Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 149: Bắt Đầu Kiểm Kê Thu Hoạch

Chương 149: Bắt Đầu Kiểm Kê Thu Hoạch
Giang Hạo đứng trước mặt Tả Lam, thấy đối phương còn đang hốt hoảng, liền quay đầu nhìn về phía đám người Phương Kim.
Cái nhìn này, dọa cho Lam Cẩn tiên tử run lẩy bẩy.
Phương Kim và Bạch Quỳnh cũng tê cả da đầu.
"Các ngươi vẫn nên cứu người trước đi." Giang Hạo nhắc nhở.
Chín đứa nhỏ bên kia vẫn còn đang đổ máu, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Đám người Phương Kim lúc này mới tỉnh táo lại.
"Đa tạ Giang đạo hữu nhắc nhở, là chúng ta sơ sót."
Nói xong ba người liền đi giải cứu đám nhỏ.
Vừa vặn có thể xác định sư muội có ở trong đó hay không.
Thấy bọn họ đi về phía tế đàn, Giang Hạo mới đưa ánh mắt nhìn về Tả Lam.
Lúc này, chẳng biết từ lúc nào Hồng Vũ Diệp đã xuất hiện bên cạnh hắn.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, đưa tay lấy pháp bảo trữ vật của Tả Lam trước.
May mà Tả Lam kháng lại Trấn Sơn, không làm cho pháp bảo bị hao tổn.
Kiểm tra sơ bộ một chút, Giang Hạo phát hiện bên trong có năm ngàn linh thạch, cộng với một khối Mật Ngữ Thạch Bản.
Cùng với một quyển sách.
Năm ngàn, lại phát tài rồi.
Nhưng hắn không để ý quá nhiều đến linh thạch, mà lấy Thạch Bản rồi đưa cho Hồng Vũ Diệp.
Nàng nhận Thạch Bản rồi thu lại, sau đó nhìn về phía Giang Hạo:
"Đưa hai khối kia cho ta."
Giang Hạo biết nàng muốn ba hợp một.
Sau khi giao Thạch Bản, hắn nhìn về phía Tả Lam đang trọng thương, nói:
"Mục đích các ngươi tới đây là gì?"
"Mục đích? Khụ!" Tả Lam ngẩng đầu, trong đôi mắt có một tia dục vọng cầu sinh:
"Nói ra thì ngươi có thể không giết ta sao?"
Giang Hạo không trả lời, chẳng qua cứ nhìn đối phương như vậy.
Tả Lam cười tự giễu, hắn cảm thấy ý thức của mình có chút mơ hồ, sự sống đang dần trở nên ảm đạm. Đối phương không động thủ thì mình cũng phải chết.
Cuối cùng hắn suy yếu mở miệng:
"Điều tra Thiên m Tông."
"Điều tra Thiên m Tông? Tại sao?" Giang Hạo nghi hoặc, lời nói lại vô cùng bình tĩnh.
Thiên m Tông ngoại trừ Thiên Hương Đạo Hoa ra thì có cái gì đáng để điều tra?
Quặng mỏ?
Đây là những thứ mà Giang Hạo có thể nghĩ tới.
"Chúng ta chẳng qua chỉ nghe lệnh làm việc, hơn nữa mỗi người có được Thạch Bản đều có nhiệm vụ không giống nhau." Giọng nói của Tả Lam âm u, có chút mỏng manh:
"Hơn nữa, nhiệm vụ của ta chẳng qua là thu thập lịch sự của Thiên m Tông."
"Các ngươi nghe lệnh của người nào?" Giang Hạo không cảm thấy hứng thú với lịch sử của Thiên m Tông.
Phần lớn đều có thể tìm đọc ở trong tông môn.
Nhưng cái gọi là điều tra mà đối phương nói tới có lẽ chính là thư tịch bên trong pháp bảo trữ vật.
Chờ sau này xem xét là có thể biết được kết quả điều tra của đối phương.
Lúc này, Tả Lam đã yếu đến không còn hình dáng, hắn cúi đầu, trong miệng chảy ra máu tươi.
"Ta có một câu hỏi."
"Là gì?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi." Lúc này, Tả Lam cố gắng nhìn về phía Giang Hạo, nói:
"Ngươi rốt cuộc có phải là cảnh giới Nguyên Thần hay không?"
"Kim Đan viên mãn." Giang Hạo nói rõ.
"Ngươi sẽ bị giết." Tả Lam tự giễu nói:
"Thế giới này có rất nhiều, rất nhiều người ghen ghét thiên tài."
"Ta biết." Giang Hạo gật đầu.
Cho nên hắn mới không muốn bị chú ý, muốn an tĩnh tu luyện.
Chờ đến lúc chính mình vô địch thiên hạ thì sẽ không cần phải lo lắng sợ hãi gì nữa.
Đáng tiếc mình đã bị Hồng Vũ Diệp phát hiện, không biết cuối cùng nàng có động thủ hay không.
Hay là muốn lưu lại thêm một chút át chủ bài.
"Tả Vu Thiên." Tả Lam đột nhiên nói ra một cái tên.
"Là người của Đại Thiên Thần Tông?" Giang Hạo hỏi.
"Ừm." Khí tức của Tả Lam đang dần tan biến:
"Chính là hắn, chúng ta nhận lệnh từ hắn, cái khác thì ta cũng không biết."
Giang Hạo gật đầu, tiếp tục mở miệng: "Thạch Bản khác đang ở đâu?"
"Ta chết rồi, bọn hắn đại khái đều tháo chạy." Tả Lam trả lời.
Chẳng qua giọng nói càng ngày càng nhỏ.
"Ngươi có biết ai chế tạo ra Thạch Bản không?"
"Không, không biết."
Giang Hạo nhìn đối phương, qua một hồi lâu cũng không đặt câu hỏi nữa.
Tả Lam, đã chết.
Giang Hạo thở dài trong lòng, quay đầu nhìn về phía Hồng Vũ Diệp:
"Tiền bối có biết Tả Vu Thiên không?"
Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, bình thản nói:
"Trở về thôi."
Giang Hạo gật đầu, nơi này đã không đáng để bọn hắn lưu lại nữa.
Sau khi cầm đi tất cả trữ vật pháp bảo của mọi người, hắn lại bổ hai đao lên những thi thể này.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn mới nói lời từ biệt với đám người Phương Kim, sau đó tan biến ở trong rừng cây.
Lúc này, ba người Phương Kim đã cứu chín đứa nhỏ ra, trong đó đúng là có sư muội của bọn hắn.
Trằn trọc nhiều lần, cuối cùng hữu kinh vô hiểm gặp được sư muội.
Chẳng qua, có một bé trai cứ ngăn sư muội của bọn hắn ở sau lưng, khiến bọn hắn có chút đau đầu.
Đương nhiên, người khiến cho bọn hắn kinh hãi nhất vẫn là Giang Hạo.
Mục đích và lai lịch của người này nhất định đều không đơn giản.
Nhưng bọn hắn cũng không hỏi thăm quá nhiều.
Điều may mắn chính là, trước đó bọn hắn không chỉ không trở mặt mà còn có quan hệ không tệ.
---
---
"Ba ngày sau không được quấy rầy ta."
Hồng Vũ Diệp bàn giao một câu, liền khép cửa phòng lại.
Giang Hạo cũng vui vẻ vì được thanh nhàn.
Ba ngày này xem như thời gian tự do, chỉ là không thể rời khỏi Thiên Thổ Thành quá xa.
Nếu không sẽ dễ bị những người khác phát hiện ra vị trí.
Trong ba ngày này, hắn muốn dạo chơi trong thành, nhưng việc cấp bách vẫn là xem xét thu hoạch lần này một chút.
Có lẽ đêm nay lại là một đêm chợt giàu.
Sau khi về đến phòng, Giang Hạo bắt đầu kiểm kê linh thạch của mình.
Bản thân hắn có 3.806 khối linh thạch.
Bây giờ bên trong trữ vật pháp bảo có 5.101 khối linh thạch.
Cộng thêm một quyển thư tịch ghi chép.
Giang Hạo để thư tịch lên bàn, sau đó sắp xếp linh thạch.
Sau khi bỏ linh thạch vào trong trữ vật pháp bảo của mình, hắn mở trữ vật pháp bảo của phân thân Tả Lam ra, không có gì cả.
"Kỳ quái, theo lý thuyết thì không chỉ có những vật này mới đúng, dù sao cũng phải có một chút đồ vật linh tinh chứ."
Năm ngàn linh thạch xem như là nhiều, mặc dù Tả Lam rất biết kiếm tiền, thế nhưng hắn làm nhiều chuyện như vậy đương nhiên là tiêu xài cũng nhiều.
Cho nên có năm ngàn, hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Thế nhưng lại không có chút đan dược hay là pháp bảo nào.
Đối phương cũng không thể để ở trong đại bản doanh được, đúng chứ?
"Đúng là đáng tiếc, không có một người sống nào."
Giang Hạo thở dài, rồi bắt đầu kiểm tra trữ vật pháp bảo của bốn Kim Đan khác.
Xem của hai Kim Đan sơ kỳ trước, hai người này cũng không quá giàu có, một người có chín trăm hai mươi sáu linh thạch, một người có một ngàn một trăm ba mươi linh thạch.
"Thật nghèo."
Giang Hạo cảm thấy Kim Đan của Thiên m Tông nhất định là giàu có hơn bọn hắn nhiều.
Dù sao bản thân mình dựa vào Thiên m Tông sẽ có một ít tài nguyên tu luyện.
Mà những người này, lại phải dùng linh thạch để mua sắm tài nguyên tu luyện thường xuyên.
Nghèo là chuyện tất nhiên.
Trừ khi giống như Thạch Tân, tích trữ linh thạch mấy chục năm để mua đan dược đột phá.
Nhưng trong túi trữ vật pháp bảo của hai người kia còn có một chút đồ linh tinh.
Đan dược Trúc Cơ, cùng với một số pháp bảo phẩm chất bình thường.
Cộng với mấy tấm Trị Liệu Phù.
Cộng lại cũng có thể bán được ba đến năm trăm linh thạch.
Sau đó hắn ở trữ vật pháp bảo của Kim Đan hậu kỳ ra, phát hiện người này cũng không giàu có hơn hai người kia là bao.
1300 linh thạch, một thanh Linh Kiếm Trúc Cơ phẩm chất tạm được.
Chắc là có thể bán được hơn một ngàn linh thạch, còn có hai bình linh dược Kim Đan trung kỳ.
Cái này cũng có thể bán được bốn, năm trăm linh thạch.
Mặt khác cũng không có cái gì đáng tiền.
Cuối cùng hắn lấy trữ vật pháp bảo của Kim Đan viên mãn ra.
Sau khi kiểm tra một chút, phát hiện không có linh thạch.
Chỉ có một tờ giấy, câu mở đầu phía trên chính là: Ta biết lần này có lẽ ta không thể sống trở về, cho nên ta đã giấu hết tất cả những thứ đáng giá đi rồi.
Giang Hạo kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trong Tu Chân Giới còn có loại người như này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận