Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1497: Nữ Ma Đầu Ném Táo Trắng 1 Ỉ

Chương 1497: Nữ Ma Đầu Ném Táo Trắng 1 ỈChương 1497: Nữ Ma Đầu Ném Táo Trắng 1 Ỉ
 
 Tháng năm.
 
 Trong mấy tháng này đã xảy ra không ít chuyện, nhất là chuyện liên quan tới Cự Linh tộc. Nhưng Giang Hạo cũng không thèm để ý. Hắn chỉ muốn xem xem Thiên Hương Đạo Hoa bao lâu mới có thể cho ra bọt khí.
 
 Lần thứ nhất là tám mươi mốt ngày. Hiện nay lại đợi tám mươi mốt ngày, nhưng không có bọt khí.
 
 Nếu như quá trình đều không có vần để gì, vậy đã nói rõ Thiên Hương Đạo Hoa cũng bắt đầu không ồn định.
 
 Từ lúc Trúc Cơ, Thiên Hương Đạo Hoa cung cấp bọt khí vân luôn ổn định.
 
 Mười chín tuổi Trúc Cơ, sau đó Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần, Phản Hư, Vũ Hóa, Đăng Tiên, Nhân Tiên, Chân Tiên, Thiên Tiên, thậm chí tấn thăng Tuyệt Tiên, tất cả đều dựa vào Thiên Hương Đạo Hoa. Đóa hoa này đã quán xuyên hơn một trăm năm nhân sinh của hắn, vẫn luôn ở trong trạng thái ổn định. Bây giờ cuôi cùng cũng theo không kịp mình rồi sao?
 
 Như vậy trong thiên địa nơi đây còn có thứ gì có thể cho ra bọt khí? Giang Hạo hơi nhíu mày.
 
 Suy tư hổi lâu, hắn coi như đã nhìn thoáng được.
 
 Phải biết Tuyệt Tiên chính là cực hạn đỉnh phong trong thiên địa bình thường. Thiên Hương Đạo Hoa có thể cho ra bọt khí đã là vô cùng ghê gớm rồi. Thần vật đỉnh phong cũng không thể vượt qua đại đạo thiên địa được. Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Hạo bắt đấu tiếp tục chờ đợi.
 
 Ngày thứ một trăm linh tám, bọt khí xuất hiện.
 
 Mặc dù không phải là tám mươi mồt ngày, nhưng một trăm linh tám ngày cũng không tính là quá lầu.
 
 Giả thiết bình quân một trăm ngày một cái, một năm chính là ba cái, mười năm ba mươi, bảy mươi năm là đủ rổi. Vận khí kém một chút thì là một trăm năm.
 
 Một trăm năm từ Trúc Cơ đi lên Tuyệt Tiên. Mà bây giờ, một trăm năm chỉ đủ để Tuyệt Tiên sơ kỳ tấn thăng Tuyệt Tiên trung kỳ.
 
 Bởi vậy có thể thấy được, phía trên Tuyệt Tiên muôn tân thăng khó khăn như nào.
 
 Khó trách, người có thể đi lên con đường Đại La chỉ có thể đêm được trên đầu ngón tay. Chuyện này quá khó khăn.
 
 Sau khi xác định thời gian đại khái của bọt khí, Giang Hạo thở phào . một cái. Cũng còn may, mặc dù tốc độ tân thăng hơi chậm một chút, nhưng cũng còn được. Đúng lúc có thể chờ đến lúc đại thể triệt để mở ra.
 
 Chuyện cần biết cũng cần thời gian mới có thể nổi lên mặt nước.
 
 Chờ thực lực đầy đủ, thậm chí là có thể dùng thần thông xem xét nhân quả của Mật Ngữ Thạch Bản.
 
 Hiện tại không được.
 
 Nhìn trộm Hồng Vũ Diệp đều sẽ bị phát hiện, nhìn trộm chủ nhân Mật Ngữ Thạch Bản có thể đánh lén Hồng Vũ Diệp thì lại càng nguy hiểm. Nhất là khi Mật Ngữ Thạch Bản chính là pháp bảo nhân quả. Có thể thây được đôi phương năm giữ nhân quả không hề bình thường. Đầu tháng sáu.
 
 Giang Hạo lần nữa gặp Mộc Long Ngọc.
 
 Đối phương cảm thấy chấn kinh đối với biển hóa của Thiên m Tông, nhất là sau khi phát hiện Thất Thải Thạch lại càng không thể tin nỏi. Do dự một chút, hắn vẫn nói ra chuyện Thât Thải Thạch khả năng có tác dụng phụ nhât định.
 
 Bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Giang Hạo nhìn đối phương bình tĩnh nói: “Chuyện này Thiên Vương cần phải đi tìm Ngân Sa sư tỷ. " Mộc Long Ngọc gật đầu.
 
 Mặc dù biết được một chút tình huồng, nhưng vần cảm giác Thiên m Tông cũng không ngu xuẩn, hắn là có dự định khác.
 
 Lúc này, Giang Hạo đi vào phòng giam bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
 
 Hắn nhìn mấy người bên trong, nói: "Các vị tiền bối đã ở chỗ này rất lâu. rổi, nghe nói ảnh hưởng của đại thể đã càng thêm lớn, các ngươi thật sự không có ý định rời đi sao?"
 
 Thật ra bọn hắn đều có thể rời đi, chỉ cần bọn hăn muốn.
 
 Thiên m Tông đều đã tra xong rất nhiều thứ, không cần thiết phải tra nữa. Trang Vu Chân được người thần bí nói cho bí mật, tám phần thật sự là người thần bí, hắn cũng không biết chuyện cụ thể. Dù là biết cũng không ngại, đã không ảnh hưởng tới cái gì. Nhưng đôi phương chính là không muốn rời đi. Nói chỉ cần mở cửa cho hẳn tu luyện là được, chậm rãi tân thăng.
 
 Mịch Linh Nguyệt nhìn Giang Hạo, nói: “Chuyện này... Ta cũng không phải là không muốn rời đi. "
 
 Giang Hạo nhìn đối phương, nói: "Nếu như ngươi muốn liền có thể rời đi."
 
 Lời nói đột nhiên này khiến cho Mộc Long Ngọc và Mịch Linh Nguyệt đều là sững sờ.
 
 Chính là có biện pháp rồi? Mặc dù không biết đối phương có biện pháp gì, nhưng tuyệt không phải nói đùa.
 
 Đúng vậy, Giang Hạo hiện đã là Tuyệt Tiên, hoàn toàn có biện pháp tháo rời đôi phương từ bên trong không chê tỉnh thần.
 
 Rất dễ dàng.
 
 Mặc dù Đại Thiên Thần Tông cao minh, nhưng muôn cứu một nhân vật râu ria thì cũng không khó, nhât là khi đó là một vị Tuyệt Tiên.
 
 Đừng nói là cứu được, diệtĐại . Thiên Thần Tông cũng có mây phần khả năng. Cũng không biết phía sau Đại Thiên Thần Tông rồt cuộc là cường giả bực nào.
 
 Lúc này Mịch Linh Nguyệt lâm vào trầm tư. Mộc Long Ngọc cũng đang do dự. Bọn hắn xác thực muốn tự do. Thế nhưng một khi tự do, như vậy còn có thể danh chính ngôn thuận đền Thiên m Tông sao? Nếu như không thể, chăng phải là không gặp được người muốn gặp hay sao? Vậy cứ tiếp tục duy trì như hiện tại thì sao? Y nghĩa của cuộc sống sẽ bị tiêu hao ở chô này sao?
 
 "Có buông bỏ thì mới có được. " Giang Hạo nói.
 
 Nghe vậy, Mịch Linh Nguyệt thở dài một tiêng.
 
 Đúng vậy, có buông bỏ thì mới có được.
 
 Cái gì mới là quan trọng nhất? Đương nhiên chính là thứ mà bọn hán đang liều mạng che giầu. Mặc dù bọn hắn hôm nay có thể rời đi, nhưng lại còn quá yếu, có lẽ lưu lại mới là lựa chọn tôt hơn.
 
 Cho nên Mịch Linh Nguyệt đưa ra lựa chọn: "'Ta muốn ở lại chô này." Giang Hạo nhìn đối phương, cũng không khuyên nhiều.
 
 "Hải La Thiên Vương thì sao?" Giang Hạo hỏi Hải La.
 
 "Bản Thiên Vương tới đây là để giết thời gian, không giống như những phế vật kia, không phải bị bắt chính là tránh tai nạn." Hải La Thiên Vương cười khinh bỉ.
 
 Giang Hạo lại hỏi Đề Đăng đạo nhân và Nhan Thường.
 
 Người trước không muốn rời đi, ngươi sau không dám rời đi. Nàng mà rời đi hắn là sẽ phải chết.
 
 Giang Hạo thầm thở dài. Nhan Thường là phân thân cuối cùng của Phong Hoa đạo nhân, chỉ cần đi ra ngoài thì sẽ phải chết. Chết thật ra rất tốt, không cần xoắn xuýt chuyện đổi phương có nghĩ biện pháp chuẩn bị gì ở phía sau hay không.
 
 Đương nhiên, sau khi tu vi Giang Hạo tăng lên, cây đao bên ngoài càng ngày càng mạnh lên. Chỉ cần có thân phận của Phong Hoa đạo nhân, mặc kệ là có thêm bao nhiêu phân thân, không ở bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp thì đều sẽ phải chết.
 
 Giang Hạo lắc đầu thở dài một tiếng, cũng không biêt những người này nghĩ như nào nữa.
 
 Sau đó, hắn tìm tới Mộc Long Ngọc, nói về chuyện bản đồ kho báu. Đối với yêu cầu của Giang Hạo, Mộc Long Ngọc tỏ ra là đã hiểu và tán đồng. Mặc dù không rõ vì sao, nhưng cứ đồng ý là được, không phải việc gì khó.
 
 Mặt khác, Giang Hạo còn nói với đối phương răng một số đệ tử của Đoạn Tình Nhai chỉ cẩn tu vi không sai biệt lãm thì sẽ được đưa xuống núi, một mình xông xáo.
 
 Nghe vậy, Mộc Long Ngọc lập tức hiểu ra, trong lòng rất là lo lăng. Nhưng cuối cùng hắn vân là gật đầu nói: "Ta cảm thấy chuyện của quý tông môn đều rất tốt."
 
 Năm đó đã đưa ra lựa chọn, bây giờ liền không nên can thiệp.
 
 Nghe thế, Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra. Mộc Ẩn cũng sắp Phản Hưrổi, tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh.
 
 Qua một số năm nữa, hắn cũng nên tiền về Tây Bộ đi tìm Phật Pháp vô thượng của hắn rổi.
 
 Đầu tháng bảy.
 
 Giang Hạo nhìn Bàn Đào Thụ nở hoa đến xuất thần.
 
 Hoa nở hoa tàn, nhìn như giống nhau, thực ra lại hoàn toàn khác biệt. Nếu như thiên địa là một cái cây, vậy thì cây kết trái chính là đạo quả, hoa nở ra chính là con đường đại đạo. Con đường đại đạo nhìn như tương tự nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Nhưng mà, quả chính là điểm cuối cùng của hết thảy sao? Không có người nào thuận theo quả đại đạo để đi nhìn trộm thân cành cây ăn quả, truy tìm gốc rê cây ăn quả sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận