Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1484: Là Lúc Phóng Sinh 2 Ỉ

Chương 1484: Là Lúc Phóng Sinh 2 ỈChương 1484: Là Lúc Phóng Sinh 2 Ỉ
 
 "Sư huynh gần đây hình như không được tốt lăm. " Giang Hạo nói. Nghe vậy, Bạch Dạ lập tức nói: "Không có chuyện gì, nhờ phúc của sư huynh mà cuộc sông của ta vân luôn tốt, rât hài lòng đổi với mọi thứ hiện tại. "
 
 "Nhưng mà chỉ có tu vi Nguyên Thần." Giang Hạo nói.
 
 "Đã rất mạnh, thiên phú chỉ có như thê." Bạch Dạ nói.
 
 "Có thể tấn thăng." Giang Hạo nói. Nghe vậy, đối phương hơi kinh ngạc.
 
 Giang Hạo cũng mặc kệ suy nghĩ của đôi phương, chỉ nói: "Đây coi như là đáp lễ của ta đổi với sư huynh."
 
 Hắn không có hỏi chuyện trước kia, cũng chưa từng nhắc tới ân oán giữa hai người. Nếu như đổi phương đã tặng quà, vậy thì mình cứ đáp lê lại là được.
 
 Lúc trước lựa chọn thu hồi thuật phong linh, dưới tình huổng không cần thiết thì đương nhiên không cần phải tiếp tục. Mặt khác, Nguyên Thần cũng tốt, Luyện Thần cũng được, Phản Hư cũng có thể, dù sao cũng không thể ảnh hưởng đến mình. Nêu như Bạch Dạ là người thích gây chuyên thì mình đã thuyết phục đổi phương buông xuống cừu hận rối.
 
 Sau đó, Giang Hạo không tiếp tục nói thêm gì nữa, quay người rời đi, như là ánh sáng không thể nào suy đoán.
 
 Lúc này Bạch Dạ và Liên Cầm mới lấy lại tinh thần.
 
 "Bi rồi?" Bạch Dạ có chút hoảng hốt.
 
 Liên Cầm thì cười nói: "Sư huynh, ngươi có phải là có thể tăng lên rối hay không?"
 
 Bạch Dạ khẽ gật đầu: "Đúng vậy, có thể tăng lên."
 
 Những năm này, hắn luôn lo lắng: hãi hùng, căn bản không dám nhắc tới chuyện tần thăng tu vi. Cực hạn lớn nhât chính là khôi phục tu vi, hơn nữa còn luôn mang theo tâm trạng thấp thỏm.
 
 Bây giờ đối phương nói một câu "Có thể tân thăng" lại khiển hăn thả lỏng tâm tình.
 
 Sau này, mọi chuyện sẽ quay về như bình thường, mình cũng có thể đứng lên. Nhưng mà vần cứ nên ngổi đi thì hơn, càng có cảm giác an toàn hơn một chút. Một bên khác, sau khi Giang Hạo rời đi liền tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chuyền. Bên kia cũng có một sồ người cần đáp lễ, may mà không chậm trễ quá nhiều thời gian.
 
 Hắn trở lại chỗ ở vào ban đêm.
 
 Mà một số người thân quen hơn liền không đi qua. Mây người Diệu. sư tỷ và Mục Khởi sư huynh tặng lề, Giang Hạo đều trực tiếp nhận, cũng không cần đáp lê.
 
 Đám Tiểu Li tặng quà thì lại càng không cẩn đáp lại.
 
 Món quà thích hợp cho đám Tiểu Li còn chưa tới, chờ đền lúc đó sẽ phóng sinh bọn hãn.
 
 Như thế Giang Hạo liền không có chuyện gì để làm nữa, có thể an tâm lĩnh ngộ Đại La Thiên, thuận tiện - góp nhặt bọt khí màu lam. Như thể liền có thể xung kích Tuyệt Tiên. Khoảng cách giữa Thiên Tiên và Tuyệt Tiên không phải chỉ là một chút.
 
 Giang Hạo rất muốn biết, mình liệu có thể trở thành Tuyệt Tiên hay không. Mà một khi trở thành Tuyệt Tiên, vậy thì tương đương với việc đứng ở trên đỉnh phong.
 
 Bây giờ đại thế đến, ít có người là đổi thủ của hắn.
 
 Hải ngoại.
 
 Thiên Hạ Lâu.
 
 Đào tiên sinh ngổi cạnh bàn trà, pha một bình trà ngon. Đổi diện hắn là một nam một nữ. Nam là Xích Long mặc đạo bào đỏ sậm, nữ chính là Kim Long mặc váy vàng, Hoàng Kiên Tuyết.
 
 "Đào tiên sinh gần đây đang tự hỏi cái gì?" Xích Long hỏi.
 
 "Người Thiên Linh tộc nhanh chóng quật khởi trong những năm này, nhưng lại không có chút dầu hiệu di chuyển nào. Hai vị tiền bôi cảm -_ thây bọn hẵn có phải là đang muốn đổi đầu với Long tộc hay không?" Đào tiên sinh rót trà cho hai người, hỏi.
 
 "Bọn hắn khôi phục lại nhanh thì cũng không phải là đôi thủ của Long tộc. " Kim Long uông trà, nói: "Đừng nhìn bọn họ bây giờ đang phong quang, thực chất là đang lén cô gắng rời đi, chỉ lưu lại chút hiện tượng giả mà thôi."
 
 "Đại thế mở ra, bọn họ hẳn là đang có rất nhiều suy tính." Xích Long uông trà, nói:
 
 "Nếu không Đào tiên sinh lại đi tìm thêm một con rồng, như vậy tại hải ngoại cũng không cẩn lo lăng cái gì nữa."
 
 "Lại tìm?" Kim Long hơi kinh ngạc: "Lần này định tìm rồng gì? Một con đang ở chô của Đại Địa Hoàng Giả, một con thì không ra ngoài được, chỉ còn lại một con Lam Long cuối cùng."
 
 "Lam Long?" Đào tiên sinh có chút ngoài ý muốn: "Nhưng mà không hể có một chút tin tức nào, sợ là không dê tìm."
 
 "Ta cũng chưa từng thấy." Xích Long nhún vai.
 
 Kim Long cũng là lắc đầu.
 
 Đào tiên sinh cũng không vội. Từ từ sẽ đến, có thể tìm thì tìm, tìm không thầy cũng không sao cả. "Đúng rồi, hai vị tiền bối có biết hải ngoại có bảo vật gì không?" Đào tiên sinh cười nói: "Nghe nói Thập Nhị Thiên Vương có người muồn tìm bảo tàng, còn muôn loại bảo tàng vừa lợi hại lại không đáng tin cậy."
 
 "Tin tức của chúng ta tại hải ngoại nào có nhiều băng Đào tiên sinh. " Xích Long nói.
 
 "Chính là không có." Đào tiên sinh có chút bất đặc dĩ.
 
 "Vậy thì tự mình vẽ một cái đi, muốn chân thực một chút thì tự chôn thêm thứ gì đó vào trong." Xích Long nói.
 
 Nghe vậy, Đào tiên sinh sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Xác thực có thể thực hiện, cũng không biêt chôn cái gì mới tốt."
 
 "Thịt nướng, bánh ngọt, phong ấn một chút ri trực tiếp chôn vào là được, muốn không hợp thói thường đúng không? Lợi hại đúng không?" Xích Long thuận miệng nói: "Phong ần chút đổ kia khổ cực như vậy, chăng phải là vừa không đáng tin cậy lại lộ ra vẻ lợi hại hay sao?"
 
 Đào tiên sinh nở nụ cười:
 
 ''Xem ra xác thực có thể tự vẽ một cái."
 
 Mấy chuyện như làm bộ này, Đào tiên sinh không có bât kỳ gánh nặng gì trong lòng. Dù sao đây cũng là thực sự chôn đổ, vậy liền tự biên soạn ra một bảo tàng Hải Thần vậy. Ba ngày sau đó, bản đồ kho báu xuât hiện, sau đó Đào tiên sinh giao cho Mộc Long Ngọc. Do dự mãi, Mộc Long Ngọc liền đi đến Nam Bộ vào ba tháng sau. Năm năm sau.
 
 Giang Hạo một trăm hai mươi mốt tuổi, nhận được bản đổ kho báu từ chô của Mộc Long Ngọc.
 
 Giang Hạo nhìn bản đổ, hơi nghi hoặc một chút.
 
 Bảo tàng Hải Thần?
 
 Hồng Vũ Diệp cũng ở trong sân, nhìn về phía bản đồ kho báu, có chút kinh ngạc: "Hải Thần là ai?" "Văn bối cũng không biết, khả năng là Mộc Long Ngọc Thiên Vương tự mình biên soạn." Giang Hạo nói.
 
 "Vậy bảo tàng là thật?" Hồng Vũ Diệp ngối uông trà, thuận miệng hỏi.
 
 "Hắn là thật." Giang Hạo gật đầu. Dù Mộc Long Ngọc có không hợp thói thường thì cũng không có khả năng đưa một bản đổ kho báu trồng không cho mình được. lt nhât cũng sẽ chôn một vài thứ vào bên trong. "Ngươi nhất định phải để đám Tiểu Li rời đi?" Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mặt.
 
 "Đại thế đến rồi, đã bắt đầu đại thế chỉ tranh, vô số thiên kiêu chỉ tử đều sẽ xuât hiện. Dạng thiên tài như đám người Tiểu Li không nên tiếp tục ở lại trong tông môn. Là lúc nên đi ra ngoài xem một chút. Hai ba trăm năm sau, bọn hãn cũng sẽ đều thành tiên, lúc đó liền có tư cách đuổi theo cơ duyên cao hơn." Giang Hạo nghiêm túc nói.
 
 Lúc đó, bọn hắn sẽ không nỡ trở về, bởi vì đã cảm nhận được thiên địa bao la, không bị ước thúc.
 
 "Ngươi dự định lúc nào thì đưa cho bọn hắn?"' Hồng Vũ Diệp hỏi. "Ngày mai." Giang Hạo đáp.
 
 Mình bây giờ đã một trăm hai mươi mốt tuổi, đám Tiểu Li cũng đã trắm tuổi. Bọn họ đã không còn là trẻ con, đều có thể đi ra ngoài rối.
 
 Lâm Tri đều đã trở thành cường giả Nguyên Thần, chứ đừng nói tới những người khác.
 
 Cũng chỉ có Trình Sầu là vừa mới tần thăng Kim Đan hậu kỳ, là người chậm nhất trong tất cả mọi người. Tiểu Li đều đã Phản Hư sơ kỳ. Tốc độ nhanh chóng, đều sắp vượt qua chính mình.
 
 Phải tranh thủ thời gian phóng sinh.
 
 Không phóng sinh, vị trí thủ tịch của mình sẽ bị mất.
 
 "Ta đêm nay sẽ đi gặp nàng." Hồng Vũ Diệp nói.
 
 Giang Hạo không dám lắc đầu, chỉ có thể gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận