu thi lê gặp mặt: "Viên trưởng, ngài tìm ta?"
 
 "Đừng gọi ta là viện trưởng, ngươi mới là viện trưởng."
 
 Cảnh Đại Giang nổi giận nói: “Ngươi biết chuyện hải ngoại?" "Vài ngày trước đã biết." Viện trưởng gật đầu.
 
 "Biết rồi?" Cảnh Đại Giang kinh ngạc nói: "Biết rổi vì sao lại không nói cho chúng ta?"
 
 "Đây không phải là đã có người đến rổi sao? Tin tức của nàng luôn nhanh hơn chúng ta, cho nên ta liền không có tới." Viện trưởng nói. "Tốt, tốt, từng người các ngươi quả nhiên đều rất tôt!" Cảnh Đại Giang giận quá mà cười.
 
 Viện trưởng có chút tê cả da đầu. Nhan Nguyệt Chỉ thì không có cảm giác gì. Nàng cũng không có cô ý không nói, cũng không có cổ ý tới chậm. Hết thảy đều theo như quá trình bình thường.
 
 Dưới từng tiếng tốt, viện trưởng bay ra ngoài.
 
 Nhan Nguyệt Chỉ lần thứ nhất nhìn thấy lão tiên sinh động thủ, còn tưởng răng mình cũng sắp gặp nạn. Chỉ là rất nhanh nàng phát hiện mình đã sai, lão tiên sinh bảo nàng nói lại quá trình cụ thể.
 
 Sau đó, Nhan Nguyệt Chỉ nói lại những gì mình biết.
 
 Nhưng mà trước khi rời đi, nàng hỏi một vấn đề: "Hiện tại Cổ Kim Thiên đã là địch với thể gian, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
 
 "Cái gì mà làm sao bây giờ? Không đúng, ngươi nói đúng, chúng ta nhất định phải biểu thị đôi chút." Cảnh Đại Giang chân thành nói: ''Cổ Kim Thiên là ai? Là Đại tiền bối của Thư Viện chúng ta. Cái gì mà Tỏa Thiên, cái gì mà Long tộc, từ hôm nay trở đi, Tây Bộ không cho phép Long tộc bước vào, chỉ cần. xuất hiện liền trực tiếp đánh giết. Các đại chủng tộc muốn đặt chân tới Tây Bộ liền không cho phép đối địch với Cổ Kim Thiên. Đối địch với Cổ Kim Thiên, chính là địch với Thiên Văn Thư Viện chúng ta. Bên ngoài Tây Bộ chúng ta mặc kệ, nhưng bên trong Tây Bộ, ai dám làm loạn, đó chính là Thiên Văn Thư Viện chúng ta đang cứu vớt hẳn. Nều không hăn sẽ phải chết ở dưới tay Cổ Kim Thiên."
 
 Nói xong, Cảnh Đại Giang dường như nghĩ tới điều gì, nói: "Ngươi đi hỏi Thiên Đạo Trúc Cơ một chút xem nàng có ngại hay không, không ngại thì không cần quản, để ý thì đưa nàng về Đông Bộ. Người này giết cũng không thể giết, giáo huấn cũng không thể dạy dõ, còn không thể để nàng chết, đúng là phiền toái nhất."
 
 Nhất là người mang đại khí vận, muốn giết đều không nhất định có thể giết chết. Vào lúc ban đêm, Nhan Nguyệt Chỉ liền rời khỏi Thiên Văn Thư Viện. Vừa ra ngoài, nàng liền bắt đầu trò chuyện với người ở trong đầu. “Thiên Văn Thư Viện không cho phép Tây Bộ có người ngâp nghé đền Tỏa Thiên của Cổ tiền bổi. " "Ngươi nói cho ta là có ý gì?"
 
 "Tỏa Thiên, tiền bối sợ không?" "Tỏa Thiên của người khác thì ta sợ, Tỏa Thiên của Cổ Kim Thiên thì ta sợ cái gì? Ta đánh được hẵn sao? Hãn muốn giết ta, ta chạy nổi sao? Cần dùng Tỏa Thiên với ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận