Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1469: Giang Hạo: Xác Suất Ta Vượ... Ỉ

Chương 1469: Giang Hạo: Xác Suất Ta Vượ... ỈChương 1469: Giang Hạo: Xác Suất Ta Vượ... Ỉ
 
 Bên cạnh dòng sông.
 
 Giang Hạo đang quan sát Hàn Minh. Mỗi người đứng ở một bên bờ. Hôm nay chính là thời gian khiêu chiến.
 
 Bây giờ tu vi của Hàn Minh đã là Luyện Thần viên mãn. Giang Hạo biểu hiện ra cũng là Luyện Thân viên mãn. Nhưng mà, Hàn Minh có khả năng sẽ cưỡng ép đột phá Phản Hư sơ kỳ ở trong trận đấu này. Giang Hạo cũng không suy nghĩ nhiều, mà là đang chờ đợi, chờ đợi kết quả cuối cùng. Lần này hắn cũng không xác định là có cần . tháng hay không. Nhưng bất kề như thể nào, hắn đều phải trở thành Phản Hư sơ kỳ trước một bước.
 
 "Sư huynh rất ít khi ra ngoài đúng không?" Hàn Minh hỏi.
 
 "Ừm." Giang Hạo gật đầu, nói: "Bên ngoài quá nguy hiểm, không thích hợp cho người như ta. Sư đệ có thiên phú dị bẩm, hết thảy phía ngoài đều sẽ là bàn đạp của sư đệ. " "Sư huynh quá an nhàn, đại thế đến, tùy tiện một đệ tử đếu biết sư huynh quá lãng phí cơ hội." Hàn Minh nói.
 
 Giang Hạo lắc đầu nói: "LÒng ta không có chí lớn, khác với thiên kiêu chỉ tử như sư đệ."
 
 "Vậy..." Hàn Minh nhìn Giang Hạo, chân thành nói: "Sư huynh đã từng bại chưa?"
 
 Nghe vậy, Giang Hạo làm thế mời: "Sư đệ, mời."
 
 Kengl Kiếm của Hàn Minh ra khỏi vỏ. Tiêng kiêm như rồng, kiểm quang quét ngang.
 
 Bán Nguyệt của Giang Hạo cũng ra khỏi vỏ.
 
 Oanhl
 
 Đao quang kiếm ảnh đụng vào nhau.
 
 Ẩm ầm!
 
 Dòng sông bắn ra, kích thích bọt nước.
 
 Sau đó, hai người biến mất tại chỗ, đao và kiềm trong tay bọn họ xuât hiện ở trên không trung. Thể lực ngang nhau. Chỉ có đao và kiểm, đao ý và kiểm ý, không có thuật . pháp gì khác. Nhưng uy lực đủ để. quét ngang xung quanh, chỉ là đều bị đại yêu thỏ gia Phản Hư xóa sạch vết tích.
 
 "Đầu là bạn bè trên đường, sẽ hỗ trợ ngăn cản uy lực." Con thỏ nói. Đám Tiểu Lï nhìn về phía xa, nói: "Sư huynh và Hàn sư huynh, ai sẽ thăng?"
 
 "Đương nhiên là chủ nhân rồi." Con thỏ nói nghiêm túc: "Chủ nhân chính là nể mặt mũi bạn bè trên đường cho nên mới nhường ba phần lê, nêu không thì sớm đã thăng rồi."
 
 "Vì sao?" Mộc Ẩn hỏi: "Bọn hắn không phải là cùng một cảnh giới sao?"
 
 "Thỏ gia ta là cảnh giới gì?" Con thỏ hỏi.
 
 "Phản Hư sơ kỳ." Mộc Ẩn nói. "Cho nên, chủ nhân sở dĩ là chủ nhân đương nhiên là Phản Hư cũng không để vào mắt, cũng chỉ có Phản Hư như thỏ gia đây mới cho một chút tình mọn mà thôi. " Con thỏ nói.
 
 Tiểu Li lập tức hiểu ra: "Thì ra sư huynh ẩn giâu tu vi."
 
 Mộc Ẩn: ",...
 
 Tiểu Li sư tỷ sao lại đạt được cái kết luận này? Nhưng mà hắn không dám phản bác, chỉ có thể nói một câu sư tỷ thông minh.
 
 Lúc này, Giang Hạo cảm nhận được kiểm ý của Hàn Minh, không có bất kỳ ý nghĩ chỉ đạo nào, mà là dùng đao của mình tới đổi kháng.
 
 Sau trăm chiêu, hắn mới hiển lộ rõ ràng là Phản Hư sơ kỳ, bắt đầu áp chế đổi phương. Trong quá trình này, hắn có thể cảm nhận được Hàn Minh sư đệ muốn thử tấn thăng Phản Hư, chỉ là cuối cùng lại từ bỏ. Lúc kiếm hạ xuống, Giang Hạo coi là đã kết thúc. Không nghĩ tới Hàn Minh lại lây hai ngón làm kiểm, đâm tới. Trong tay không có kiềm thăng có kiểm.
 
 Mà Giang Hạo chưa từng coi nhẹ Hàn Minh, cũng dùng hai ngón làm đao, điểm vào đầu ngón tay đổi phương.
 
 Ẩm!
 
 Hàn Minh bay ngược ra ngoài. Hắn lui về sau vài chục bước, cuối cùng mới đứng vững được.
 
 "Ta thua rồi." Hàn Minh thu liễm cảm xúc, nói.
 
 "May mắn đột phá, thắng hiểm." Giang Hạo thu đao, nói.
 
 Lúc này, dòng sông xung quanh đã bị đánh nát, nhưng mà chỉnh đốn một lúc hãn là có thể khôi phục. Hàn Minh nhìn người trước mắt, hít sâu một hơi, nói: "Muốn hỏi sư huynh một chút vân để. "
 
 "Sư đệ cứ hỏi." Giang Hạo không có từ chối.
 
 "Nếu như vừa rồi ta đột phá Phản Hư sơ kỳ, sư huynh sẽ lại đột phá sao?" Hàn Minh nhìn Giang Hạo với vẻ mặt thành thật.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo trầm mặc chốc lát rồi nói: "Hăn là sẽ không."
 
 "Vậy thì ta hẳn vẫn không phải là đổi thủ của sư huynh, sư huynh đã tiến vào Phản Hư nhiều ngày." Hàn Minh nói.
 
 Giang Hạo cười nói: "Sư đệ trầm ổn, vi huynh không bảng. Nếu như sư đệ vừa rồi mà tân thăng thì sẽ không tốt, nhưng không tấn thăng lại đại biểu cho biển hóa của tâm cảnh, thực lực càng thêm vững chắc. Vi huynh bội phục. "
 
 "Sư huynh muốn trở thành thủ tịch sao?" Hàn Minh có chút tò mò hỏi. "Sắp rồi." Giang Hạo gật đầu: "Nếu như thuận lợi thì sẽ trong mây năm này."
 
 "Thủ tịch thứ mấy?" Hàn Minh lại hỏi.
 
 "Cao nhất là thứ chín, sẽ không bị quây rồi." Giang Hạo đáp.
 
 "Còn có một vấn đề." Hàn Minh do dự một chút rối nói: "Nều như là cùng một cảnh giới, sư huynh có thể thăng ta sao?"
 
 Giang Hạo nghe vậy thì nở nụ cười, nói: "Đến lúc sư đệ trở về chẳng phải sẽ biết hay sao? Lúc đó ta đã là thủ tịch, khiêu chiến thủ tịch nhiều khi chính là so cùng một cảnh giới. " Hàn Minh gật đầu, sau đó thu hồi kiểm:
 
 "Ta muốn đi cáo biệt với sư phụ." Chỉ là đi được vài bước, hắn lại đột nhiên quay đầu, nói: "Sư huynh, nều ngươi cứ tiếp tục an nhàn như vậy, ta cảm thầy lúc ta trở về thì sẽ vượt xa ngươi rât nhiều. Nhưng mà, để cho công bằng, ta sẽ ép đên cùng một cảnh giới với ngươi. "
 
 Giang Hạo cười một tiếng, nói: "Đa tạ sư đệ."
 
 Sau đó, Hàn Minh quay người rời đi, rất nhanh liền biển mất khỏi tầm mắt của Giang Hạo. "Thiên tài chính là không giống người thường, vượt qua ta là chuyện đương nhiên." Giang Hạo nhẹ giọng nói.
 
 Nhưng mà, hắn vẫn có chút không nỡ Hàn Minh sư đệ, cũng không biết khi nào mới có thể gặp mặt lần nữa.
 
 Đi Bắc Bộ, con đường giống như Sở Xuyên. Không biết bọn hãn ai có thể hoàn thành trước một bước. Thực lực của Hàn Minh hẳn là cao hơn Sở Xuyên một chút. Nhưng trên con đường thời gian dài dãng dặc, bọn hẳn cuồi cùng sẽ đạt tới cùng một cảnh giới. Bât kể như thể nào, bọn hắn đều là người cùng một thời đại, đều là người cạnh tranh với nhau.
 
 Giang Hạo thở dài một tiếng, bắt đầu thu thập dòng sông. Tu vi tăng cao, dù có khống chế như nào thì cũng sẽ mang đền phá hư. Nhưng mà, phòng ở không đáng ngại. Hiện tại, không phải tu vi Chân Tiên thì sẽ không cách nào rung chuyển được viện của hắn.
 
 Vừa mới bận rộn xong, hắn liền _ thấy Tiểu Li và con thỏ lén lút tiến vào trong sân. Tiểu Y ở bên ngoài canh chừng, Mộc Ấn ở phía xa tiếp ứng. Tiểu Uông đi theo bên cạnh Tiểu Y.
 
 Lúc Giang Hạo tới, Tiểu Uông há hốc mồm, không có kêu ra tiếng. Tiểu Y a a mây tiêng cũng không nói nên lời. Chờ Giang Hạo tới gần, hai người cúi đầu, không dám thở mạnh.
 
 Đi vào, chính là Tiểu Li và hắn mắt lớn trừng mặt nhỏ.
 
 Sau khi nói tượng trưng hai câu, Giang Hạo liền để bọn hắn rời đi, tránh việc lại nhắc tới chuyện linh thạch. Mình bây giờ xác thực không có linh thạch. Trước đó đi hải ngoại nhặt được một chút, đáng tiếc đã mua không ít lá trà, còn bị con thỏ và Tiểu Lï lấy đi một chút. Bây giờ chỉ còn lại ba mươi sáu vạn bổn trăm năm mươi chín linh thạch. Hắn đã cất giữ mấy chục năm. Có lẽ không có Thiên Tiên nào nghèo khó như hẵn. Tiểu Li ôm bàn đào, xám xịt chạy đi. Giang Hạo cũng không thèm để ý. Hắn nhìn về phía bảng.
 
 [ Danh tính: Giang Hạo ]
 
 [ Tuổi tác: Một trăm mười ] LTu vi: Thiên Tiên hậu kỳ ]
 
 [Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh ]
 
 [ Thần thông: Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thân Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bât Hoại, Sâm La Vạn Tượng }
 
 [ Khí huyết:56/100(có thể tu luyện) ]
 
 [ Tu vi:63/100(có thể tu luyện) ]
 
 [ Thần thông:2/3(không thể đạt được) }
 
 "Cách Thiên Tiên viên mãn không xa nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận