Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1525: Thánh Đạo: Các Ngươi Là Qu... Ỉ

Chương 1525: Thánh Đạo: Các Ngươi Là Qu... ỈChương 1525: Thánh Đạo: Các Ngươi Là Qu... Ỉ
 
 Lực lượng đại đạo trên không trung lao nhanh, đạo ý tứ phương phun trào, lực lượng chân thiên động địa. Sơn hà vỡ vụn, không gian vặn vẹo. Có cường giả đang chiến đấu sinh tử, khó mà hoà giải, trong thời gian ngăn càng không phân được thăng bại.
 
 Mà trên không Thiên m Tông có tiên lộ mở ra, ánh sáng bảy màu chiều rọi thiên địa.
 
 Người không biết chuyện sẽ chỉ _ cảm thấy có người đang chiến đấu vì người có đại khí vận thành tiên. Người nghiện thuốc ở Vọng Tiên Đài chính là như vậy.
 
 Hắn không có ý định đến gần trong lúc người có đại khí vận thành tiên, nhìn xem từ xa là được.
 
 Ban đầu hắn còn cảm thấy những người này đánh có chút câu nệ, sau đó lại đột nhiên ngừng lại, không biết là vì cái gì. Nhưng hẵn lại lập tức cảm thây kì quái.
 
 "Sao lại đánh ác như vậy?"
 
 Người nghiện thuốc một mặt kinh ngạc. Hăn hít một hơi thuốc lá, không hiểu ra sao:
 
 "Vừa rồi không phải như vậy, hơn nữa đánh ác như vậy làm cái gì? Muốn ngăn cản Thiên Đạo Trúc Cơ thành tiên thì tranh thủ thời gian ngăn cản đi chứ. Không kịp ngăn cản nữa chăng phải là sẽ thành công? Ôi, sao còn càng đánh càng xa vậy? Đây là bị người Minh Nguyệt Tông bức bách đi xa sao? Sợ hãi uy thế quá lớn, ảnh hưởng đến Thiên Đạo Trúc Cơ thành tiên?" Càng xem người nghiện thuốc càng cảm thấy kỳ quái. Nhưng mà hắn cũng thích như thể, dù sao như này thì mới thú vị. "Cường độ này, tác động đến thật lớn, đầu óc đều muốn đánh tới? Một cái đại khí vận mà thôi, đừng nói đến chuyện đạt được một chút không có tác dụng gì, dù là đạt được toàn bộ thì cũng chưa chắc đã có thể tiến thêm một bước. Sao nhìn giồng như đang tranh đoạt đạo vậy."
 
 "Sao lại đến mức đánh ra động tĩnh lớn như vậy chứ?"
 
 Người nghiện thuốc lắc đầu, cảm thây mình đã già, khác với những người trẻ tuổi này, đã không có truy cầu gì nữa.
 
 Nhưng mà hắn vẫn ghi lại những gì nhìn thấy hôm nay, lần sau đợi có người hỏi, mình cũng có thể nói ra một hai. Để đám tiểu bối kia rõ ràng, mình thường thây gió to mưa lớn. Nghĩ như vậy, người nghiện thuốc hút một hơi thuồc, tiếp tục làm một người quấn chúng.
 
 Thiên m Tông.
 
 Trong sân của Giang Hạo.
 
 Lúc này, lực lượng phía ngoài dao động không thể ảnh hưởng tới nơi này.
 
 So sánh ra thì đây mới là nơi yên tĩnh nhất.
 
 Tiên Lộ hoàn thành cũng tốt, đại đạo tranh phong cũng được, đều không được người bên trong đây xem trọng.
 
 Ba người, hai Tỏa Thiên. Cơ duyên bình thường không rơi đền đầu bọn hắn được, còn có một người đã không còn cẩn cơ duyên như vậy.
 
 Lúc Hồng Vũ Diệp đến, Giang Hạo không có chút kinh ngạc gì, chỉ là tự giác rót trà.
 
 Mà Thánh Đạo nghe thấy giọng nói kia thì có chút kinh ngạc.
 
 Lúc ngẩng đầu nhìn lại, cả người run lên, sau đó đứng dậy thi lê gặp mặt: "Không nghĩ tới có thể gặp lại tiền bồi."
 
 Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
 
 Gặp lại?
 
 Tiền bối?
 
 Hắn biết Hồng Vũ Diệp có lai lịch bất phàm, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là tiền bối của người như Thánh Đạo. Xem ra, Hồng Vũ Diệp từng xuât hiện ở thời đại của Nhân Hoàng, cũng không biết lúc đó nàng đứng ở lập trường nào trong vạn tộc. Hay là như hiện tại, không tiếp xúc quá nhiều với thể giới bên ngoài?
 
 Hồng Vũ Diệp ngồi ở bên cạnh Giang Hạo, chậm rãi uõng trà, căn bản là không có để ý tới người trước mát.
 
 Thánh Đạo cũng không thèm để ý, mà là ngồi xuống, chỉ là lúc nhìn về phía hai người thì có chút ngoài ý muốn.
 
 Hai người kia ngổi rất gần, giống như bọn hăn là một bên, mình là một bên.
 
 "Tiền bối đứng ở trên lập trường của hắn?" Thánh Đạo đột nhiên hỏi.
 
 Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, trầm mặc một chút rối nói:
 
 "Không được sao?"
 
 "Không có." Thánh Đạo lắc đầu, chợt nói: "Chỉ là có chút ngoài ý muốn, tiền bồi trước nay chưa từng có lập trường, hiện tại thê mà đứng chung một chô với người khác. Thời đại Nhân Hoàng, tiền bôinhưlà - một vị khách qua đường, không để lại bât cứ dầu vết gì, dường như không thuộc về thời đại kia. Bây giờ thể mà đứng chung một chô với người khác, đang dung nhập thời đại này."
 
 Giang Hạo nghe mà có chút kỳ quái. Trong lòng có một chút ý nghĩ, nhưng không có suy nghĩ nhiều. "Ngươi muốn phong ấn Thiên m Tông?" Hồng Vũ Diệp không để ý lời nói của đồi phương, mà là trực tiếp hỏi.
 
 "Đúng là có ý nghĩ này, nhưng mà cần người bên cạnh ngài gật đầu." Thánh Đạo nói.
 
 Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo.
 
 Giang Hạo lập tức hiểu rõ ý tứ của đổi phương, liền nhắc nhở Thánh Đạo:
 
 "Tiền bối, người bên cạnh ta đây là Chưởng giáo Thiên m Tông, cho nên có thể phong ân hay không thì phải hỏi nàng. Vẫn bổi không làm chủ được."
 
 Giang Hạo nói xong, Hồng Vũ Diệp mới nhìn về phía Thánh Đạo.
 
 Nghe vậy, Thánh Đạo sửng sốt một chút. Lúc này, Giang Hạo tiếp tục nói: "Cho nên, tiền bồi nói không cần phải để ý đến ý kiên của người . Thiên m Tông, vẫn bôi cảm thầy không được tốt cho lãm."
 
 "Thế nào?"' Hồng Vũ Diệp nhìn qua Thánh Đạo.
 
 Nghe vậy, Thánh Đạo vẫn luôn duy trì vẻ lạnh nhạt, lúng túng cười hai tiếng, nói:
 
 "Đúng là tại hạ vừa mới mạo phạm, có chút tự cho mình là đúng, vốn cũng chỉ vì tăng xác suât giao dịch thành công mà thôi, cũng không có ý gì khác. "
 
 Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ, không để ý đến đổi phương, tiếp tục uống trà.
 
 Thấy thế, Thánh Đạo có chút hiểu ra ý của đối phương.
 
 Nàng hình như chỉ muốn quản vấn để này, những chuyện khác liên mặc kệ, hỏi người bên cạnh nàng là được.
 
 Đã xảy ra chuyện gì? Thánh Đạo thầm kinh ngạc.
 
 Người này không giống với vị tiền bồi kia. Nhưng mà năm tháng quả thật sẽ thay đổi một người. Mặc dù không biết vì sao, nhưng mục đích mình tới đây mới là quan trọng nhất.
 
 Nếu như đối phương đã mặc kệ, vậy thì càng tốt hơn.
 
 "Nếu như Thiên m Tông không. được, vậy hoàn toàn có thể đổi chô khác. " Thánh Đạo nhìn Giang Hạo, cười nói: Nói "Ngươi muốn đi chô nào? Chỉ cần cách nơi này không quá xa thì đều được." Nghe đối phương nói, Giang Hạo có chút khó xử.
 
 Phải biết, hắn sở dĩ ở chỗ này, là bởi vì muồn làm vườn, hơn nữa sau lưng có Hồng Vũ Diệp, có thể an toàn hơn rât nhiều.
 
 Đương nhiên, có phong ấn ở đó thì cũng sẽ an toàn. Nhưng mà... Giang Hạo nhìn về phía người bên cạnh, do dự hổi lâu, cuôi cùng lắc đầu nói với Thánh Đạo: "Vẫn bổi không cách nào rời khỏi Thiên m Tông."
 
 "Vậy đúng là có chút phiền phức." Thánh Đạo có chút đáng tiếc:
 
 "Nơi này là đạo trường của tiền bối, phong ân không thích hợp. Nêu đã như vậy thì có thể đôi một giao dịch khác không?" Giang Hạo kinh ngạc: "Là cái gì?" Hắn vốn cho rằng giao dịch này không thành, đồi phương hoặc là sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục Hồng Vũ Diệp, hoặc là dùng sức mạnh. Thánh Đạo vì hoàn thành đại lý tưởng, sẽ không thật sự chịu nhìn sắc mặt của bất kỳ cường giả nào. Chỉ cần có biện pháp thì hăn sẽ làm. Nói là không từ thủ đoạn cũng không quá đáng, dù sao ở trước mặt lý tưởng, hi sinh một số người là hợp tình hợp lý.
 
 "Ta không cách nào ra ngoài, thành viên Thánh Đạo lại cần chỉ dân." Thánh Đạo nhìn qua Giang Hạo, nói nghiêm túc:
 
 "Ta muốn ngươi giúp ta tiếp quản Thánh Đạo, cho đền khi ta đi ra ngoài. Trong lúc đó ngươi muôn lợi dụng bọn hắn làm cái gì đều được, nhưng cần làm một chuyện. Đó là truyền xuống lực lượng Tỏa Thiên." "Lực lượng Tỏa Thiên?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
 
 "Ngươi hẳn phải biết, Thánh Đạo có thể trộm thiên phú của người khác Không chỉ là ta, còn có người đi theo ta. Bọn hắn có học một loại Tỏa Thiên khác, nhưng muốn học thành thì cần lực lượng Tỏa Thiên. Lực lượng như vậy giúp bọn hắn có thể bày ra trận pháp tương ứng, tác thủ bên trong thiên địa. Dù thành quả đạt được còn kém xa Tỏa Thiên, nhưng lại có thể can thiệp vào rất nhiều chuyện. Nhưng nếu có lực lượng Tỏa Thiên thì tiến độ của bọn hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều." Thánh Đạo nhìn qua Giang Hạo, nói: "Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần cho một chút lực lượng là được. Bọn hắn có thể làm rất nhiều chuyện vì ngươi, như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận