Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1468: Hàn Minh Sư Đệ Muốn Rời ... Ỉ

Chương 1468: Hàn Minh Sư Đệ Muốn Rời ... ỈChương 1468: Hàn Minh Sư Đệ Muốn Rời ... Ỉ
 
 Chạng vạng tối, Giang Hạo đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
 
 Hải La đã ngậm miệng lại.
 
 Giang Hạo đưa cho mỗi người một quả bàn đào.
 
 Sau đó, hắn hỏi Thi Hải lão nhân một vấn đề: "Phía dưới Thi Hải có quan tài?"
 
 "Có, hơn nữa còn rất nhiều." Thi Hải lão nhân nói.
 
 "Bên trong quan tài đều là người nào?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Cường giả cực kỳ lâu trước đó, cụ thể là lúc nào thì ta cũng không biết." Thi Hải lão nhân đáp.
 
 "Là ai đã đặt thi thể của bọn họ ở phía dưới Thi Hải?"' Giang Hạo hỏi. "Một người nhặt xác, đây là ta đạt được từ Thi Hải, nhưng mà lúc đó khác với hiện tại, biết được có hạn. Có lẽ bây giờ có thể biêt nhiều hơn một chút." Thi Hải lão nhân nói. Giang Hạo gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
 
 Sau đó, hắn đi tìm Mộc Long Ngọc, hỏi xem hải ngoại phải chăng có bản đổ kho báu hay không.
 
 "Cái này khắp nơi đều có." Mộc Long Ngọc nói.
 
 "Có loại nào kỳ quái nhất, khó nhất, mà là loại bản đổ mà mọi người đều biết không?"' Giang Hạo hỏi.
 
 "Ta cũng không có chú ý lắm, nhưng mà có thể trở về điều tra một chút." Mộc Long Ngọc nói.
 
 Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này, chỉ nói là nêu có kết quả thì lần sau có thể thuận tiện mang đền.
 
 Sau đó, đối phương hỏi về Cổ Kim Thiên. Giang Hạo lắc đầu, không nói cái gì cả.
 
 Mà về Tiếu Tam Sinh, Giang Hạo cũng là lắc đầu. Hắn không trả lời gì hết.
 
 Chuyện của Tiếu Tam Sinh và Thập Nhị Thiên Vương cũng nên dừng lại rồi. Mọi người chỉ là lợi dụng lân nhau, không có người nào thiêu nợ ai cả. Nhất là khi đệ nhât cổ kim Tiểu Tam Sinh đã chết, lại càng không có quan hệ gì.
 
 Mộc Long Ngọc dường như có chút thât vọng đổi với chuyện này, nhưng Giang Hạo cũng không ở lại quá lâu.
 
 Nên tán đều phải tán, sẽ tốt đối với sau này. Quay về chỗ ở, Giang Hạo thở phào một cái.
 
 Cẩn thận nhớ lại, mình hẳn là đã không có chuyện gì cần làm.
 
 Bên phía Vọng Tiên Đài cũng không có động tĩnh gì, vậy liền chờ đợi đi. Thời gian trôi qua từng ngày, Giang Hạo luôn qua lại giữa chô ở và Linh Dược Viên.
 
 Thời gian mấy tháng trôi qua chỉ trong chớp mắt. Thời gian hai năm cũng là như thê.
 
 Vào tháng chín.
 
 Giang Hạo nhìn bảng, trầm mặc không nói.
 
 Vào lúc ban đêm, hắn bắt đầu thử tân thăng. Giữa trưa hôm sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, lực lượng khổng lổ hiện ra ở xung quanh. Hoa văn đại đạo càng thêm sáng chói.
 
 Thiên Tiên trung kỳ.
 
 Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra. "Bây giờ xem ra lĩnh ngộ đối với đạo còn đủ."
 
 Cùng năm đó, vào tháng mười hai. Hàn Minh sư đệ tới, hắn vẫn là Luyện Thần sơ kỳ, nhưng dáng vẻ lại như có thể tân thăng bất cứ lúc nào.
 
 Tốc độ đáng sợ này khiến cho Giang Hạo khiếp sợ không thôi. Nhưng hắn vân đồng ý khiêu chiến. Ba ngày sau.
 
 Bọn hắn bắt đầu động thủ tại chỗ cũ.
 
 Lực lượng cực hạn bắn ra, hai mươi chiêu đầu, Giang Hạo ổn ép một _ đầu, hai mươi chiêu tiếp theo là đổi đầu đồng đều, hai mươi chiêu cuối thì Giang Hạo xuât hiện xu hướng suy tàn.
 
 Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể bản ra lực lượng, tu vi dường như càng thêm tỉnh tiên, cách đột phá cũng không xa.
 
 Nhưng mà... Trước tình huống này, Hàn Minh trực tiếp mạnh mẽ tân thăng Luyện Thần trung kỳ.
 
 Giang Hạo đang dự định kết thúc hết thảy thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc. Sau đó lại là đọ sức hơn mười chiêu. Giang Hạo lâm vào thế yếu.
 
 Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể quát lớn một tiêềng, đột phá tại chỗ, cuôi cùng mạnh mẽ trần áp Hàn Minh.
 
 Sau khi thất bại, ánh mắt Hàn Minh lộ ra vẻ không cam lòng.
 
 "Chỉ là may mắn mà thôi. " Giang Hạo bất đắc dĩ trả lời.
 
 Hàn sư đệ cũng không thành thật. Nhưng mà Hàn Minh không nói gì thêm, quay người rời đi.
 
 Giang Hạo giám định, phát hiện đối phương dự định lần sau sẽ trực tiếp tân thăng hai câp. Chuyện này... Có khả năng sao? Trừ phi là ẩn giấu tu vi.
 
 Nghĩ tới đây, Giang Hạo choáng váng, Hàn sư đệ không phải là cũng muốn ẩn giấu tu vi đó chứ?
 
 Đúng là đau đầu.
 
 Nhưng mà cách Phản Hư sơ kỳ đã rầt gần.
 
 Có lẽ qua hai mươi năm nữa liền có thể đi khiêu chiến thủ tịchthứ _ mười. Bây giờ mình chín mươi môt tuổi, hơn 110 tuổi trở thành thủ tịch, cũng hợp tình hợp lý.
 
 Sau đó, Giang Hạo mỗi ngày không phải ngẩn người chính là đang xử lý linh dược, hoặc là giảng giải phương pháp tu luyện cho Trình Sầu.
 
 Thời gian mười năm thoáng cái đã qua.
 
 Mười năm này, Hồng Vũ Diệp tới sáu lần.
 
 Giang Hạo nói với nàng chuyện Cổ Kim Đạo Thư, vẻ mặt đổi phương hơi thay đổi một chút, nhưng cũng chỉ một chút. Sau đó, nàng bảo hắn cât sách lại, chờ sau này có lẽ sẽ có tác dụng
 
 Tụ hội chỉ tiến hành ba lần.
 
 Tất cả mọi người bắt đầu ổn định lại, điểu đáng nhắc tới chính là Tự Bạch tiền về Đồng Bộ. Nhưng vân có những người khác ở lại Thiên m Tông.
 
 Thời gian mười năm, Tu Chân Giới không có biển hóa quá lớn.
 
 Nhưng mà, mười năm này lại có chút quan trọng đổi với Giang Hạo. Bởi vì, hăn sắp tấn thăng lần nữa, hắn không chắc có thể thành công hay không.
 
 Hai năm sau.
 
 Giang Hạo một trăm lẻ ba tuổi. Hôm nay Hàn Minh sư đệ lại tới, nhưng Giang Hạo phát hiện đổi phương chỉ là Luyện Thần hậu kỳ. _ Hắn vồn cho rằng đổi phương tới đề khiêu chiến, đáng tiếc không phải. Đôi phương nói muôn bề quan, sau khi bê quan lại đền khiêu chiên. Cùng năm đó, Thi Giới mở ra.
 
 Lần này, người Thi Thần Tông không có tới. Mà Thi Hải lão nhân cũng mượn nhờ lần này để trở về. Hắn vô cùng cao hứng.
 
 Giang Hạo không quá để ý, dù sao cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với hắn. Nội bộ Thi Giới cũng không biến hóa quá lớn, có lẽ là biển hóa còn chưa triệt để bắt đầu, cho nên cũng không có thu hoạch gì.
 
 Thời gian trôi qua từng giờ. Giang Hạo ngoại trừ dành thời gian làm một chút nhiệm vụ tông môn liền chưa từng rời khỏi Đoạn Tình Nhai. Những năm này, động tĩnh lớn nhất mà hăn nghe được đền từ Diệu sư tỷ. Nàng luôn kêu gào nói là sắp thành công.
 
 Tu vỉ của Mục Khởi sư huynh bị nàng ép cho tăng như tên lửa.
 
 Đều sắp Phản Hư rồi.
 
 Cũng không biết là bức bách như nào nữa.
 
 Nhưng mà phần lớn cũng nhờ đại thể, dưới tình huông bình thường căn bản là không có cách nào nhanh như vậy.
 
 Thời gian cứ trôi qua như vậy. Giang Hạo có đôi khi hái bàn đào sẽ đột . nhiên dừng lại, không khỏi liếc mắt nhìn Bàn Đào Thụ.
 
 Vừa dừng lại chính là nhật nguyệt giao thể, vừa nhìn qua chính là bồn mùa thay đổi.
 
 Thời gian lặp đi lặp lại.
 
 Bảy năm chỉ là chuyện trong nháy mát.
 
 Tám mươi lăm tuổi trở về, bây giờ một trăm mười tuổi.
 
 Đã hai mươi lăm năm từ sau khi trở về từ hải ngoại.
 
 Biến hóa của đại thế cuối cùng đã đến. Tiên Tộc hoành không xuất thế, bắt đầu khai cương khoách thổ, xảy ra xung đột với Hạo Thiên Tông Đông Bộ.
 
 Đại thế chỉ tranh có hình thức ban đầu.
 
 Nhưng mà, Giang Hạo cũng không để ý tới chuyện này, Đông Bộ tranh đầu không có liên quan gì tới hãn cả. Dù là đánh tới Nam Bộ cũng không quan trọng, chỉ cần không đánh tới Thiên m Tông, tất cả đều dê nói chuyện.
 
 Điều khiến hắn để ý là, hôm nay Hàn Minh sư đệ lại tới.
 
 Giang Hạo nhìn qua, Luyện Thần viên mãn, cách Phản Hư không xa. Một trăm mười tuổi Phản Hư, rất cao minh nha. Sau trận chiến này, hắn sẽ là Phản Hư sơ kỳ. Bây giờ thủ tịch thứ mười hắn là Phản Hư trung kỳ, xác thực có thể thử đền tranh đoạt. Nhưng nều như Hàn Minh sư đệ nguyện ý Phản Hư sơ kỳ một lần nữa, mình có thể đợi thêm hai năm.
 
 "Sư huynh, ta xuất quan."
 
 Hàn Minh nhìn Giang Hạo, nói nghiêm túc: "Lần này, ta muồn khiêu chiên sư huynh lần nữa." "Hàn sư đệ hình như có tâm sự?" Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muổốn.
 
 "Ta đã hơn một trăm tuổi, đã tìm ra con đường mình muôn đi. Qua hôm nay, mặc kệ thăng bại đếu muôn rời khỏi tông môn."' Hàn Minh nói rõ. Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: "Đị đâu?" Hàn sư đệ muốn rời đi, hắn có chút không nỡ.
 
 "Đi Bắc Bộ." Hàn Minh nói nghiêm túc: "Nghe nói nơi đó có Tiên Tông, còn là Kiểm Tông, ta muốn đi một chuyền, xem xem có thu hoạch gì hay không. Ta sẽ đi bộ qua đó, ma luyện kiểm của ta. Bây giờ, ta không tính là mạnh tại Tu Chân Giới, nhưng miễn cưỡng có thể tự vệ."
 
 Giang Hạo nhìn người trước mắt, có chút cảm khái.
 
 Còn nhớ rõ lần đầu gặp gỡ Hàn Minh sư đệ, đổi phương mới mười tám tuổi. Bây giờ đã qua chín mươi năm, thời gian thật nhanh.
 
 Thiếu niên non nớt năm đó đã cường đại và thành thục như vậy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận