Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1481: Nữ Ma Đầu: Năm Đó Ngươi C... Ỉ

Chương 1481: Nữ Ma Đầu: Năm Đó Ngươi C... ỈChương 1481: Nữ Ma Đầu: Năm Đó Ngươi C... Ỉ
 
 Bách Hoa Hổ.
 
 Hương hoa truyền khắp không khí. Mặc dù trăm hoa cũng có mùi thơm, nhưng tại nơi này lại không có cảm giác lộn xôn, sẽ chỉ có một loại cảm giác cấp độ. Từ nhạt đến sâu, lại nhanh chóng tán đi. Không chọc cho người ta phản cảm. Giang Hạo nhìn về phía dung nhan trước mặt, trong lòng không có suy nghĩ quá nhiều. Mọi chuyện đều năm ngoài dự liệu, khiển cho hăn không cách nào suy nghĩ, cảm giác chuyện trước kia vô cùng hồn loạn. Người trước mắt đã trực tiếp phá vỡ nhận biết của mình.
 
 "Vấn đề của ta khó trả lời sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Tiền bối hiểu lầm." Giang Hạo cúi đầu nói.
 
 "Hiểu lầm rồi?" Hồng Vũ Diệp cười nói: "Ngươi đang chỉ điều gì?" 'Vãn bối chưa từng nói tiền bối đã bỏ mình." Giang Hạo đáp.
 
 "ổ?" Hồng Vũ Diệp lại cười nói: "Vậy ta đã nghe được cái gì?" "Tiển bối nghe được là Chưởng giáo, nhưng tiền bồi trong mắt văn bôi luôn là tiến bồi, cũng không phải là Chưởng giáo." Giang Hạo đáp.
 
 "Ý của ngươi chính là ngươi dự định phản bội tông môn?"' Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Chuyện này đương nhiên là do tiền bồi quyết định." Giang Hạo cúi đầu chân thành nói.
 
 Câu trả lời này khiến cho Hồng Vũ Diệp trầm mặc một lúc mới nói: "Xem ra, ta để ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó?"
 
 "Đương nhiên." Giang Hạo gật đầu. Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ: "Ngươi đúng là biêt cách tìm đường lui cho mình."
 
 Giang Hạo không có trả lời.
 
 Thực sự không có cách nào khác, chỉ có thể trả lời vụng về như vậy. Đối phương không thèm để ý, vậy mình liền không sao. Nếu như đổi phương để ý, mình trả lời như nào thì đều có vấn để cả.
 
 Hồng Vũ Diệp không tiếp tụchỏi - những chuyện này nữa, làm cho đôi phương khó chịu một chút đã đủ rồi.
 
 Trầm mặc một lát, nàng hỏi: "Ngươi không cảm thầy nghỉ hoặc sao?" "Nghi hoặc. " Giang Hạo đáp.
 
 Rõ ràng là một vị tiền bối cường đại lại đột nhiên biển thành Chưởng giáo. Làm sao có thể không nghỉ hoặc được?
 
 Hơn nữa, nhận biết nhau gần trăm năm lại bị phá vỡ trong nháy mắt, cũng không tôt đẹp gì.
 
 "Không hỏi sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Giang Hạo suy tư một lát, sau đó nhìn về phía người trước mắt, nói: "Tiền bổi vì sao phải ẩn giấu?" Hồng Vũ Diệp đẩy dụng cụ pha tra lên phía trước, nói: "Pha trà đi. " Nghe vậy, Giang Hạo đi vào trong đình, ngồi xuông pha trà. Chỉ là, hắn không tìm được lá trà. Hắn không dám hỏi, chỉ có thể dùng lá trà của mình.
 
 Lúc này Hồng Vũ Diệp mới nói: "Ta đã từng mời ngươi đến chô ta uông trà hay chưa?"
 
 "Đã từng." Giang Hạo gật đầu. "Khi đó hình như ngươi đã nói là không thể đến?" Hồng Vũ Diệp lại nói.
 
 Giang Hạo vừa pha trà vừa gật đầu. "Nếu đã như vậy rồi thì tại sao lại là ta giấu diểm? Ta chỉ là không có nói rõ thân phận của mình mà thôi. " Hồng Vũ Diệp bình thản mở miệng. Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm giác cũng có đạo lý. Nhưng mà... Lúc đó mời tới uống trà, hắn đã nghĩ không phải là chuyện gì tốt, mình sao có thể có thể dám đền được. Nhưng hắn lại không cách nào phản bác.
 
 Hai người trầm mặc một chút.
 
 Chờ trà pha xong, Hồng Vũ Diệp mới nói: "Ngươi không tò mò ngày đó ta vì sao lại tới Đoạn Tình Nhai sao?"
 
 "Ngày nào?" Giang Hạo hỏi.
 
 Nghe vậy, khóe miệng Hồng Vũ _ Diệp lộ ra ý cười, nhưng không biết vì sao Giang Hạo lại cảm thây lạnh cả người, giông như có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào.
 
 "Nghĩ ra là ngày nào chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Nghĩ ra rồi." Giang Hạo gật đầu. Có thể làm cho đối phương không muốn nhắc tới, đó nhất định là lần thứ nhât bọn họ gặp mặt.
 
 Nghĩ lại lúc đó, trong lòng Giang Hạo cũng cảm thầy kỳ quái, dê dàng suy nghĩ lung tung.
 
 Nhưng mà, ngày đó đối phương vì sao lại đến Đoạn Tình Nhai? Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
 
 "Là bởi vì tu luyện xảy ra vấn đề?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Có người đánh lén ta." Hồng Vũ Diệp nói: "Bề quan sáu mươi năm, ngày đó có người vòng qua hết thảy, đi tới Bách Hoa Hồ."
 
 Giang Hạo có chút khó tin: "Là ai" Hồng Vũ Diệp bưng chén trà lên, bình thản mở miệng: "Người Thiên Thanh Sơn."
 
 "Không có khả năng." Giang Hạo vô thức mở miệng.
 
 Sau đó, hắn liền nhanh chóng giải. thích: "Văn bôi có nghe nói qua về Thiên Thanh Sơn, theo lý thuyết thì người mạnh nhât của bọn họ cũng không cách nào tới gần nơi này. Nhất là khi nơi này còn có lực lượng của tiền bồi gia trì. "
 
 Lúc hắn tiến vào đều cảm nhận được khí tức đại đạo đáng sợ.
 
 Người Thiên Thanh Sơn mạnh bao nhiêu? Có Tuyệt Tiên sao?
 
 Nếu như có Tuyệt Tiên thì tuyệt đối không phải là tông môn nhất lưu... Nghĩ tới đây, Giang Hạo lại nghĩ tới Thiên m Tông.
 
 Thiên m Tông có Tuyệt Tiên hoặc là người mạnh hơn cũng là tông môn nhãt lưu.
 
 Không quản như thế nào, hắn vẫn cảm thấy không có khả năng.
 
 "Xác thực không có khả năng, người kia dùng công pháp của Thiên Thanh Sơn, hơn nữa thực lực bình thường, nhưng nàng đã tiền vào được Bách Hoa ổ."
 
 Hồng Vũ Diệp đặt chén trà lên bàn, nhìn Giang Hạo, nói: "Ngươi biêt tại sao không?"
 
 Giang Hạo suy tư rồi nói: "Bởi vì Mật Ngữ Thạch Bản?"
 
 Đối phương đột nhiên muốn tìm Mật Ngữ Thạch Bản, hơn nữa cho đến trước mắt cũng chỉ có chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản mới có thực lực như vậy.
 
 "Theo như tình huống trước mắt xác thực chỉ có chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản mới có loại năng lực này." Hồng Vũ Diệp rót trà cho mình, tiếp tục nói: "Nhưng cho dù đối phương xuất. thủ thì trạng thái của ta lúc đó vân rất kỳ quái. Người xông tới bị ta giết, ta đuổi theo. Lúc đó, một loại thủ đoạn khiên ta không thể nào ngăn cản được xuât hiện, khiển ta trúng độc. Nhưng trên thực tế độc này cũng không hoàn toàn ảnh hưởng đến ta, hoặc là nói không có ảnh hưởng nhanh như vậy. Chỉ cần kịp thời trở về thì cơ bản sẽ không có chuyện sau đó. Chỉ là lúc kỉa ta lại đột nhiên muốn tiến gần tới Đoạn Tình Nhai."
 
 "Vì sao?" Giang Hạo có chút không hiểu.
 
 Theo như bình thường, độc kia sẽ không hoàn toàn ảnh hưởng tới thần trí, vậy thì không nên đi Đoạn Tình Nhai mới đúng.
 
 Hồng Vũ Diệp cười khẽ, ánh mắt lâm vào hổi ức:
 
 "Chính là một loại suy nghĩ vạn người không được đột nhiên xông ra. Lúc đầu gần như không tổn tại một chút xác suất nào lại đột nhiên xuât hiện, khiển ta có một loại cảm giác kỳ quái. Chỉ cần đi qua có lẽ sẽ thay đổi cả đời. Là tốt hay xấu không cách nào xác định, nhưng quả thật có thể phá vỡ tât cả hiện hữu."
 
 "Cho nên tiền bối liền đi qua?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Đương nhiên sẽ không, đây chính là một loại tâm ma đổi với ta, vì sao lại phải đi qua?" Hồng Vũ Diệp cười lạnh, nói:
 
 "Nhưng tình huống lúc ấy khiến ta chậm một bước, độc thật sự ảnh hưởng đến ta, để ta bước ra một bước không cách nào quay đầu." "Là độc gì mà lại có thể ảnh hưởng đến tiền bối?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
 
 Hồng Vũ Diệp cũng không trả lời, chỉ nói: "Người Thiên Thanh Sơn khăng định có người từng tiếp xúc với chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản."
 
 Giang Hạo trầm mặc một lát, chân thành nói: "Vẫn bồi sẽ dốc hết toàn lực giúp tiền bối tìm ra chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản." Hồng Vũ Diệp gật đầu, hồi lâu sau nàng đột nhiên hỏi: "Ngươi nói xem có khả năng là, ngoại trừ độc của Mật Ngữ Thạch Bản ra còn có người đang nỗ lực để ta gặp được ngươi hay không."
 
 Nghe vậy, Giang Hạo cũng là sững sờ. Hắn nghĩ tới giấc mộng kia. "Có lẽ vậy."
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà chỉ nói: "Ngươi tu vi gì rổi?"
 
 "Tiền bối cũng biết đấy, ta vừa mới trở thành thủ tịch thứ mười, trước mắt đang là Phản Hư trung kỳ. " Giang Hạo đáp.
 
 "Man Long kia sắp hậu kỳ rồi đúng không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu: "Vẫn bồi chính là đã nhìn ra điểm này cho nên mới dùng hết toàn lực đánh bại đôi phương trong một kích, cũng đánh gãy sự tân thăng của hắn."
 
 "Ngươi còn rất tâm cơ." Hồng Vũ Diệp cười nói.
 
 ''Cẩn thận một chút luôn luôn tốt." Giang Hạo đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận