Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1526: Thánh Đạo: Các Ngươi Là Q... Ỉ

Chương 1526: Thánh Đạo: Các Ngươi Là Q... ỈChương 1526: Thánh Đạo: Các Ngươi Là Q... Ỉ
 
 Giang Hạo chưa từng do dự, lắc đầu nói: "Chuyện này liên quan đền quá lớn, vãn bối không chịu nổi." Chuyện này khác gì là buộc chung một chô với Thánh Đạo. Nêu như Thánh Đạo không ra ngoài thì hắn chính là Thánh Đạo. Chuyện mà thành viên Thánh Đạo làm cuồi - cùng sẽ rơi xuống trên đầu của hắn. Thiên địa bài xích sẽ càng thêm nghiêm trọng.
 
 Hắn biết Tỏa Thiên, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng Tỏa Thiên để thay đổi thế giới, chỉ coi Tỏa Thiên là một loại thuật pháp lợi hại mà thôi.
 
 Lúc trước hắn tránh Thượng Quan gia đều tránh không kịp, Thánh Đạo lại càng không dám tiếp xúc. Tỉnh thần của bọn hắn không bình thường. Lỡ như ảnh hưởng đến mình thì hậu quả khó mà đoán trước. Đám Tiểu Li đã đủ phiền toái rồi, nhiều thêm một Thánh Đạo có lý tưởng và khát vọng lớn, nghĩ cũng không dám nghĩ.
 
 Giống như việc mình chỉ muốn làm một bình dân, mà đám người này lại muôn khoác hoàng bào lên người.
 
 Sao mà đáng sợ.
 
 Đến lúc đó, mình và bọn hắn không phải một lòng, bọn hắn lại trung thành tuyệt đổi, giết cũng không được, không giêt cũng không được. Hắn không muốn tiếp nhận kết cục như này.
 
 Thánh Đạo nhìn người trước mắt, nói: "Ngươi có cần cái gì không?" Giang Hạo suy tư rồi nói: "Đại khái là cần an ổn đi."
 
 "An ổn?" Thánh Đạo có chút không hiểu.
 
 "Đúng vậy, tu vi văn bối yếu đuối, thời gian tu hành ngắn ngủi, cần . nhất chính là thời gian an ổn. Nhất là phía dưới đại thể thì lại càng cần an ổn hơn." Giang Hạo như nói thật.
 
 Thánh Đạo nhìn Giang Hạo hổi lâu, sau đó nói:
 
 "Ta vốn cho rằng ngươi giống với Nhân Hoàng, hiện tại xem ra ngươi giống với vị tiền bối bên cạnh này hơn. Nhưng mà ngươi thật sự có thể an ổn sao? Ngươi có khí vận đặc thù, có được Thiên Đao, còn biết được Tỏa Thiên, không những như thể còn mở Tiên Lộ, đệ nhất cổ kim. Thiên địa vừa muốn bài xích ngươi, lại muốn chiều cô ngươi. Có đôi khi không phải là ngươi cứ muốn ngăn cách với thế gian là được, mà là vạn tộc có đồng ý hay không. Nhất là khi ngươi có quen biết với vị cường giả trong Huyết Trì kia, càng làm cho ngươi bị cuồn vào bên trong đại thê. Dù ngươi đã ném Đạo quả ra ngoài thì sao mà đủ được, chờ hết thảy kêt thúc, luôn sẽ có người sẽ tìm ngươi. "
 
 Sẽ không, nếu như thật sự có thì lại ném một cái ra ngoài.
 
 Giang Hạo thẩm nghĩ, phải biết hắn còn có một Đạo quả nữa. Hơn nữa, phân tranh mà một Đạo quả mang tới khăng định không ngăn.
 
 Chỉ cần mấy trăm năm, mình hẳn là có thể tiến tới Tuyệt Tiên đỉnh phong. Chuyện duy nhất không thể nào xác định được chính là lĩnh ngộ đổi với đạo.
 
 "Tiền bối sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài, cần gì phải quá cố chấp những chuyện này chứ?" Giang Hạo hỏi.
 
 Thánh Đạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói: "Người có đại khí vận đã thành tiên, Thiên Tâm của nàng đã thành, tương lai nàng khả năng chính là một cái uy hiếp. Ta đã được định sẵn là không cách nào đi ở phía trước, mà ngươi lại lĩnh ngộ được Tỏa Thiên từ sớm, có hi vọng phá cục."
 
 "Nếu như nàng thành tiên sẽ là uy hiêp, tiền bối vì sao lại không ngăn cản nàng?" Giang Hạo hỏi.
 
 Nghe vậy, Thánh Đạo nở nụ cười nói: "Lý tưởng của ta là gì?"
 
 "Thiên hạ đại đồng?"' Giang Hạo hỏi.
 
 "Đúng vậy, thiên hạ đại đồng, ngay cả một Thiên Đạo Trúc Cơ đều không dung được, ta sao còn có thể thiên hạ đại đồng?" Thánh Đạo hỏi ngược lại.
 
 "Thế nhưng nàng là bụi gai trên con đường của tiền bôi." Giang Hạo nói.
 
 "Khó mà nói được, lỡ như nàng và Nhân Hoàng đểu là trợ lực trên con đường của ta thì sao." Thánh Đạo vừa cười vừa nói.
 
 Giang Hạo hiểu ý của đối phương. Nhân Hoàng để cho Thánh Đạo đi con đường của hắn, không ngăn cản, nhưng điều kiện tiên quyết là thiên địa đủ ổn định.
 
 "Tiền bối không cảm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ cũng đang chiêm một phần thiên phú khổng lổ sao?" Giang Hạo lại hỏi.
 
 Nghe vậy, Thánh Đạo nở nụ cười, vừa uông trà vừa nói: "Thiên địa đại đồng, người người đều có khả năng đạt được đạo. Thiên phú không giới hạn tại tu luyện, không giới hạn tại chủng tộc. Khí tức huyêt nhục Long tộc trưởng thành có thể đại thành, tự mang thiên phú thần thông, nhưng con đường lại quá hẹp, liên miên bãt tận. Chưa từng thây Long tộc có thể nhập Kiếm đạo, nhập Đao đạo, nhưng Nhân tộc có thể. Mà Nhân tộc lại biết quá nhiều thứ, Nho đạo, Pháp đạo, Nông đạo, Binh đạo, nhưng những thứ này đều không thể thành đạo.
 
 Bọn hắn chỉ có thể bắt đầu từ tu luyện, mà phần lớn mọi người đều không thể tu luyện. Dù cho bọn hắn có hiểu rõ những vật này, lại tỉnh thông thì cũng không cách nào lưu danh trong thiên địa. Phá vỡ hạn chế chủng tộc, thiên địa đại đồng. Long tộc có thể nhập Nho đạo, Binh đạo, Pháp đạo, nhưng không phải chịu sự hạn chế của huyềt mạch _ chủng tộc, phá vỡ hạn mức cao nhãt của huyết mạch. Như vậy thì sẽ không đến mức chỉ có được một vị Tổ Long. Mà Nhân tộc cũng có thêm cơ hội nữa, truy tìm những vật cực hạn. Các chủng tộc khác cũng sẽ giồng như là Nhân tộc, không có hạn mức cao nhãt."
 
 Giang Hạo gật đầu, nói: "Vậy thiên địa sẽ không đại loạn sao?"
 
 "Thời đại mới mở ra, mà trật tự của thời đại mới đương nhiên sẽ giao cho người về sau. Giao hi vọng cho tất cả mọi người, nhưng phát triển như nào lại là chuyện của bọn hẳn. Nếu như là kém hơn, vậy ít nhât. cũng đã từng cô găng. Không đền mức giống bây giờ, một đầm nước đọng. Có người chỉ cần trông coi đồ vật đã có, không cần cố gắng. Người cô gáng lại không đên được ngưỡng cửa. Thể giới này đã bị hủ thực. " Thánh Đạo bình tĩnh nói.
 
 Giang Hạo hơi nhíu mày.
 
 Hắn đã hiểu rõ thêm về sự nhận thức của người trước mắt. Nhưng mà hán vân hi vọng mọi chuyện được ổn định hơn. Ít nhât thì Thiên m Tông có thể giữ vững được trong đại loạn.
 
 Lúc này, Thánh Đạo nhìn về phía _ Hồng Vũ Diệp, nói: "Ta không biết lý do tiền bối hành tẩu qua rất nhiều thời đại là gì, nhưng ta có thể xác định được Nhân Hoàng muôn phá vỡ các quy tắc cứng nhắc của thiên địa. Chỉ là lòng hắn mang thiên hạ, không muốn để vạn vật sinh linh mạo hiểm vì hắn. Mặt khác, đạo của hắn không cách nào làm được.
 
 Cho nên, ta vẫn luôn tổn tại, Tiên Tộc luôn tổn tại, Thiên Thánh tộc cũng tổn tại, Long tộc cũng là như thế. Mặc kệ các đại chủng tộc có làm cái gì thì Nhân Hoàng đều - không có đuổi tận giết tuyệt. Hắn chính là muốn nhìn một chút xem chúng ta phát triển đến cuối cùng sẽ như thể nà, có phù hợp với mục tiêu của hăn hay không."
 
 "Kết quả cuối cùng thì sao?" Giang Hạo hỏi.
 
 Hắn rất tò mò không biết thời đại kia đã kết thúc như nào.
 
 Nghe vậy, Thánh Đạo hơi nhíu mày hổi lâu mới nói: "Thánh Chủ bị ta trục xuât, Tiên Tộc bị trần áp, ta bị phong ân, Long tộc thì cũng muốn rút lui, chủng tộc khác ít nhiều đều là kết cục như vậy. Chỉ có Nhân tộc và các đại chủng tộc là có một phần nhỏ người lưu lại. Nhân vật chính của thời đại là Nhân tộc, mà Nhân Hoàng thì đã chêt. "
 
 Nghe vậy, Giang Hạo càng thêm nghi hoặc: "Nhân Hoàng vì sao lại chết?"
 
 Thánh Đạo cũng không trả lời, mà là nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
 
 Giang Hạo cũng nhìn sang.
 
 "Các ngươi trò chuyện của các ngươi, không cần nhìn ta." Hổng Vũ Diệp lãnh đạm nói.
 
 Thánh Đạo cũng không thèm để ý, mà là nhìn xem hai người rồi nói: "Thật ra ta có chút tò mò, các ngươi là quan hệ như thể nào vậy?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
 
 Nhìn ta làm gì? Ta có thể trả lời vấn đề này sao? Giang Hạo cảm thầy bất đác di.
 
 Lúc này, Thánh Đạo cũng nhìn lại. Thấy thế, Giang Hạo thở dài một tiếng, nói:
 
 "Ta đang làm việc giúp tiển bối. " Vẻ mặt Hồng Vũ Diệp không thay đối, tiêp tục uông trà.
 
 Thánh Đạo cũng không quá ngạc nhiên đổi với câu trả lời này, mà là tiếp tục hỏi: "Làm chuyện gì?" "Chuyện gì đều làm." Giang Hạo đáp.
 
 Đúng là chuyện gì đều làm.
 
 "Thì ra là thế."
 
 Thánh Đạo có chút khó có thể tin nổi mà nhìn về phía Hổng Vũ Diệp: "Lúc trước gặp tiền bối, vốn cho rảng ngài không vui không buổn, vô dục vô câu, hiện tại bât tri bât giác đã có nhiều cảm xúc như vậy. Tình cảm của nhân loại đúng là kỳ quái."
 
 Hồng Vũ Diệp lặng lẽ nhìnđối phương.
 
 Nhưng mà Thánh Đạo lại càng thêm hưng phãn: "Lúc trước trong mặt tiền bối chưa bao giờ có cảm xúc, bây giờ vãn bối chỉ nói một câu nói thật liền cảm nhận được hàn ý rồi. " "Ngươi có phải đã hiểu lầm cái gì rồi hay không?" Hồng Vũ Diệp hỏi. "Chẳng lẽ hai người không có phát hiện ra sao?" Thánh Đạo nhìn hai người, nói: "Vị trí chô ngồi của các ngươi gần hơn người bình thường, không những như thê hai người các ngươi đều không cảm thấy có gì không ổn. Bên trong tháng năm dài đăng đẳng, khoảng cách của các ngươi đã gần hơn so với những gì các ngươi nghĩ. " "Ta còn tưởng rằng trong suy nghĩ của ngươi chỉ có đại lý tưởng. " Giọng nói Hồng Vũ Diệp lạnh như băng.
 
 Nghe vậy, Thánh Đạo nở nụ cười: "Tiển bối nói đùa, bởi vì ngài xuất hiện, chuyện này không thể thành công. Nếu như đã không thể thành công thì vãn bối còn để ý cái gì nữa? Mặc dù tiền bối cao minh, nhưng. dưới trạng thái bây giờ thì văn bôi vân là không sợ. Dù sao ngài không giết chết được ta, càng sẽ không giêt ta. Năm đó chung quy vân là năm đó. Thời điểm đó Nhân Hoàng còn chưa quật khởi, không người có thể địch lại ngài. Hiện tại thời đại đã thay đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận