Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1506: Bị Nghỉ Ngờ Giấu Dốt 2 Ỉ

Chương 1506: Bị Nghỉ Ngờ Giấu Dốt 2 ỈChương 1506: Bị Nghỉ Ngờ Giấu Dốt 2 Ỉ
 
 Cảm giác được hết thảy, Giang Hạo khẽ gật đấu.
 
 Thiên phú của hai người này đúng là rất cao.
 
 Như thế, hắn liền có thể tiếp tục làm chuyện của mình rối.
 
 Thiên Hương Đạo Hoa mỗi ngày đều được tưới nước, dùng tử khí chải vuốt. Hơn một trăm năm, không lớn thêm được bao nhiêu, muôn nở hoa không biêt cần chờ bao nhiêu năm.
 
 Đương nhiên, Giang Hạo cũng không muốn nó nở hoa quá sớm. Một khi không cần tưới nước nữa thì hãn sẽ không cách nào đạt được bọt khí.
 
 Đương nhiên cũng chỉ là mấy trăm năm.
 
 Bởi vì, sau khi vượt qua Tuyệt Tiên, Giang Hạo cảm thấy nơi đây sẽ không có thứ gì có thể ra bọt khí màu lam nữa.
 
 Nhất là khi Đại La là cảnh giới không có lớn nhỏ, bọt khí cũng không có tác dụng gì.
 
 Không biết đến một ngày mà không có bọt khí thì sẽ như nào, _ đúng là khó có thể tưởng tượng nổi. Bận rộn một hổi, Giang Hạo ngổi ở dưới nhà gô.
 
 Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện Sở Tiệp muốn tới Thiên m Tông, Sở Xuyên không biết ở nơi nào.
 
 "Xem một chút vậy. "
 
 Giang Hạo bắt đầu cảm ngộ thần thông Nhân Quả Quy Khư.
 
 Nhân quả của Sở Xuyên nhanh chóng xuất hiện, sau đó trong đôi mắt xuất hiện hình ảnh.
 
 Chỉ thấy một vị nam tử cầm Bách Vạn Hồn Phiên màu đen trong tay, đứng ở trước một số nam nữ trẻ tuổi, nói: "Ta là tới cứu các ngươi, yên tâm đi, ta là nhân sĩ chính đạo."
 
 "Tiền bối, trong tay ngài là pháp bảo sao?" Một tiểu tiên tử hỏi.
 
 Sở Xuyên nhìn về phía đối phương, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, đây là pháp bảo chính đạo, Thiên Lôi Phiên."
 
 "Tiền bối, sao thiên lôi lại là màu đen?" Tiểu tiên tử lần nữa đặt câu hỏi.
 
 Sở Xuyên dường như sớm đã đoán được vần để này, lập tức nói: "Đây là m Ngũ Lôi. Các ngươi chỉ thường gặp Dương Ngũ Lôi, không biêt đền cái này cũng là chuyện bình thường."
 
 Mọi người gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Lúc này, Sở Xuyên dẫn theo tất cả mọi người đánh ra phía ngoài: "Các ngươi đi theo ta, Thiên Lôi Phiên của ta sẽ che chở cho các ngươi. Nghe thầy tiếng quỷ khóc sói gào thì không cần sợ, đó là tiếng kêu thảm thiết của kẻ địch phía dưới lôi đình. Đừng hỏi vì sao ta lại cứu các ngươi, chỉ bởi vì ta là nhân sĩ chính đạo. Đương nhiên, bọn hắn chèn ép ta nhiều năm như vậy, cũng coi như là đồng lòng, hôm nay ta sẽ để cho bọn hăn cùng tiên vào bên trong cờ làm huynh đệ. "
 
 "Tiền bối, ngài thuộc tông môn gì? Chúng ta sau này nêu muôn đáp tạ thì nên tìm ngài như nào đây?" Đột nhiên có người hỏi.
 
 Nghe vậy, Sở Xuyên cười nói: "Tìm sư huynh của ta đi, hắn tên là Giang Hạo."
 
 Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo liền thầy Sở Xuyên mang theo tất cả mọi người giêt ra ngoài.
 
 Trăm Vạn Hồn Phiên bị hắn điều động. Vô sô người chết ở dưới lá cờ, bị hẵn hút vào. Mặc dù rất phí sức, nhưng hắn lại đang đại sát tứ phương, chỉ là thỉnh thoảng có một chút thương thể. Nhưng mà, những tổn thương không biết này không cách nào đánh bại hăn, ngược lại sẽ khiển hắn trở nên càng thêm cường đại.
 
 Ý chí thẳng tiến không lùi, một lòng hướng tâm vô địch... đang dẩn hiển lộ rõ ràng ở trên người hắn.
 
 Rất nhanh hình ảnh biến mất. Giang Hạo rất vui mừng.
 
 Nếu như, hắn không có nói ra tên của mình, vậy thì càng tốt hơn. "May mà chỉ nói là muốn cảm tạ thì tìm ta, không tính là vân để quá lớn."
 
 Giang Hạo thở phào một cái. Phóng sinh cũng có phong hiểm nhất định.
 
 Xem ra, cho đến bây giờ bên phía Sở Xuyên vần là thành công. Nhưng cũng cần lầy đó mà làm gương.
 
 Mộc Ẩn rời đi, tuyệt đối không thể dính líu quan hệ tới mình.
 
 Nhưng mà, lúc cảm nhận Nhân Quả Quy Khư, hắn luôn cảm thấy thần thông này có chút không đơn giản, hình như còn có rât nhiều tác dụng mà mình không biết. Nhưng trước mặt cũng không có đầu mồi gì.
 
 Sau khi khôi phục lại, hắn đột nhiên cảm nhận được hai cỗ khí tức vô cùng cường đại, có chút vượt mức bình thường.
 
 "Tới rồi."
 
 Bọn hắn đi tới cửa lớn Linh Dược Viên.
 
 Giang Hạo không dám nhìn, nhìn sang liền dê dàng bị phát hiện. Hơn nữa, không cẩn nhìn hắn cũng biêt là ai.
 
 Vạn Hưu và Tư Trình.
 
 Hai người mỗi này đều muốn hắn làm thơ.
 
 Bọn hắn đến tám chín phần là bởi vì hai bài thơ kia.
 
 Nơi đây không nên ở lâu.
 
 Đi trước rồi lại nói. Đi tới trước cổng Linh Dược Viên, Giang Hạo nhìn thây hai người bọn họ. Một người đang uồng rượu, một người đứng chấp tay.
 
 Ánh mắt bọn hắn đang nhìn về phía hai bài thơ kia.
 
 "Không phải là ta xem thường Thiên m Tông, mà là hành vi này của bọn hắn khiển ta cảm thây trơ trẽn." Vạn Hưu có chút thở dài, nói: "Chỉ hai bài thơ mà thôi, có cần phải như vậy sao?"
 
 "Ta nói khẳng định sẽ là cái kết quả này, ngươi lại không tin. Lần trước ta cũng đã làm qua, cuồi cùng đều là mây thứ không đâu." Tư Trình buông hổ lô rượu xuông, nói: "Ngươi không biết đâu, thật sự là câu thơ gì đều có, chờ nộp lên lên thì ngươi liền hiểu. Nói đến đây, ta đều có chút mong đợi, không biết lần này sẽ là những câu thơ kỳ hoa gì đây."
 
 Lúc này, Giang Hạo thi lễ gặp mặt với bọn hăn, sau đó cât bước muôn rời khỏi.
 
 "Chờ một chút." Vạn Hưu đột nhiên lên tiêng.
 
 Giang Hạo lộp bộp trong lòng, cung kính hành lễ: "Gặp qua hai vị tiền bồi. "
 
 "Ngươi là đệ tử nơi này?" Vạn Hưu hỏi.
 
 Giang Hạo gật đầu: "Đúng vậy." "Ngươi có biết bài thơ kia là ai làm không?" Vạn Hưu chỉ về phía câu thơ bị treo lên, hỏi.
 
 Giang Hạo có chút khó xử, nói: "Là thơ của thủ tịch sư huynh." "Ngươi cảm thấy thế nào?" Vạn Hưu hỏi.
 
 "Đương nhiên là vô cùng hay." Giang Hạo đáp.
 
 Hắn có chút xấu hổ. Nhưng cũng không thể nói là bình thường được? Dù sao người người đều nói hay. "Ngươi biết làm thơ không?" Vạn Hưu hỏi.
 
 Ngừng một lúc, hắn lấy ra một vạn l linh thạch rồi nói: "Làm một bài, số linh thạch này chính là của ngươi." Một vạn linh thạch.
 
 Không ít.
 
 "Vẫn bối tài sơ học thiển." Cuối cùng Giang Hạo cảm thầy vân nên bỏ đi.
 
 Bị hai người kia quấn lấy sẽ rất đau đầu.
 
 "Ngươi biết chúng ta?" Vạn Hưu lại hỏi.
 
 "Tiền bối của Minh Nguyệt Tông." Giang Hạo đáp.
 
 "Làm sao nhìn ra được?" "Bởi vì Tư tiến bồi từng tới Thiên m Tông. " Nghe vậy, Vạn Hưu sững sờ, quay đấu nhìn về phía Tư Trình.
 
 "Không cần nói, ta đã dùng qua chiêu này." Tư Trình uông rượu, nói.
 
 Vạn Hưu không có để ý đến Tư Trình, mà là nhìn về phía Giang _ Hạo, nói: "Vậy ngươi vì sao lại trôn tránh chúng ta?" Giang Hạo có chút khó mà mở miệng.
 
 "Bởi vì những câu thơ kia là ngươi làm?"' Vạn Hưu chỉ về phía câu thơ, nói.
 
 Giang Hạo bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy."
 
 "Thật sự vô cùng hay?" Tư Trình tò mò hỏi.
 
 Giang Hạo liền vội vàng lắc đầu: "Để hai vị tiền bôi chê cười rổi. " Mình đã viết thành cái dạng này rồi, vì sao còn bị để mắt tới?
 
 Vạn Hưu nhìn Giang Hạo hổi lâu, nói: "Ta cảm thầy đạo hữu cũng có hai phần bản lĩnh, biết uông rượu không? Chúng ta mời ngươi, đền lúc đó chúng ta ngâm thơ đôi nhau một chút." Giang Hạo: "... "
 
 "Văn bối thân là thủ tịch thứ mười, cần nghênh đón khiêu chiến của các đệ tử trong tông môn, cho nên không dám thư giãn. " Giang Hạo đáp.
 
 "Vậy đúng là có chút đáng tiếc." Vạn Hưu cũng không làm khó nữa. Như thế Giang Hạo mới rời đi.
 
 Chờ người đi rồi, Tư Trình tò mò nói: "Ngươi đang làm gì vậy? Không có việc gì lại đi làm khó một tên tiểu bồi."
 
 "Người này không đơn giản." Vạn Hưu thu hổi ánh mắt, nói.
 
 Tư Trình uống đến mơ mơ màng màng: "Chô nào không đơn giản?" "Hắn đang giấu dốt." Vạn Hưu thuận miệng nói:
 
 "Hơn nữa sau lưng của hắn khẳng định có người, người bình thường có thể uống rượu cùng chúng ta đều cao hứng không kịp. Hắn lại không cao hứng, giống như sợ bị chúng ta phát hiện ra bí mật vậy. "
 
 "Tính một chút không?" Tư Trình hỏi.
 
 "Không cần, không có việc gì nhìn trộm những thứ này làm gì, ta vồn chỉ muôn hắn làm hai bài thơ mà thôi." Vạn Hưu thở dài nói. "Không có việc gì, chờ lát nữa những câu thơ kia được nộp lên cũng có chút thú vị đó." Tư Trình cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận