Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1482: Nữ Ma Đầu: Năm Đó Ngươi ... Ỉ

Chương 1482: Nữ Ma Đầu: Năm Đó Ngươi ... ỈChương 1482: Nữ Ma Đầu: Năm Đó Ngươi ... Ỉ
 
 Hồng Vũ Diệp không thèm để ý những chuyện này, mà chỉ nói: "Nếu như ngươi đã trở thành thủ tịch, ta lại là Chưởng giáo tông môn, ngươi nói xem ta có phải là nên đưa cho ngươi chút lê vật gì đó hay không?"
 
 Nghe vậy, Giang Hạo lập tức nói: "Có thể gặp gỡ tiền bồi đã là vinh hạnh lớn lao rồi. "
 
 "Vẫn là phải tặng."
 
 Hồng Vũ Diệp nói xong liền nhấc tay lên, chỉ về phía mi tâm của Giang Hạo.
 
 Thấy thế, Giang Hạo bắt đầu khẩn trương.
 
 Ngón tay mát lạnh nhanh chóng chạm vào mi tâm của hắn. Không có biển hóa, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, không có việc gì. Chỉ là, suy nghĩ này vừa mới hiện lên, đột nhiên cảm nhận được thân thể bị một trận gió thổi lên, cả người bay ngược ra ngoài.
 
 Bay ra khỏi đình, lướt qua hoa cỏ, cuồi cùng bay đền trên mặt hổ. Lúc này lực lượng mới hoàn toàn biên mất, cả người rơi xuông dưới.
 
 Hà...
 
 Ẩm!
 
 Tiếng nước vang lên.
 
 Cả người Giang Hạo ngã vào trong hổ, cảm giác mát rượi truyền khắp toàn thân.
 
 Lần gần nhất rơi xuống nước là lúc nào?
 
 Hình như là lúc tấn thăng Chân Tiên, cũng là Hồng Vũ Diệp đây mình vào trong nước. Lần này mình hình như không có dâu hiệu muôn tấn thăng mà. Nhưng mà, hắn nhanh chóng phát hiện trong nước hình như có vô tận đao ý đang bao trùm lấy hắn. Toàn bộ đều là đao ý của Thiên Đao như là đại dương mênh mông vô biên.
 
 Lúc này, Giang Hạo cảm giác như mình đang quan sát một thân ảnh thi triển Thiên Đao. Mỗi một đao đều dân động thiên địa. Trảm Nguyệt hóa nhật nguyệt, Trần Sơn hóa sơn xuyên, Lưu Tinh hóa tỉnh thần, Vô Hối hóa thần ý, Vấn Đạo hóa đạo ý, Tinh Hà tách ra nhật nguyệt tỉnh thần. Sau đó, vật đổi sao dời, vạn vật biển thiên. Hết thảy đều đang dung nhập vào hết thảy.
 
 Lúc này, một bầu trời hoàn toàn mới đang dần dần được hình thành. Giang Hạo cảm nhận hết thảy, trong tay phảng phất như nhiều _ hơn một thanh đao. Sau đó, hắn bắt đầu huy động, bắt đầu từ thức thứ nhât Thiên Đao.
 
 Dần dần quen thuộc, dần dần hiểu ra, dân dân dung nhập.
 
 Chẳng biết từ lúc nào, Giang Hạo cảm giác trong lòng xuất hiện một chút tỉnh quang. Tỉnh quang giông như thực chất, dường như chỉ cần phá vỡ nó liền có thể có biển hóa mới.
 
 Thế nhưng, bất kể Giang Hạo cố găng như nào đều không thể phá vỡ nó.
 
 Giang Hạo chậm rãi cố gắng, cũng không vội. Hắn biêt, nhiều khi sốt ruột sẽ tạo thành kết quả hoàn toàn ngược lại.
 
 Cảm nhận được đao ý bên trong, Giang Hạo chậm rãi tiêu hóa biên hóa hiện tại. Thiên Đao tỉnh tiền hơn rất nhiều, thức thứ bảy cũng lĩnh ngộ được hạch tâm. Tinh quang này chính là hạch tâm, chỉ là còn thiêu một bước cuôi cùng.
 
 Lúc này Giang Hạo mới mở mắt ra. Hắn phát hiện mình còn đang ở trong hổ nước.
 
 Xuyên qua mặt hổ, có thể nhìn thấy bên hổ là một nữ tử áo đỏ.
 
 Hắn bơi lên liền nhìn thấy đối phương đang ngó chừng chính mình.
 
 "Nỡ đi lên?" Hồng Vũ Diệp nói. "Đã qua bao lâu rồi?"
 
 Giang Hạo lập tức đi vào bờ, nước đọng trên người lập tức biên mất. "Ba ngày, không tính là quá lâu. " Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói: "Lĩnh ngộ được rồi?" "Không có." Giang Hạo lắc đầu, có chút đáng tiếc: "Còn thiêu một bước cuôồi cùng."
 
 "Một bước cuối cùng?" Hồng Vũ Diệp hơi nhíu mày.
 
 "Đúng vậy, bây giờ giống như là đã thây được cánh cửa, nhưng không cách nào mở ra." Giang Hạo nói. Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp gật đầu: "Còn nhớ trước kia ta từng nói muôn mượn mắt của ngươi để quan sát thức cuồi cùng một chút không?"
 
 "Còn nhớ."
 
 Giang Hạo nhìn về phía ngực của mình một chút, nói: “Thể nhưng sau khi văn bôi chết, Đồng Tâm Chưởng đã biển mất."
 
 Không chỉ của hắn biến mất, trên người Hồng Vũ Diệp cũng đã biến mất.
 
 "Thêm một chút là được." Hồng Vũ Diệp thuận miệng đáp.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ. Trong lúc nhất thời, cảm xúc biên hóa không nhỏ.
 
 Lúc trước, hắn căn bản là không dám suy nghĩ hay nhìn nhiều, nhưng quan hệ với đổi phương bây giờ hình như không còn cứng rắn như trước nữa. Nhưng lại càng dê khiển cho người ta khẩn trương. Nhưng mà, cường giả chính là cường giả, vẻ mặt Hồng Vũ Diệp không có bất kỳ cảm xúc nào.
 
 Là mình quá bình thường.
 
 Bên hổ, Giang Hạo nhìn về phía đối phương, nói khẽ: "Vậy văn bồi bắt đầu đây." Hồng Vũ Diệp gật đầu.
 
 Sau đó, Giang Hạo vươn tay ra, cố giữ vững bình tĩnh cho mình. Trong nháy mắt đụng vào, hắn có loại cảm giác trước nay chưa từng có, cũng may hăn không dám làm loạn cũng không dám nghĩ lung tung, thi triển Đồng Tâm Chưởng xong liển thu trở về.
 
 Quá nhanh, trong lúc nhất thời không thể có cảm giác gì.
 
 "Tiếp theo ngươi dự định làm gì?" Hồng Vũ Diệp quay người đi ở phía trước, hỏi.
 
 Giang Hạo suy tư rồi nói:
 
 "Muốn tăng cao tu vi trước, rất _ nhiều thứ đều cần chờ đại thê đền mới có thể hiển lộ rõ ràng. Bây giờ đương nhiên là tăng cao tu vi trước, chờ đại thế chi tranh bắt đầu, làm việc sẽ càng thêm thuận tiện." "Đại thế chỉ tranh bắt đầu?" Hồng Vũ Diệp tiếp tục đi ở phía trước, nói: "Ngươi cảm thấy lúc nào mới có thể bắt đầu?"
 
 "Một, hai trăm năm sau đi." Giang Hạo đi ở phía sau, không quá chắc chăn.
 
 "Một, hai trăm năm?" Hồng Vũ Diệp cười nói: "Ngươi muốn đợi ở trong tông môn một, hai trắm nămỶ"
 
 "Vâng." Giang Hạo gật đầu, đáp: "Bây giờ đại thế mở ra, một số người một số việc đều đang tích lũy sức mạnh. Bên phía Hải Y Y mãi mà vân không có người tới, chắc là đôi phương cũng cần thời gian khôi . phục hoặc là tăng lên. Mà vẫn bồi cũng thiêu thời gian. " 'Đừng để đến lúc đó tốc độ tăng lên của ngươi quá chậm, mà người khác đã khôi phục đỉnh phong." Hồng Vũ Diệp vân không quay đấu lại.
 
 'Vãn bối sẽ cố gắng rút ngắn chênh lệch thời gian." Giang Hạo chân thành nói.
 
 Hắn so với những cường giả kia chính là thiểu thời gian dài dăng dặc. Chỉ khi rút ngắn loại chênh lệch thời gian này thì mới có thể đổi kháng được.
 
 "Vậy ngươi trở về đi." Hồng Vũ Diệp hạ lệnh trục khách.
 
 Giang Hạo gật đầu, sau đó lui ra ngoài.
 
 Hồng Vũ Diệp đi vào bên bờ, từ đầu đền cuồi đều không có quay đầu lại. Nàng nhìn mặt hổ, trầm mặc không nói, cuối cùng dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đụng vào gương mặt một cái, truyền đến tiếng thở dài.
 
 Băng Nguyệt Cốc.
 
 Đám người Trịnh Thập Cửu và Tân Ngọc Nguyệt tập hợp một chô. Bọn hăn đến vì Giang Hạo.
 
 "Nghe nói có rất nhiều người tặng lê cho Giang sư đệ, hơn nữa rât nhiều người đều đã nhận được đáp lê, nhưng mà chúng ta đều không có?" Tân Ngọc Nguyệt hỏi.
 
 "Không có." Nhạc Du lắc đầu. "Không phải nói Giang sư đệ sẽ đích thân bái phỏng sao?" Trịnh Thập Cửu nói.
 
 "Ta biết rồi." Tân Ngọc Nguyệt gật đầu, nói: "Chính là muôn nói chúng ta không thể xem như mình có thủ tịch làm chô dựa?"
 
 "Tuyệt đối đừng nghĩ như vậy." Trịnh Thập Cửu nhắc nhở:
 
 "Giang sư đệ là người không tệ, mọi người đều biết. Đáng tiếc thanh danh của hăn không tôt lãm. Chúng ta đừng gây thêm phiền phức cho hắn, mà phiền toái như vậy sẽ chỉ hủy hoại chúng ta."
 
 "Tùy tiện nói một chút thôi." Tân Ngọc Nguyệt nhún vai, nói: "Chỉ là gần đây xảy ra một chút biển hóa, khiển ta không khỏi không cảm khái. Bởi vì Giang sư đệ không có đáp lê, một số đồng môn thể mà khách sáo với ta hơn rất nhiều. Người người đều biết, không có đáp lê mới nói rõ có giao tình cùng Giang sư đệ."
 
 "Bên phía ta cũng vậy." Nhạc Du nói: "Nhưng mà, mạch chúng ta đều không quá hữu hảo đối với Giang sư đệ."
 
 Man Long cũng là Hoành Lưu bộc, hiện tại Hoành Lưu bộc không có thủ tịch. Bọn hắn rât tức giận. "Không biết lúc nào mới có thể gặp lại Giang sư đệ, đã lâu rồi không có cùng làm nhiệm vụ với Giang sư đệ." Trịnh Thập Cửu nói.
 
 "Đúng là đã rất lâu." Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
 
 Ba người có chút kinh ngạc.
 
 Bọn hắn ở trong đình sâu trong rừng cây, xung quanh có trận pháp ngăn cản đổi thoại. Thật không ngờ đền vân là bị nghe được.
 
 Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang đền gần từ xa. Như là hư ảnh, lại phảng phất như hòa mình vào ánh sáng. Giang Hạo tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận