Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 151: Để Ta Thu Đồ Đệ?

Chương 151: Để Ta Thu Đồ Đệ?
Giang Hạo ngồi ở bên cạnh bàn nghe đại khái, đúng là hơi khiến người ta ngoài ý muốn.
Ở trong nhìn như phức tạp.
Nhưng tổng kết lại cũng đơn giản, chính là người hầu có thiên phú, thế nhưng không muốn rời khỏi chủ nhân.
"Đúng rồi, chúng ta đã thu xếp tốt cho những người khác, đều có thể đưa về bên cạnh cha mẹ của bọn hắn. Nếu như muốn thì người Trần gia cũng có thể thu nhận bọn hắn. Dù sao đều là người có thiên phú. Dưới tình huống bình thường, muốn tìm bảy tám người một lần như này cũng không dễ dàng." Phương Kim lại nói chuyện của người khác.
Giang Hạo gật đầu, nhìn về phía Sở Xuyên trong góc, nói với vẻ
"Thiếu niên này cũng có thiên phú, các ngươi không thể cùng mang về được sao? Chẳng lẽ với thiên phú của hắn vẫn chưa vào được ngoại môn?"
"Đúng là không được." Phương Kim thở dài, nói:
"Ta vừa mới kiểm tra, thiếu niên Sở Xuyên này đúng là có chút thiên phú, miễn cưỡng được tam tiết. Cũng không phải là không thể mang về, mà là mang về rồi thì cũng một trời một vực với Sở Tiệp sư muội. Không chỉ như thế, còn là tồn tại hạng chót trong toàn bộ Minh Nguyệt Tông.
Chuyện này sẽ mang đến đả kích càng lớn hơn đối với hắn. Không chỉ phải làm tạp dịch, mà cũng chỉ có thể tiếp xúc với mấy công pháp bình thường, còn không bằng hiện tại ta truyền cho hắn chút công pháp tốt, rồi để hắn đi chỗ khác để tu luyện.
Mặc dù ta không có danh vọng gì, nhưng lên tiếng thì vẫn có chút phân lượng ở các môn phái nhỏ. Như này, hắn sẽ có thể tu luyện một cách tốt hơn, cũng có thể có được đãi ngộ tốt hơn.
Đáng tiếc, sư muội của ta lại không chịu. Thật ra, cho dù thả hắn ở ngoại môn cũng không dễ, Giang đạo hữu hẳn cũng hiểu, mặc kệ là chỗ nào thì tu luyện trong tông môn đều luôn tồn tại cạnh tranh."
Giang Hạo hiểu rõ, có cạnh tranh đương nhiên sẽ có ưu có khuyết, trong bóng tối luôn sẽ xuất hiện một chút ức hϊế͙p͙.
Thiên phú kém thì sẽ như thế.
Trong Ma Môn lại càng sâu.
Cho nên lúc mới bắt đầu nhập môn, hắn đã biểu hiện ra thiên phú tốt, sau đó biểu hiện càng ngày càng tốt hơn.
Nhưng lại không phải là quá tốt.
Như thế mới sẽ không bị để mắt tới.
Người phía dưới không bắt nạt được hắn, người phía trên không cần thiết phải chèn ép hắn.
Nhìn hai đứa nhóc đứng ở bên cạnh, Giang Hạo cảm khái.
Hai người sống nương tựa vào nhau, cuối cùng lại phải bước trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Lúc này, Lam Cẩn tiên tử còn đang khuyên hai người.
Sở Tiệp không chịu nhượng bộ chút nào.
Nhưng người tên Sở Xuyên kia dường như có thể hiểu rõ tình huống.
"Đi cùng bọn họ đi." Hắn nói với nữ hài bên người, vẻ mặt chân thành:
"Chờ sau khi ta trở nên nổi bật ở chỗ này, sẽ đến tông môn tìm ngươi. Đến lúc đó ta nhất định có thể bảo hộ ngươi."
Lời nói của đám người Bạch Quỳnh có thể coi như là một lời an ủi đối với hắn.
Bởi vì tương lai Sở Tiệp sẽ bỏ xa thiếu niên này, nói là tiên phàm khác biệt đều không quá đáng.
Cho dù Giang Hạo, cũng cho rằng như vậy.
Chênh lệch thiên phú quá lớn, lớn đến mức cố gắng cũng không thể đền bù.
Trừ khi thiếu niên này gặp được kỳ ngộ khó lường.
Nếu không thì chỉ có thể ngước lên mà nhìn nha hoàn của hắn.
Không chỉ như thế, sau khi thiếu nữ đi tới Minh Nguyệt Tông, hiểu biết được sự rộng lớn của thế giới.
Loại thiếu niên tiểu thành trấn này sẽ trở nên nhỏ bé không thể tả ở trong mắt nàng.
Có lẽ nàng không xem thường, thế nhưng khoảng cách giữa hai người sẽ không cách nào tiêu trừ.
Nhưng thiếu niên này lại có chút không hài hòa ở trong mắt Giang Hạo.
"Giám định."
Xuất phát từ tò mò, hắn mở thần thông ra.
【 Sở Xuyên: Thiếu gia nghèo túng, tiên tâm long đong như lại có ý chí bất khuất, thân thể suy nhược nhưng lại có tín niệm bất khuất. Càng tàn phá hắn, tra tấn hắn, chà đạp hắn thì hắn lại càng bùng nổ mạnh, càng đánh càng mạnh, lúc gió nổi lên chín là lúc Long Du Cửu Thiên.】
Nhìn kết quả giám định, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Lại là loại người này.
Có chút giống với Chu Thiền sư tỷ.
Nếu như loại người này mà gia nhập Minh Nguyệt Tông, đại khái sẽ có thể quật khởi.
Nhất như gia nhập với thân phận tạp dịch, tất nhiên sẽ bị chèn ép.
Càng đừng nhắc đến chuyện hắn còn quen biết với một vị đệ tử cao minh.
Đương nhiên sẽ bị tra tấn chèn ép.
"Có lẽ các ngươi có thể cân nhắc đến chuyện mang hắn về cùng." Giang Hạo nói với Phương Kim.
"Nếu thực sự không được thì chỉ có thể làm như vậy, nhưng sư thúc chúng ta đã xử lý tốt chuyện của Thiên Thánh Giáo, sẽ đến đây trong một hai ngày này. Vẫn nên để lão nhân gia định đoạt tình huống cụ thể thì hơn." Phương Kim nhẹ nhàng lắc đầu.
Giang Hạo cũng không nói thêm gì, không mang về có lẽ chính là tổn thất của Minh Nguyệt Tông.
"Không được, không có ta thì ai sẽ lo lắng sinh hoạt thường ngày cho thiếu gia đây?" Sở Tiệp lập tức lắc đầu từ chối.
"Vậy chờ ngươi học thành tài trở về, không phải sẽ có thể chiếu cố ta tốt hơn sao?" Sở Xuyên còn đang thuyết phục.
"Đúng vậy, qua vài năm tông môn chúng ta sẽ có luận đạo, đến lúc đó thiếu gia của ngươi sẽ có thể đến, cũng có thể nhìn một chút xem ngươi trưởng thành như thế nào." Lam tiên tử dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ:
"Ngươi trở nên lợi hại, sẽ có thể bảo hộ thiếu gia của ngươi."
Lời nói này khiến cho Sở Tiệp có chút động lòng.
Giang Hạo cười cười, sau đó cáo biệt với Phương Kim.
Hắn tạm thời không muốn tham dự, chỉ muốn đi vào trong thành dạo chơi một hồi.
Lần này Giang Hạo không có mục đích, chẳng qua chỉ tùy tiện đi một vòng.
Nhìn xem liệu có chỗ nào có bọt khí rơi xuống hay không.
Trên đường đi, hắn đang tự hỏi chuyện của Sở Xuyên, tiên tâm của đối phương bị long đong, giống như huyết mạch ẩn giấu của con thỏ.
Đáng tiếc, giúp con thỏ gỡ bỏ huyết mạch sẽ có bọt khí, giúp người đánh bóng tiên tâm lại không có bọt khí.
Nếu không, hắn nhất định sẽ hứng thú mang đối phương trở về.
Người không cách nào có bọt khí rơi xuống, Giang Hạo hiểu điểm này.
Mặc kệ là giết người hay là làm gì khác, đều sẽ không rơi xuống.
Hắn đi dạo một vòng, mua chút đồ ăn liền trở lại quán trọ, tiếp tục tham ngộ bí tịch Vô Danh.
Càng lĩnh hội hắn càng cảm thấy có thể khống chế lực lượng của thân thể một cách tốt hơn.
Mặc dù không có nhiều linh khí, thế nhưng thực lực hẳn là đang tăng lên một cách vững vàng.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Hạo đột nhiên bị bừng tỉnh.
Hắn cảm thấy có một cỗ khí tức cường đại tới từ đằng xa.
Cuối cùng rơi xuống trước quán trọ.
"Thật mạnh, Tả Lam không khác gì hạt gạo ở trước mặt hắn, người này chắc chắn đã vượt qua Nguyên Thần, chỉ không biết là cảnh giới gì."
Giang Hạo lập tức nghĩ tới sư thúc của Phương Kim.
Bản thân mình vẫn nên ít gặp loại cường giả này thì hơn.
Hôm nay liền không ra ngoài, an tâm tu luyện.
Ngày kế tiếp.
Hôm nay là ngày thứ ba mà Hồng Vũ Diệp bế quan.
Cũng chắc là ngày cuối cùng.
Một ngày này, cửa phòng của Giang Hạo bị người gõ vang.
"Giang đạo hữu có đó không?"
Là giọng của Phương Kim.
Giang Hạo đang lĩnh hội thức thứ ba của Thiên Đao lập tức tỉnh lại.
Không rõ Phương Kim tại sao lại tới gõ cửa.
Tới cáo biệt?
Khả năng này rất lớn.
Sau khi mở cửa, hắn phát hiện Phương Kim có chút xấu hổ cười nói:
"Giang đạo hữu có rảnh không? Có thể xuống lầu tụ họp một chút hay không? Thật ra là sư thúc muốn gặp ngươi. Phù, đạo hữu đừng hiểu lầm, chỉ là có chuyện muốn nhờ."
Có việc muốn nhờ? Giang Hạo kinh ngạc.
Nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý, sự mạnh mẽ của sư thúc của đối phương khiến cho hắn khó mà từ chối.
Nếu quả thật động thủ, cho dù Hồng Vũ Diệp có thể ứng đối thì hắn cũng phải ăn thiệt thòi.
Hiện tại vẫn nên dĩ hòa vi quý thì hơn.
Sau khi đi xuống, Giang Hạo nhìn thấy ở đại sảnh nhiều thêm ba người.
Một vị trung niên, hai vị nam tử trẻ tuổi.
Hai vị kia thì không có gì cần để ý, đều là tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Người làm cho người ta để ý chính là nam tử trung niên đang ngồi trên ghế. Sắc mặt hắn bình tĩnh, khí tức xung quanh hùng hồn, hiển lộ rõ khí thế khoáng đạt, uyên sâu như biển.
"Vãn bối Giang Hạo Thiên, gặp qua tiền bối." Giang Hạo chắp tay cung kính nói.
Người này đúng là mạnh mẽ.
Cũng không phải là tồn tại mà hắn có khả năng đối đầu.
"Ngồi." Hàn Kiêu chỉ tay vào cái ghế, bình tĩnh nói:
"Lão phu Hàn Kiêu, muốn hỏi tiểu hữu một vấn đề nhỏ."
"Tiền bối, xin cứ hỏi." Giang Hạo ngồi đối diện đối phương, khiêm tốn nói.
Hàn Kiêu nhìn Giang Hạo, lại cười nói:
"Nghe nói thực lực của tiểu hữu không tầm thường, không biết tiểu hữu có ý định thu đồ đệ hay không?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận