Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 150: Thiếu Gia Và Nha Hoàn

Chương 150: Thiếu Gia Và Nha Hoàn
Nhìn tờ giấy, Giang Hạo không nhịn được mà bật cười.
Lần thứ nhất cướp được kiểu trữ vật pháp bảo như này.
Nhưng mà trên tờ giấy không chỉ có một câu nói kia, phía sau còn có chi tiết.
"Ta đã Kim Đan viên mãn, đang góp nhặt linh thạch để trùng kích Nguyên Thần, tích sáu mươi tám năm, tổng cộng có 39.868 khối linh thạch.
Cộng với rất nhiều phù lục, pháp bảo, đan dược.
Cùng với trận pháp dùng để bế quan.
Đây đều là tích lũy cả đời của ta, đáng tiếc là ta phải chết.
Nói cho ngươi những chuyện này, chỉ là muốn cho ngươi biết, ngươi đã bỏ lỡ mấy vạn linh thạch.
Mặc dù ta chết rồi, thế nhưng ngươi hãy nhớ tên của ta, Đông Hỏa Đạo Nhân."
Nhìn những chữ này, trong lòng Giang Hạo có chút không cam lòng, cuối cùng vẫn là thở phào một hơi:
"Đông Hỏa Đạo nhân phải không? Ta nhớ kỹ rồi."
Hắn thật sự không nghĩ tới, trên đời này còn có kiểu tu chân giả kỳ quái như này.
Cảm thấy giết đi đều có chút đáng tiếc.
Thế nhưng hắn không hy vọng gặp lại loại người này.
Làm cho người ta rất tức giận.
Nếu như đối phương không nói dối thì mình đã bỏ qua cơ hội giàu to trong một đêm rồi.
Bốn vạn linh thạch.
Bốn vạn…
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nhìn hơn một vạn linh thạch trong trữ vật pháp bảo của mình, không còn cảm thấy vui sướng như trước đó nữa.
Không thể không nói, Đông Hỏa Đạo nhân này thật biết cách đùa bỡn người.
Cuối cùng Giang Hạo cất tờ giấy vào, lần sau có thể đặt nó vào trong trữ vật pháp bảo của người khác.
Để người khác nhận loại nhắc nhở thân mật này một chút.
Sau khi tính toán cẩn thận số linh thạch hiện có, Giang Hạo phát hiện mình vẫn vô cùng giàu có.
Tổng cộng có một vạn hai ngàn hai trăm sáu mươi ba linh thạch.
Lần này khác với lần trước, không cần mua sắm Thiên Thanh Hồng.
Trừ đi ba ngàn của Chấp Pháp Phong, lại trừ đi ba ngàn mua sắm pháp bảo, còn lại hơn sáu ngàn.
"Có thể trói con thỏ lại."
"Nhưng mà chẳng qua chỉ được một cái bọt khí màu hoàng kim, có chút đáng tiếc, muốn đầy hai cái không biết còn phải đợi bao lâu.
Không nhắc tới chuyện con thỏ có thể thức tỉnh tiềm lực hay không, cho dù có thì cùng cần một lượng linh thạch lớn.
Linh thạch vẫn không quá đủ.
Giang Hạo lắc đầu, bắt đầu kiểm tra trạng thái của bản thân.
Hôm nay giết chết Tả Lam, trạng thái của hắn cũng không tốt.
"Mặc dù lực lượng của Tàng Linh Trọng Hiện chồng lên rất mạnh, nhưng cũng không phải là không có tác dụng phụ, rất dễ mất sức. Phải ăn đan dược từ sớm để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
"Bán Nguyệt lại bị rách, nhưng mà pháp bảo cấp bậc Trúc Cơ đúng là hạn chế không ít lực lượng của Thiên Đao Thất Thức. Nếu như dùng Thái Sơ Thiên Đao Thi Ngữ, có lẽ hôm nay sẽ thong dong hơn một chút."
"Mặc dù Tả Lam có lực lượng Nguyên Thần, nhưng hắn dù sao cũng không phải là Nguyên Thần. Nguyên Thần thật sự hẳn là mạnh hơn hắn không ít. Lần sau gặp phải mình không thể bành trướng như này nữa."
Giang Hạo phân tích tình huống, thuận tiện khuyên bảo chính mình, không thể bởi vì lần này đánh bại được Tả Lam liền ngây thơ cho rằng mình có thể cứng đối cứng với Nguyên Thần thật sự.
Một khi có loại suy nghĩ này, sau này hắn sẽ có thể bởi vậy mà lâm vào trong nguy hiểm.
Phải bóp chết loại suy nghĩ này từ sớm.
Tĩnh tọa điều tức một lát, Giang Hạo xác định thân thể không có nội thương.
Sau khi điều tức qua đêm nay liền có thể khôi phục thực lực một cách hoàn toàn.
Nhưng phải ngưng tụ thần thông Tàng Linh Trọng Hiện một lần nữa, ngoài ra còn phải ghi chép lại công kích vào bao tay lần nữa.
Nhưng cũng cần phải suy nghĩ một chút xem nên lựa chọn hai thức nào.
Trảm Nguyệt, Trấn Sơn hay Lưu Tinh.
Đều có sở trường.
Thế công Trảm Nguyệt sắc bén, Trấn Sơn lấy đại thế để trấn áp, Lưu Tinh dùng tốc độ tăng trưởng.
Trấn Sơn nhất định phải có, lấy thế đè người, uy thế kinh người.
Trảm Nguyệt và Lưu Tinh…
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo vẫn chọn Trảm Nguyệt.
Lưu Tinh tương đối hà khắc, nếu như khi đó thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, có lẽ sẽ không thể phát huy được lực lượng chân chính.
Nhưng Trảm Nguyệt lại khác.
Có khả năng phóng thích trực tiếp.
Sau khi xác định rõ ràng, Giang Hạo bắt đầu tu luyện.
Sáng sớm.
Giang Hạo mở Tàng Linh, để lực lượng khôi phục hoàn toàn ngưng tụ đến mi tâm.
Sau đó tiếp tục khôi phục lực lượng.
Giữa trưa.
Giang Hạo bắt đầu ghi chép Trảm Nguyệt và Trấn Sơn.
Sau khi làm xong, hắn mới thở phào một hơi.
Như vậy coi như đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Chẳng qua còn thiếu một thanh đao.
"Đáng tiếc, phiên chợ một tháng chỉ mở một lần, chuyện này có chút không tiện lắm."
Giang Hạo cũng không miễn cưỡng, sau đó có thể tạm thời dùng đao bình thường cũng được.
Thỉnh thoảng thì bọt khí màu xanh lá cũng sẽ có đao.
Mặc dù tối hôm qua đã phí phạm rất nhiều, thế nhưng tìm kiếm hẳn là còn có một ít.
Đủ để dùng cho một quãng thời gian phía sau.
Chỉ là, nếu như muốn phát huy đủ lực lượng thì vẫn cần một thanh tốt.
Bên cửa sổ.
Giang Hạo nhìn người đến người đi phía dưới.
Thuận tiện pha cho mình một bình trà, là Tuyết Hậu Xuân.
Mặc dù đã khôi phục trạng thái, thế nhưng uống một chút linh trà thì sẽ càng tốt hơn.
Đương nhiên, cũng có một phần là bởi vì trên người có một vạn hai linh thạch.
Có tiền, hắn nhìn một số thứ cũng thấy cởi mở hơn.
Ví dụ năm mươi lăm linh thạch một bình trà, cũng không phải là không nỡ uống.
Sau đó, hắn bắt đầu tự hỏi.
Tả Lam bị giết, muốn tìm được những Thạch Bản khác là chuyện vô cùng khó khăn. Nếu như ba hợp một Thạch Bản không có tính đột phá thực chất thì bọn hắn chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm trong các thành trì gần đây.
"Thời gian còn hai tháng rưỡi, không biết sẽ có tiến triển gì hay không."
"Tả Vu Thiên có thể xem như là một cửa đột phá, phải nghĩ biện pháp đi tra một chút mới được."
Theo lý thuyết thì đây đều là chuyện mà Hồng Vũ Diệp cần để ý, nhưng vấn đề là Giang Hạo không còn nhiều thời gian. Hắn nhất định cần phải trở về trong vòng ba tháng.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn cũng không biết cửa đột phá ở đâu. Giang Hạo liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Dự định đi bốn phía dạo chơi.
Vừa xuống, hắn đã nghe một tiểu nữ hài lớn tiếng nói:
"Không được, các ngươi không thể đưa thiếu gia rời đi, thiếu gia đi đâu thì Tiểu Tiệp sẽ đi đó."
Dưới nghi hoặc, Giang Hạo đi xuống thì thấy đám người Phương Kim đang đứng ở trong đại sảnh, dáng vẻ đau đầu.
Phía trước bọn hắn là một bé gái gầy yếu, nàng đang ôm một bé trai gầy yếu, không chịu buông tay.
Nam hẳn là mười một mười hai tuổi, nữ hẳn là mười mấy tuổi.
Nhìn kỹ tiểu nữ hài kia một chút, Giang Hạo phát hiện đôi mắt của nàng rất linh động, dù cho gầy yếu đen kịt cũng không thể ngăn cản sự linh động kia.
Không cần kiểm tra bằng ngọc giản, hắn cũng có thể xác định, cô gái này có thiên phú tuyệt hảo.
Khó trách lại được Minh Nguyệt Tông khâm định.
Sau đó, Giang Hạo nhìn về phía người thiếu niên kia. Bên trong ánh mắt của hắn mang theo sự không cam lòng, lại có chút xoắn xuýt, dường như đang hạ quyết định gì đó.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn lại cảm thấy người này có chút kỳ quái.
Dường như đủ loại khí tức đều có chút yếu.
"Thân thể không tốt sao?" Giang Hạo có chút tò mò.
Lúc này Bạch Quỳnh phát hiện ra hắn.
"Giang đạo hữu.”
Phương Kim cũng quay đầu nhìn về phía Giang Hạo đang đi xuống, có chút khổ sở nói:
"Để đạo hữu chê cười rồi."
Lam tiên tử cúi đầu, không dám nói lời nào.
Nàng đã có kinh nghiệm.
Cũng may tính tình của nàng không đến mức kém như vậy, nếu không thì sư huynh sư tỷ cũng không che chở được nàng.
"Không có." Giang Hạo lắc đầu, nhìn tiểu nữ hài phía trước rồi nói:
"Nàng chính là sư muội của các ngươi? Thoạt nhìn dường như không nguyện ý rời đi cùng các ngươi."
"Đúng là như vậy. Trong lúc nhất thời chúng ta cũng không biết nên làm như nào, chỉ có thể chờ mấy người sư thúc đến." Phương Kim nhìn nữ hài trước mắt, sau đó giải thích đại khái tình huống.
Thiếu nữ này tên là Sở Tiệp, trước kia là nha hoàn của Sở gia.
Chẳng qua là Sở gia xuống dốc, cuối cùng chỉ còn lại vị thiếu gia Sở Xuyên này. Hai người sống nương tựa vào nhau từ ba năm trước.
Cuộc sống mặc dù cực khổ, thế nhưng Sở Tiệp vẫn là tiểu nha hoàn như trước đây, hỗ trợ chiếu sóc thiếu gia.
Đầu óc nàng không hiểu nhiều, chỉ biết mình là nha hoàn, nhất định phải ở bên cạnh thiếu gia.
Thiếu gia không thể rời bỏ nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận