Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1483: Là Lúc Phóng Sinh 1 Ỉ

Chương 1483: Là Lúc Phóng Sinh 1 ỈChương 1483: Là Lúc Phóng Sinh 1 Ỉ
 
 Giang Hạo rời khỏi Bách Hoa Hổ, tâm tình buông lỏng hơn rất nhiều. Mặc dù chuyện Hồng Vũ Diệp chính là Chưởng giáo khiền hắn có chút mờ mịt, nhưng mà chung quy lại không phải chuyện gì xâu. Đổi phương có dầu hiệu tìm mình gây phiền phức, nhưng hết thảy đều đang ở trong phạm vi tốt. Nếu như Chưởng giáo là những người khác thì đúng là nguy hiểm vạn phần. Dù sao một khi xảy ra xung đột với Hồng Vũ Diệp thì chính là uy hiếp lớn lao đồi với mình. Kết quả như hiện tại có thể nói là tốt nhất.
 
 Cho nên, vừa đi ra, hắn liền đi bái phỏng những người tặng lê trước đó một chút.
 
 Một tháng trước là lo lắng Chưởng giáo sẽ xuất thủ, bây giờ thì không cần để ý nữa. Dù sao cũng không có biển hóa gì so với lúc trước.
 
 Chờ bái phỏng xong liền có thể trở về tiếp tục cảm ngộ Đại La Thiên. Bên trong đao ý nhiều thêm một vật tựa như là sao trời, đương nhiên phải tôn một chút thời gian.
 
 Giang Hạo đi tới trước đình, nhìn về phía ba người đang kinh ngạc, nói: "Là phòng hộ quá bình thường. " Trận pháp cách âm này rất bình _ thường. Mình nhìn qua liền có thể hiểu rõ, còn nghe được âm thanh. Trịnh Thập Cửu hơi kinh ngạc nhìn về phía Tân Ngọc Nguyệt.
 
 "Nhìn ta thì có làm được cái gì, ngươi chăng lẽ không biết thực lực của Giang sư đệ?"' Tân Ngọc Nguyệt nói.
 
 Ngừng một lúc, nàng nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Về sau phải gọi là Giang sư huynh."
 
 Giang Hạo khẽ lắc đầu: "Sư tỷ nói đùa, ta đã đặc biệt hỏi thăm, thủ tịch không nhất định phải gọi là sư huynh, cho nên hoàn toàn không cần sửa lời. "
 
 'Vẫn nên sửa lời thì hơn.” Trịnh Thập Cửu nói nghiêm túc: "Mặc dù không có quy định như vậy, nhưng mà nều bị những người khác nghe được thì sẽ dễ ảnh hưởng đến uy nghiêm thủ tịch của sư đệ. "
 
 Trịnh Thập Cửu nói xong liền để Giang Hạo ngổi xuồng.
 
 Giang Hạo cũng không khách sáo. Về việc gọi sư huynh sư đệ, hắn cũng không thèm để ý, chỉ là nói: "Lúc có người gọi sư huynh cũng được, không có người thì cứ gọi là sư đệ đi, nghe quen thuộc."
 
 Đúng là đã nghe quen tai, đột nhiên đổi giọng gọi sư huynh, nghe không được dê chịu cho lãm. Ví dụ như Diệu sư tỷ, để nàng gọi mình là sư huynh, cảm giác cứ là lạ. "Không nói chuyện này nữa, lần trước cũng đã nói rồi." Trịnh Thập Cửu đứng lên, cười nói: "Chúng ta vân phải chúc mừng sư đệ đã trở thành đệ tử thủ tịch. "
 
 Nói xong, Tân Ngọc Nguyệt và Nhạc Du cũng đứng lên chúc mừng. Giang Hạo cười nói: "Đa tạ, không biêt sau này làm nhiệm vụ tông môn có còn gặp được sư huynh sư tỷ nữa hay không. Nếu như có thể gặp được thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
 
 "Thủ tịch gần như không tham dự vào nhiệm vụ tông môn." Tân Ngọc Nguyệt cười nói:
 
 "Cho nên sư đệ rất khó gặp được chúng ta, thủ tịch bình thường đều có nhiệm vụ của mình, nhưng mà đều vô cùng khó. Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa, sư đệ liền biết." Giang Hạo vậy mà không biết, nhưng mà nhiệm vụ bình thường đều sẽ có, nhiệm vụ thủ tịch khó một chút cũng không làm khó được mình. Mình chính là thủ tịch có thể vượt cấp giết địch, mạnh hơn thủ tịch bình thường một chút.
 
 Sau đó, Giang Hạo nói chuyện với đám người Trịnh Thập Cửu một hổi lâu, thuận tiện hỏi thăm bọn hắn có vấn đề gì trong tu luyện hay không. Vấn đề của bọn họ đều không ít, cho nên Giang Hạo đã giảng đạo thuyết pháp cho bọn họ đền bình minh ngày hôm sau.
 
 Lúc rời đi, hắn còn tặng cho mỗi người một khối linh thạch, phía trên có Sơn Hải Ấn Ký. Mặc dù ba người không biết linh thạch này có ý nghĩa như nào, nhưng vân cần thận cât kỹ rổi nói một tiêng cám ơn.
 
 "Đây là đáp lễ." Giang Hạo vừa cười vừa nói.
 
 Sau đó, Giang Hạo đi tới Bạch Nguyệt Hồ.
 
 Chu Thiển vẫn canh giữ ở ngoại môn, ở cùng nàng là Triệu Khuynh Tuyết.
 
 "Giang sư đệ." Chu Thiền cười nói: "Giang sư đệ là đến tìm sư phụ?" Giang Hạo lắc đầu: "Ta là tới tìm sư ty"
 
 "Tìm ta?" Chu Thiền hơi nghi hoặc một chút: "Tìm ta làm gì?" "Đáp lễ. " Giang Hạo cười đưa ra một khối linh thạch, nói:
 
 "Tặng cho sư tỷ cái này, bên trong có một đạo lực lượng của ta. Nều như sư tỷ không muốn động thủ đánh địch thì có thể dùng cái này, dù sao thực lực của chúng ta cũng không khác biệt nhiều."
 
 Chu Thiền nhìn linh thạch một chút, chỉ cảm thấy phía trên có một ít lực lượng, ngoài ra thì không có - phát hiện gì thêm. Nàng không biết công kích này mạnh cỡ nào, nhưng mà vân là mừng rỡ nhận lây: "Đa tạ sư đệ, lần sau ngươi trở thành thủ tịch thứ chín, ta sẽ lại tặng lê cho ngươi, ngươi lại cho ta một khôi, lại có thể miên động thủ một lần." Giang Hạo gật đầu, nói với vẻ hơi tiếc nuối:
 
 "Thủ tịch thứ chín quá khó khăn, tạm thời là không thể nào."
 
 "Quá khó khăn?" Chu Thiền nghỉ hoặc: "Thể nhưng Lãnh sư tỷ nói ngươi có thiên tư trước thứ ba. " Giang Hạo: "... "
 
 Lãnh tiên tử, hẳn là Lãnh Vô Sương, thủ tịch thứ nhất. Đôi phương thể mà coi trọng mình như vậy, khiền người bât ngờ. Nhưng mà, hắn cũng không có phản bác cái gì, chỉ nói là để sau lại tính.
 
 Sau đó, Giang Hạo liền quay người rời đi.
 
 Triệu Khuynh Tuyết thật ra cũng có tặng quà cho hắn. Nhưng mà mình cùng nàng cũng không quen thuộc, cho nên chỉ để Trình Sâu đi đáp lê lại.
 
 Rời khỏi Bạch Nguyệt Hổ, Giang Hạo đi tới Bách Cốt Lâm, muốn đi xem Bạch Dạ một chút, đã nhiều năm rồi không có đi xem hắn. Không biết hắn hôm nay tu vi gì rồi. Bước tiến của hắn rất chậm, nhưng tốc độ rất nhanh. Trên đường đi thỉnh thoảng có người nhìn thây hắn, đều là hành lê. Đây chính là - thủ tịch. Mặc kệ là đệ tử gì, gặp hắn đều phải nhường lê ba phần. Dù là đệ tử tu vỉ cao hơn hắn thì cũng là như thể.
 
 Thủ tịch đại biểu cho tiểm lực, địa vị, lực lượng, và rất nhiều đặc quyền trong tông môn. Mặc kệ là nội môn, thân truyền đều không thể rung chuyển.
 
 Rất nhanh, Giang Hạo liền xuất hiện tại Bách Côt Lâm. Hãn không có thông báo cho ai, cũng không để cho ai nhìn thây, một đường đi vào trong viện của Bạch Dạ.
 
 Khác với trước đây, hắn lần này là chậm rãi đi vào bên trong, không còn là dừng lại ở bên ngoài nữa. Lúc đó là vì không đánh cỏ động rắn, mình chỉ có thể đứng ở bên ngoài ném trường thương vào để hoàn thành phong linh.
 
 "Có chút hoài niệm thời điểm đó." Trong lòng Giang Hạo có chút cảm khái.
 
 Con người sau khi cường đại kiểu gì cũng sẽ nhớ lại lúc mình còn nhỏ yều. Sinh ra hèn mọn kiểu gì cũng sẽ trân quý cuộc sông tôt đẹp hiện tại.
 
 Đều dựa vào bản thân tích lũy từng chút một.
 
 Không có nội tình, một khi trạng thái tâm lí xảy ra vấn để sẽ rât dễ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
 
 Lúc tới gần, hắn nhìn thấy trong sân có một nam tử hai bảy, hai tám tuổi đang ngồi ở trên xe lăn. Hắn đang tưới nước cho hoa cỏ. Ngoài ra còn có một thiểu nữ đang xới đât. Hai người cũng coi như là hài hòa. Giang Hạo chậm rãi đi vào bên . trong, không có chút ý định giầu diềm nào.
 
 Cùng lúc đó, Bạch Dạ đang tưới nước thì đột nhiên giật mình trong lòng.
 
 Răng rắc.
 
 Công cụ trong tay đột nhiên đứt gãy.
 
 Một loại dự cảm bất tường vờn quanh trong tim.
 
 Chỉ là rất nhanh, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân.
 
 Liên Cầm tiên tử cũng nghe thấy. Có người đến thăm?
 
 Trong lòng Bạch Dạ kinh hãi, hắn không có phát hiện được.
 
 Liên Cầm lập tức nhìn ra phía ngoài, bởi vì sư huynh không có nhắc nhở, vậy chính là có người đã vòng qua phòng ngự của bọn họ.
 
 Chẳng qua là khi nàng nhìn ra phía ngoài thì một thân ảnh đập vào mi mát.
 
 Thứ tịch thứ mười mới.
 
 Giang Hạo.
 
 Trong lúc nhất thời, Liên Cầm đứng lên. Bạch Dạ càng là kinh hãi nói không ra lời. Hãn tuyệt đôi không thể chống lại được thực lực của Giang Hạo. Đừng nói là hắn hôm. nay, dù là ở thời toàn thịnh thì hắn cũng không có khả năng đánh nổi đối phương.
 
 Đây chính là người dùng một đao đánh bại Man Long. Hắn ở trước mặt Man Long cũng không tính là gì, càng đừng nhắc tới người trước mát.
 
 "Đã lâu không gặp. "
 
 Thân ảnh Giang Hạo như là quang ảnh ở khặp mọi nơi. Hăn sải bước đi vào trong sân, quan sát Bạch Dạ. "Giang, Giang sư huynh." Bạch Dạ cung kính hành lễ.
 
 Liên Cầm cũng là như thế. Nàng khẩn trương đứng ở phía sau xe lăn của Bạch Dạ, giổng như đang phòng bị cái gì đó.
 
 Giang Hạo quan sát hai người, cũng không tiếp tục hướng về phía trước nữa. Bây giờ Bạch Dạ thế mà chỉ có tu vi Nguyên Thần hậu kỳ. Nói cách khác, thời gian gần trăm năm, hắn chỉ là khôi phục tu vi, cũng không có tăng lên tu vi. Lây thiên phú của hắn không nên như thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận