Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1505: Bị Nghỉ Ngờ Giấu Dốt 1 Ỉ

Chương 1505: Bị Nghỉ Ngờ Giấu Dốt 1 ỈChương 1505: Bị Nghỉ Ngờ Giấu Dốt 1 Ỉ
 
 Giang Hạo nhìn linh thạch trong trữ vật pháp bảo, trong lúc nhãt thời không khỏi nghĩ nên nhận như nào mới hợp tình hợp lý.
 
 Hắn hiểu được ý tứ của Đào tiên sinh.
 
 Nếu như không làm được, mình quả thật không tiện nhận lây.
 
 Nhưng nơi này là Thiên m Tông. Tu vi của mình đầy đủ, sau lưng lại có Chưởng giáo. Có thể nói là không có chuyện gì mình không làm được. Cho dù là Minh Nguyệt Tông, cũng không thể đè ép bọn hẳn ở chô này. Tu vi của Đường Nhã là Đăng Tiên Đài. Rât rõ ràng là tới vì Thiên Đạo Trúc Cơ. Đào tiên sinh cũng hi vọng nàng thuận lợi thành tiên.
 
 Cuối cùng, Giang Hạo không nói gì, thu hổi trữ vật pháp bảo, nói: "Ta sẽ chuyển đạt."
 
 Để bọn hắn cảm thấy phía sau mình có người là đủ.
 
 Thấy thế, Chu Thâm thở phào, nói: "Mặt khác, nơi này còn có một số món đồ đề đó không dùng, hi vọng đạo hữu có thể hô trợ xử lý."
 
 Lại là một trữ vật pháp bảo.
 
 Giang Hạo nhìn qua, đều là pháp bảo, thuật pháp, đan dược của Phản Hư, Vũ Hóa. Đồi phương đúng là tận tâm tận lực. Giang Hạo vồn không muốn nhận, nhưng mà cảm giác không nhận thì đổi phương sẽ suy nghĩ nhiều.
 
 Hắn đành nhận lấy.
 
 Mộc Ẩn gần đây sắp xuống núi, vậy liên cho hãn đi.
 
 Nhận nhiều đồ như vậy, Giang Hạo có chút ngại.
 
 Nói chuyện với bọn hắn hai câu, hắn liền rời đi.
 
 Bọn hắn nhìn có chút câu nệ.
 
 Thật ra hắn cũng không phải là người khó nói chuyện.
 
 Chắc là Đào tiên sinh đã nói gì đó với bọn hắn, do đó hắn cũng không tiếp tục lưu lại nữa.
 
 Nhưng mà, mình mới Phản Hư, cũng không thể giảng giải tu luyện cho bọn hắn được. Nhưng mà trước khi đi, hắn vần bảo bọn hắn có rảnh thì tới Đoạn Tình Nhai dạo chơi, hắn thường xuyên ở bên kia, có việc gì cũng có thể đi tìm mình.
 
 Nhìn Giang Hạo rời đi, Đường Nhã khó hiểu nói: "Ta cảm giác trong lời nói của hắn có hàm ý." "Ngươi còn có thể nhận ra điều này?" Chu Thâm cười nói.
 
 "Người thích làm trò bí hiểm đều là như thê." Đường Nhã nói.
 
 'Vậy chúng ta mấy ngày này vẫn nên tới Đoạn Tình Nhai dạo chơi thì hơn, không biêt sẽ có thu hoạch gì hay không. " Chu Thâm nói.
 
 Giang Hạo trở lại Đoạn Tình Nhai, có rât nhiều suy nghĩ.
 
 Cần phải để Tiếu Tam Sinh hoặc là Cổ Kim Thiên đi gặp Đường Nhã một chút.
 
 Trạng thái của nàng xác thực rất khá, nhưng mà còn chưa đủ tốt. Hôm nay đã nhận linh thạch thì cần phải làm một số việc. Nếu không thì cầm sẽ không được an lòng.
 
 Chỉ là, vừa mới trở lại Linh Dược Viên, Trình Sấu liền lập tức chạy tới. "Sao thế?" Giang Hạo hơi nghỉ hoặc một chút.
 
 Không chỉ là Trình Sầu, đám người Lâm Tri cũng tới.
 
 Tiểu Y vẫn là ngu ngơ, nhưng mà nghe nói nàng ngoại trừ tu luyện thì chính là giúp đỡ tại Linh Dược Viện. Không có đám người Tiểu Li liền dựa vào nàng trợ giúp Trình Sầu.
 
 "Nhiệm vụ tông môn." Trình Sầu nói.
 
 "Có nhiệm vụ sao?"' Giang Hạo hơi kinh ngạc: "Nhiệm vụ thủ tịch?" Nhiệm vụ thủ tịch cũng không phải là chuyện gì lớn, sao lại đến mức như vậy?
 
 "Không phải." Trình Sầu lập tức nói:
 
 "Là toàn tông môn đều phải nhận nhiệm vụ."
 
 Hả? Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
 
 Đây là nhiệm vụ gì?
 
 "Chính là nhiệm vụ giống như lần trước. " Trình Sầu nhìn Giang Hạo, nói: "Chính là toàn tông môn đều phải làm thơ."
 
 Làm thơ? Lại tới?
 
 Giang Hạo cảm thấy người Minh Nguyệt Tông lần này đền khẳng _ định lại là đám người Tư Trình. Nếu không thì ai lại để người ta đi làm thơ? Những người này đúng là nhàm chán.
 
 "Một bài thơ mà thôi, các ngươi bối rối như thể làm gì?" Giang Hạo hỏi. Trong lúc nhất thời, Trình Sầu có chút khó mà mở miệng, sau đó nói: "Lần trước chúng ta đều bắt chước theo thơ của sư huynh, lần này _ không có sư huynh, chúng ta đều không biêt làm."
 
 Giang Hạo: "... "
 
 Thì ra những người này đều muốn bắt chước mình sao? Vậy toàn bộ Đoạn Tình Nhai không phải là chỉ có mình mình nghiêm túc suy nghĩ đó chứ?
 
 Nhưng mà, hắn cũng không thèm để ý, mà là tiện tay lây giây bút ra viêt một bài thơ: "Một đóa hai đóa ba bốn đóa, năm đóa sáu đóa bảy tám đóa.
 
 Chín đóa mười đóa mười một đóa, phi nhập thảo tùng đô bất kiến." "Hình như không có sự khác biệt với lúc trước. " Trình Sầu nhìn câu thơ rối nói.
 
 "Miễn cưỡng có sự khác nhau, có thể dùng được." Giang Hạo đáp. Sau khi giao đồ cho đối phương, Giang Hạo liền định rời đi, chỉ là lại bị ngăn cản.
 
 Giang Hạo có chút không hiểu. "Tông môn nói lần này cần hai bài." Trình Sầu giải thích.
 
 Giang Hạo ngoài ý muốn, nhưng vần để không lớn. Sau đó, hắn vung tay lên, lại viết xuống mây câu thơ: "Viên khán thành tường xỉ cứ cứ, cận khán thành tường cứ cứ xỉ. Nhược bả thành tường đảo quá lai, thượng biên bãt cứ hạ diện cứ. "
 
 Viết xong hắn liền giao cho Trình Sầu.
 
 Đối phương như nhặt được chí bảo. Sau đó, Giang Hạo liền đi vào Linh Dược Viên quản lý linh dược.
 
 Chỉ thấy đám người Trình Sầu bắt đầu treo câu thơ của hán lên, sau đó một đám người bắt đầu bắt chước. Tiểu Y cũng cầm giấy bút, trầm tư suy nghĩ, sau đó bôi bôi vẽ vẽ, cũng không biết đang viết cái gì. Nàng rất cô găng, đáng tiếc đầu óctrì độn. Chẳng biết lúc nào mới có thể viêt ra được một bài thơ. Chỉ là, một lúc sau, Giang Hạo phát hiện Linh Dược Viên có rất nhiều người, toàn bộ đều đang bắt chước, không chỉ có môi người của Đoạn Tình Nhai.
 
 Điều này khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
 
 Các mạch khác cũng không biết làm thơ sao?
 
 Sau đó, Giang Hạo nghe thấy có người đang khen thơ của hẳn.
 
 "Bài thơ thứ hai quá hay, không hổ là thủ tịch sư huynh."
 
 "Đúng vậy, lần trước cũng là dựa vào thơ của Giang sư huynh. Bài thứ hai như này chúng ta không bắt chước nổi, bài thứ nhất thì chúng ta đủ trình độ." "Không sai, không sai, Giang sư huynh tài trí hơn người, vồn có thể viết hay hơn, nhưng mà vì để cho chúng ta có thể bắt chước và hoàn thành nhiệm vụ tông môn, mới đặc biệt viết thành như vậy."
 
 Từng tiếng khen ngợi khiến cho Giang Hạo trầm mặc.
 
 Thật ra ý định của hắn là không muốn thu hút sự chú ý, nhất là sự chú ý của đám người Tư Trình. Không nghĩ tới liền biến thành chiều cô đồng môn.
 
 Sau khi hắn trở thành thủ tịch, người chất vần ít đi, loại người này lại càng nhiều lên. Một chuyện vô cùng bình thường, bọn hắn đều có thể nói thành mình tôt.
 
 Loại tốt này ngay cả mình cũng không biết. Nhưng hắn không có để ý, giống như lúc trước bị phỉ nhổ và chất vấn, hắn đều sẽ không để ở trong lòng.
 
 Đây là con đường mà mình nhất. định phải đi, vô số người nghỉ vấn, vô sô người ngưỡng vọng, vô số người nhớ kỹ, vô sô người lãng quên. Là quá trình cần phải trải qua trong nhân sinh dài dãng dặc. Nêu như bị ảnh hưởng thì sẽ dê dàng mê mang đổi với con đường phía trước, sẽ đi về phía một con đường không rõ.
 
 Loại tình huống này duy trì ba ngày. Người đến đây quan sát nối liền không dứt.
 
 Người của Ma môn chẳng lẽ không có mầy người biết làm văn? Giang Hạo nhìn về phía người tới, lòng sinh cảm khái.
 
 Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục như thế thì liệu mình có bị phát hiện hay không?
 
 Chỉ là lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, hai người Đường Nhã đền Đoạn Tình Nhai.
 
 Đáng tiếc hắn còn chưa nghĩ ra nên dùng thân phận gì để đi qua. Do dự một chút, hắn đánh hai đạo Sơn Hải Ấn Ký qua. Trong đó là lý giải của. hẳn đổi với đạo, cũng có lý giải đổi với Đăng Tiên Đài.
 
 Cùng lúc đó.
 
 Hai người Chu Thâm đi ở trong rừng cây.
 
 "Gần đây Đoạn Tình Nhai rất là náo nhiệt, đều nói Thi Tiên của Thiên m Tông ở ngay chỗ này, đúng lúc tới mở mang kiến thức một chút." Chu Thâm cười nói.
 
 Hắn đã nhìn qua hai bài thơ kia. Không thể nói là dở, chỉ có thể nói là không có liên quan gì tới hay cả. Nhưng lại được tôn sùng là bài thư kinh thể. Nó khiển người ta cảm thây tò mò, rồt cuộc là ai làm ra "bài thơ kinh thể" bực này.
 
 Đường Nhã thì không có cảm giác øì, nàng cảm thây vân được mà. Chỉ là, hai người vừa mới đi tới, đột nhiên cảm giác có uy áp sơn hải trần áp tới. Hai người kinh hãi không thôi, lập tức làm ra phản ứng, nhưng mà không có một chút tác dụng nào. Bọn hãn bị uy áp sơn hải bao trùm, hoàn toàn sững sờ tại chô.
 
 Sơn Hải Ấn Ký hóa thành màng chắn lực lượng bảo hộ lấy bọn họ. Bọn hắn vốn đang kinh ngạc lại đột nhiên giãn mày, tiền vào trạng thái đồn ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận