Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1461: Nữ Ma Đầu: Ta Cuối Cùng Cũ... Ỉ

Chương 1461: Nữ Ma Đầu: Ta Cuối Cùng Cũ... ỈChương 1461: Nữ Ma Đầu: Ta Cuối Cùng Cũ... Ỉ
 
 Phía trên vùng biển vô tận, một chiếc thuyền lớn đang đi lại trên _ mặt biển, tốc độ cực nhanh. Một số hải quái xung quanh nhìn thây thuyền này đều là tránh không kịp. Dù là có một sô kẻ gan lớn muôn chặn đường thì cũng nhanh chóng biên mắt tại chô.
 
 Một tiếng chó sủa lập tức thôn phệ tât cả địch ý xung quanh, không yêu thú dám tới gần.
 
 Nhìn thật cẩn thận, có thể phát hiện thân ảnh một con chó ở phía trước thuyền lớn.
 
 "Ngươi còn biết Hải Y Y?" Phía trên boong tàu, Hồng Vũ Diệp uống trà, hỏi.
 
 "Ngoài ý muốn, văn bối nhận biết Hải La Thiên Vương, nghe nói hắn. có một đứa con gái, bí mật che giâu, mà tên của nàng chính là Hải Y Y." Giang Hạo đáp. Tin tức này khiến cho Hồng Vũ Diệp ngoài ý muốn: "Con gái của Hải La Thiên Vương? Ngươi và vị Thiên Vương này rất quen thuộc?"
 
 "Cũng không quá quen thuộc." Giang Hạo nói.
 
 "Không quen thuộc?" Hồng Vũ Diệp lại cười nói: "Vậy tại sao các Thiên Vương khác không biết hắn có con gái, nhưng ngươi lại biết?" "Tiền bối nói đùa, giữa Thiên _ Vương và Thiên Vương có gút mặc lợi ích không nhỏ, nếu để cho các Thiên Vương khác biết Hải La có con gái thì chắc chăn sẽ xảy ra chuyện lớn. Cho nên, một người ngoài như văn bồi biết thì vần đề không lớn, nhãt là khi văn bôi còn là một người có thể giữ bí mật cho người khác. " Giang Hạo trả lời với vẻ mặt thành thật. Hồng Vũ Diệp nhìn xem người trước mắt, nói: "Nêu như ngươi tìm Hải Y Y này không phải là Hải Y Y muốn tìm thì sao?"
 
 "Có lẽ người kia cũng không biết là muốn tìm Hải Y Y nào, cho nên Đào Mộc Tú Thiên Vương mới nói xác suât lớn là hữu hiệu. Nếu như vô hiệu cũng không ngại, vốn cũng không có manh môi, coi như là thử thời vận đi." Giang Hạo cũng không thèm để ý.
 
 Hồng Vũ Diệp muốn tìm người phía sau màn, người kia của Vạn Vật Chung Yên xác suất là phải. Nếu như không phải thì hắn là cũng biết người phía sau màn là ai.
 
 Dạng người này đều khó đối phó. Mặc dù tu vi của mình không tệ lãm, nhưng mà đổi phương là đôi thủ của Hồng Vũ Diệp, tuyệt đối không phải là đổi thủ của mình. Nếu như Hải Y Y mà mình tìm là Hải Y Y bọn hắn muôn tìm là tốt nhất, nêu như không phải vậy thì càng tốt hơn.
 
 Có thể gặp được đối phương trễ một chút, có lợi cho mình.
 
 Hồng Vũ Diệp gật đầu, nhấp hớp trà, nói: "Vừa rồi ngươi không sợ danh tự bị biết được sao?"
 
 "Có Giang Hạo liền có Thiên sao?" Giang Hạo cười nói: "Thật thật giả giả, cũng không có nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, cho dù tránh có tốt thì vãn bôi cũng vẫn ở trong ánh mắt của người khác mà thôi. Mặt _ khác, cái tên Giang Hạo này rât phô thông, nổi danh có, không nổi danh cũng có. Mặt khác, có đôi khi chính là phải khiển cho người ta lâm vào bên trong thật thật giả giả. "
 
 "Vậy sao?"
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn xem người trước mắt, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trốn tránh cẩn thận đủ kiểu." "Vẫn là phải cẩn thận trốn tránh, chỉ là có một số việc cần xem xét." Giang Hạo nói.
 
 "Có một số việc?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Đúng vậy. " Giang Hạo buông chén trà xuống, nói: "Tiền bổi cảm thấy bản chất luân hối là cái gì?"
 
 "Bản chất luân hổi?" Hồng Vũ Diệp hỏi ngược lại một câu.
 
 "Đúng vậy, bản chất luân hồi. " Giang Hạo suy tư một lát, sau đó tự nói: "Luân hổi là cái gì? Theo cách nói bình thường, luân hổi chính là sinh tử giao thế, nhưng luân hổi có thể ứng đối tất cả sự vật, sinh linh trong thiên địa. Nói một cách chuẩn xác, vạn sự vạn vật đều tổn tại một cái vòng nhìn không thây, một vòng thực ra chính là một lần luân hổi. "
 
 Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, nói: "Nhưng tiền bối có phát hiện hay không, luân hồi có thể dùng một loại giải thích khác?" "Là cái gì?" Hồng Vũ Diệp hơi nhíu mày.
 
 Trong mắt Giang Hạo đã không còn vui buồn, hẳn duôi hai tay ra, bình thản mở miệng: "Đổi lập. " Hồng Vũ Diệp không lên tiếng, Giang Hạo thì tiếp tục nói: "Sinh và tử, thật và giả, phải và không phải. Có sinh mới có tử, có thật mới có giả, có thiện mới có ác, có nhân mới có quả, giữa thiên địa nhìn như bình ổn nhưng mà trong âm thầm nhãt định có tổn tại hôn loạn, bên trong vặn vẹo lại sinh ra trật tự, bên trong trật tự mang đến vặn vẹo. Mọi chuyện cần thiết chỉ khi bị nhớ kỹ mới có thể bị quên mất. Vạn sự vạn vật chỉ khi bị cầm lây thì mới có thể buông xuồng. Giang Hạo thật thật giả giả, chỉ khi kinh lịch mới có thể hiểu thêm được. Nhập thể mới có thể xuât thê."
 
 Nghe được những lời này, Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muồn. Nàng nghĩ tới biển hóa của Giang Hạo trong những ngày này.
 
 Hắn hình như không có cảnh giác quá lớn.
 
 Cho nên đây cũng là một loại thể hiện của đại đạo.
 
 Cầm lấy mới có thể buông xuống? Suy nghĩ quay đi quay lại trắm ngàn lần, nườm nượp mà tới.
 
 Sau đó, Hồng Vũ Diệp bình tĩnh hỏi: "Ngươi muốn đi vô tình đạo?" Nghe vậy, Giang Hạo cười, hắn nhìn qua người trước mắt, hỏi một câu làm cho đôi phương rung động: "Tiền bối, là ai quy định vô tình đạo thì phải là đoạn tình tuyệt nghĩa?" Nghe được câu này, con ngươi Hồng Vũ Diệp co rụt lại, không có lên tiềng.
 
 Giang Hạo cũng không để cho đối phương trả lời, chỉ là nói: "Căn cứ theo lý giải của vãn bối, lúc đại đạo mới bắt đầu là một mảnh hỗn độn, không có vạn vật sinh linh. Sau đó sinh linh xuât hiện, đại đạo ba ngàn mới ngưng tụ. Vô tình đạo chính là một trong đó. Mà vô tình đạo cũng không phải là thiên địa tự động hiển lộ rõ ràng, mà là do người đi ra. Nói cách khác, nó là một con đường bị người ta định nghĩa. Con đường này chỉ có thể nói không phải là sai, nhưng cũng không thể nói là đúng."
 
 Giọng nói Giang Hạo rơi xuống, xung quanh xuất hiện một chút quang ảnh đại đạo.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn đối phương, trầm mặc không nói.
 
 Giang Hạo thì cười nói: “Vô tình đạo vì sao không thể có tình, hữu tình đạo vì sao lại không thể vô tình?"
 
 Giang Hạo nói ra từng câu, ánh sáng đại đạo xung quanh càng thêm rõ ràng.
 
 Lúc này, Giang Hạo hơi giơ tay lên, hình như đang tìm tòi cái gì đó: "Thật giả cũng tôt, sinh tử cũng được, vô tình có tình cũng giồng như vậy. Đây đềếu là biểu tượng của đại đạo. Chúng ta phải xuyên qua biểu tượng để nhìn bản chất. " Giang Hạo nói xong liền nhẹ tay nhãn về phía trước một cái.
 
 Răng rắc!
 
 Hồng Vũ Diệp cảm giác như mình nghe thây tiêng thứ gì đó vỡ vụn. Ngay sau đó, một tiếng ầm vang. Vô tận khí tức đại đạo phun ra ngoài, vây quanh Giang Hạo ở bên trong. Toàn bộ con thuyền đểu bị bao trùm, phạn âm đại đạo bên tai không dứt. Tiểu Uông bên ngoài bị dọa cho kêu to.
 
 Hồng Vũ Diệp sững sờ nhìn xem người trước mắt, trong lúc nhất thời nàng có chút hiểu ra, vì sao Nại Hà Thiên lại không thíchnói - chuyện cùng người trước mắt. Hắn đúng là trò chuyện một chút liên có thể đốn ngộ.
 
 "Lật đổ ba ngàn đại đạo, nơi này liền không có con đường của ngươi."
 
 Trong lòng Hồng Vũ Diệp không rõ là cảm nhận gì nữa, nhưng chỉ có thể quan sát.
 
 Thuyền tùy ý tiến lên, chỉ là lực lượng màu đỏ quét ngang xung quanh, vạn vật yên tĩnh lại.
 
 Sáu tháng sau.
 
 Vào tháng sáu.
 
 Giang Hạo tám mươi lăm tuổi.
 
 Một ngày này, trên biển có một . chiếc thuyền phát ra ánh sáng. Ảnh sáng phía trên đang chậm rãi biên mất.
 
 Giang Hạo chậm rãi mở mắt ra. Hắn cảm giác mình tiến vào trong hư vô, con đường dưới chân chợt biển mất. Hắn vân luôn tìm kiêm, tìm kiểm đường dưới chân. Nhưng mà từ đầu đến cuối đều tìm không thây. Cuôi cùng, hư vô biên mãt, mình hình như vẫn luôn không động đậy, mà là đứng ở trên đường. Giồng như là mơ một giãc mơ không rõ. Nhưng mà, hắn cảm giác đường dưới chân đã rõ ràng hơn rât nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận