Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1523: Thánh Đạo Nhắc Tới Giao DỊ... Ỉ

Chương 1523: Thánh Đạo Nhắc Tới Giao DỊ... ỈChương 1523: Thánh Đạo Nhắc Tới Giao DỊ... Ỉ
 
 Giang Hạo đứng tại chỗ, có thể rõ ràng phát hiện được chân ý của quả đạo trong tay. Chỉ cần dung hợp nó, làm theo từng bước, ít nhât có thể thành tựu đại đạo, đi ra con đường không thuộc về thiên địa. Đây cũng là Đại La, đồng hành cùng đạo. Trong nháy mắt Giang Hạo nắm chắc đạo quả, cảm giác như cực kỳ phù với với danh tự của Cổ Kim Thiên. Có lẽ có thể hoàn toàn xứng đôi, đạt tới uy lực như lúc Cổ Kim Thiên ngưng tụ đạo quả. Nhưng cũng chỉ là tới gần vô hạn, còn kém xa lực lượng hoàn chỉnh.
 
 Nếu như là những người khác thì lại càng bình thường. Khả năng là khó khăn lắm mới tiển vào được cảnh giới kia, đồng thời sẽ không có khả năng tân thăng.
 
 Đây chính là cái giá khi mượn dùng đạo quả của người khác. Chỉ là...
 
 Không có đạo quả, cả một đời cũng không cách nào tiền vào cảnh giới kia.
 
 Cho nên mới có vô số người truy đuổi.
 
 Dù sao thì đi vào trong cũng không nhât định là yêu nhất, dù cho yêu nhất thì lại như thể nào? Mạnh hơn hiện tại không biễt bao nhiêu. Giang Hạo nhìn đạo quả trong tay, có chút đau đầu.
 
 Rất nhiều người khóa chặt hắn, không biết có thể trồn được hay không. Nhưng mà dù là chạy trồn được thì nhất định sẽ có vô số người dò xét tung tích của hẳn.
 
 Vì để đạt được thành tựu cao hơn, những người đi đền cuôi kia sẽ không tiếc bất cứ giá nào thông qua thiên cơ để nhìn trộm.
 
 Đến lúc đó lại không cách nào trốn đi.
 
 Trừ khi hấp thu nó, nếu không giữ lại chính là mầm tai vạ vô biên. Hiện tại những người này sở dĩ không có động thủ, là bởi vì có quá nhiều người, không có người nào năm chắc. Đồng thời mình vừa động thủ cùng Cổ Kim Thiên, bọn hãn không xác định được mạnh yêu.
 
 Nhưng mà, một khi có động tác gì, liền dê dàng kích thích đền bọn hãn.
 
 Trong nháy mắt, suy nghĩ nườm nượp mà đền, cuồi cùng bất đắc dĩ mở miệng: "Vẫn bối không có biện pháp nào đổi với đạo quả này. " Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo cảm nhận được sự chất vần, dường như cường giả xung quanh đều không tán thành vấn để này. Dù sao đây chính là Đạo quả.
 
 Đạt được vật này, gần như chính là đạt được con đường hướng tới đỉnh phong.
 
 Nói mình không có ý nghĩ gì, ai mà tin?
 
 Giang Hạo cũng không thể tránh được, hăn xác thực chưa từng có ý nghĩ.
 
 Phải biết, hắn không chỉ có mỗi đạo quả trong tay, còn có Cổ Kim Đạo Thư của Cổ Kim Thiên. Không những như thể, hãn còn có hạch tâm đại đạo của Hồng Vũ Diệp.
 
 Thế nhưng, hắn đều chưa từng lĩnh hội những vật này. Đây là con đường của người khác, xem để tham khảo là đủ, không thể trở thành con đường của hăn được. Đương nhiên, những người này không tin thì không tin, nhanh thôi bọn hãn sẽ không tìm mình gây phiền toái nữa.
 
 Lúc này, hắn nhìn quanh xung quanh, cuôi cùng ánh mắt rơi vào trên người Tư Trình và Vạn Hưu. Hai người kia quá nhàn rồi, tìm cho bọn hắn chút việc làm vậy, tránh khỏi môi ngày đều quấn lấy mình đòi làm thơ.
 
 Nhìn thấy Giang Hạo nhìn qua, con ngươi Vạn Hưu co rụt lại.
 
 Hắn có một loại cảm giác không hiểu, người này muốn gây thêm phiền phức cho bọn hẳn. Quả nhiên, Giang Hạo động đậy, trước mặt bao người hắn cầm chặt đạo quả, sau đó ném mạnh ra ngoài.
 
 "Hai vị tiền bối, cho các ngươi." Dứt lời, Đạo quả lập tức bay về phía Vạn Hưu và Tư Trình như là một vệt ánh sáng.
 
 Bọn hắn đứng chung một chỗ, ai cẩm được thì cho người đó đi.
 
 Vạn Hưu cảm thấy mình bị khảo nghiệm. Cho nên là cho hăn hay là cho Tư Trình?
 
 Nói không muốn là giả.
 
 Nhưng mà...
 
 Với tình huống hiện tại, lấy được là chuyện tốt sao? Tuyệt đối sẽ bị vây công.
 
 Đừng nói là hắn cầm, dù là Tư Trình cầm về Minh Nguyệt Tông thì cũng sẽ không được sông yên ổn.
 
 Tiên Tộc sẽ từ bỏ tranh đấu cùng Hạo Thiên Tông mà quay đầu tiên đánh Minh Nguyệt Tông.
 
 Bọn hắn có thể không có, nhưng, địch nhân cũng không thể có. Nếu . như có... cục diện sẽ dê nghiêng về một bên.
 
 Thời gian còn chưa tới.
 
 Hiện tại, nếu như có người đạt được Đạo quả, tuyệt đôi là trí mạng. Cho nên, Đạo quả này gần như có thể thay đổi thể cục hiện tại.
 
 Hắn vô thức nhìn về phía Tiếu Tam Sinh, hi vọng đôi phương có thể mang đồ đi, dù sao hăn tới vô ảnh, đi vô tung. Nhưng mà lúc nhìn qua thì người đã biên mãt.
 
 Vạn Hưu, Tư Trình: "..."
 
 Cùng lúc đó, mấy vị cường giả Tuyệt Tiên khác đều hợp nhau tân công. "Có cần phải vậy hay không?" Kiếm Đạo Tiên cảm giác mọi chuyện biên hóa quá nhanh. Sao đột nhiên lại thành dạng này rổi? Đã nói trước là người có đại khí vận thành tiên, hiện tại không những xuất hiện cường giả trong Huyết Trì, còn có cả Đạo quả.
 
 Đạo quả này vốn là của cường giả Huyết Trì, mặc dù mọi người nhìn thây thì cũng không dám tiên lên phía trước. Sau đó, người đó lại cho người kia, hiện tại lại đên ta Minh Nguyệt Tông. Hiện tại đánh như thế nào đây? Mình nên đứng về bên nào? Dù sao thì hãn cũng có thể tranh đoạt Đạo quả.
 
 Mặt khác, nhiệm vụ của hắn là đảm bảo người có đại khí vận thành tiên. Cho nên, Đạo quả không ở trong nhiệm vụ, tranh đoạt hoàn toàn không có vấn để gì.
 
 Vậy có nên tranh hay không đây? Vào lúc Kiếm Đạo Tiên đang suy nghĩ, đại chiên bạo phát, còn mãnh liệt hơn cả vừa rồi. Đây là đang liều mạng.
 
 Được rồi, hướng vào trong tham gia náo nhiệt đi.
 
 Kiếm ý ngập trời, tiến quân thần tốc.
 
 Bên ngoài đánh nhau là chuyện trong dự liệu của Giang Hạo. Nếu. như mình không đi thì sẽ phải tiếp nhận loại sức mạnh đáng sợ kia. Mình chỉ là một Tuyệt Tiên sơ kỳ, thật sự không chịu nổi công kích như vậy, thiểu chút nữa đã bị Cổ Kim Thiên hại chết. Nếu như mình ném ra ngoài chậm thì phải cầu cứu Hồng Vũ Diệp.
 
 Vào lúc Giang Hạo đang thở phào thì đột nhiên cảm thầy có chút không đúng.
 
 Sao trong gian phòng lại nhiều sương mù như vậy?
 
 Hắn lập tức dò xét xung quanh một vòng, trong lúc nhất thời tê cả da đầu.
 
 Sương mù Hải Vụ Động.
 
 Viện của mình đã bị sương mù bao phủ. "Đúng là ngoài ý muốn, thế mà ngay cả Đạo quả đều không thèm để ý." Một giọng nói đột nhiên truyền vào, mang theo chút ý cười. Giang Hạo muốn rời khỏi, nhưng lại lập tức ổn định tâm thần. Vị này tuyệt đổi còn đang ở trong phong ấn. Dù cho hiện tại hắn có thể ảnh hưởng đến nơi này thì chưa chắc đã có thể làm gì được mình. Có lẽ tránh cũng rât khó né tránh. Hơn nữa, đôi phương có lẽ đã chờ đợi ở đây từ trước rồi.
 
 Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút cảm khái. Trước kia cảm thấy thành Tuyệt Tiên rồi thì sẽ hơn ổn hơn quá khứ rất nhiều. Bây giờ xem ra còn nguy hiểm hơn cả trước đây. Lúc nhỏ yếu, không có cường giả nhìn chằm chằm, hoặc có thể nói là mình không ở cùng một cấp bậc với cường giả. Dù là có việc gì thì cũng không liên quan đến mình.
 
 Bây giờ tu vi tắng cao, ánh mắt của những cường giả này bắt đầu đặt ở trên người mình.
 
 Mình vừa có chút tu vi, tình cảnh lại dân rơi xuồng.
 
 Hơn nữa đều là cường giả khó lòng phòng bị.
 
 Không biết hiền đệ tương lai có phải là cũng như thể hay không? Giang Hạo cảm thấy vẫn cần phải mau chóng tăng cao tu vi. Nếu không đợi đền lúc hiền đệ trở về thì mình sẽ có phiến toái lớn.
 
 Giang Hạo ổn định tâm thần, cất bước đi ra khỏi phòng, đi vào trong sân.
 
 Quả nhiên liền thấy biển sương mù đã bao trùm nơi này. Mà ở trong sương mù, một thân ảnh màu trắng đang đứng ở cửa viện.
 
 "Ta có thể vào không?" Đối phương lễ phép mở miệng.
 
 Giang Hạo gật đầu: "Tiền bối đại giá quang lâm, vãn bối vô cùng vinh hạnh."
 
 Lúc này, đối phương mới đi vào trong sân, nhìn chăm chăm vào Giang Hạo: "Ngươi còn trẻ hơn ta nghĩ, nhiều nhất chỉ là ngàn tuổi. Ngàn tuổi lại có tu vi bực này, đúng là cao minh."
 
 "Tiển bối quá khen." Giang Hạo cười lắc đầu: "Chỉ là cơ duyên trùng hợp, vận khí tốt một chút, đổi thành người khác thì cũng có thể. " "Ngươi thật đúng là khiêm tốn." Nam tử áo trắng cười nói:
 
 "Vô số năm qua, ta chưa từng thấy qua người có thể lĩnh ngộ Tỏa Thiên. Người có vận khí, cơ duyên tốt hơn ngươi nơi nào cũng có, nhưng mà có bao nhiêu người có thể sông đến lúc thành công và trưởng thành? Thật ra có không ít người gặp qua Tỏa Thiên, ngươi cho răng bọn hắn không muôn tu luyện sao?
 
 Tỏa Thiên có năng lực chưởng không vận mệnh của người khác. Bao nhiêu người nhìn như chồng lại nó, trên thực tế đều không phải là bởi vì thuật này làm trái thiên đạo, mà là thuật này không ở trong tay bọn hăn. Năm đó ngoại trừ Nhân Hoàng, đã có bao nhiêu người vụng trộm học Tỏa Thiên của ta.
 
 Nhưng vậy thì như thế nào? Ta mở sách ra để cho bọn hãn học, khắc tất cả ở trên vách đá để bọn hắn xem. Vách đá kia vẫn luôn tổn tại, người người phỉ nhổ Tỏa Thiên nhưng lại không thây người phá hư nó, ngược lại còn âm thầm tu luyện học tập.
 
 Chỉ tiếc là không người nào có thể học được. Mà ngươi xem qua một lần, học tập một đoạn thời gian, lại học thành. Lúc đầu ta còn muốn giúp ngươi, đáng tiêc ngươi thê mà chỉ dựa vào mình liền có thể lĩnh ngộ. Thật khiền cho người ta ngoài ý muốn. "Ta còn cho răng không người nào có thể học được. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận