Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1527: Thánh Đạo: Các Ngươi Thàn... Ỉ

Chương 1527: Thánh Đạo: Các Ngươi Thàn... ỈChương 1527: Thánh Đạo: Các Ngươi Thàn... Ỉ
 
 Giang Hạo nghe Thánh Đạo nói, cảm giác đồi phương đúng là lợi hại, hoàn toàn không sợ Hồng Vũ Diệp. Nghĩ đến cũng đúng.
 
 Hắn là người có đại lý tưởng. Bây giờ lý tưởng vốn có thể tiền thêm một bước, nhưng lại bị Hồng Vũ Diệp ngăn cản.
 
 Hắn lại còn đang trong phong ấn, dù là gặp được người cường đại thì cũng sẽ không sợ hãi.
 
 Trừ phi đối phương có thể giết vào phong ân. Thê nhưng phong ân này rõ ràng không đơn giản.
 
 Những người khác có thể trở về ở một mức độ nhất định, không cần - thời gian quá dài liền có thể quay về thiên địa. Nhưng Thánh Đạo không được, hắn cần thời gian dài hơn. Bởi không chỉ có phong ân nhằm vào hắn, mà còn có Thiên Địa. Do đó, hắn càng không cố ky gì.
 
 Tổ Long có thể bị người bên ngoài nhãm vào và trọng thương, nhưng Thánh Đạo sẽ không. Bởi vì không có lực lượng gì có thể ảnh hưởng tới hãn.
 
 Nhưng mà Giang Hạo đại khái có thể rõ ràng thực lực của Hồng Vũ Diệp.
 
 Lúc Nhân Hoàng chưa quật khởi, không người là đồi thủ. Nhưng sau khi Nhân Hoàng quật khởi, vô sô cường giả cũng cùng nhau quật khởi. Lúc đó ngoại trừ Nhân Hoàng phải chăng còn có những cường giả bắt mắt khác?
 
 Tổ Long có thể xếp vào năm vị trí đầu. Vậy bên trong năm vị trí đầu kia liệu có Hồng Vũ Diệp hay không? Giang Hạo không có chút tin tức nào về chuyện này, dù sao cũng chưa từng có người nhắc tới.
 
 Hắn có thể nói chuyện với Cổ Kim Thiên, nhưng đổi phương không phải người của thời đại Nhân Hoàng. Nhưng mà, thời đại Nhân Hoàng có Hồng Vũ Diệp, vậy thời đại Cổ Kim Thiên có không? Có rảnh có thể hỏi một chút.
 
 "Xem ra phong ấn khiến cho lá gan của ngươi trở nên lớn hơn." Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, giọng nói không mang theo bât kỳ tâm tình gì:
 
 "Không biết phong ấn có khiến cho thực lực ngươi tăng lên không?" "Thế thì không có. " Thánh Đạo cười nói: "Tiển bối hắn phải biết, sau Đại La muốn tăng lên cũng không dễ dàng. Con đường của ta nằm ở Tỏa Thiên, luận về chiến lực thì xác thực kém xa các ngươi. _ Nhưng dù là như thế, tiển bối hắn là cũng không có cách nào tạo thành tổn thương đối với ta được.
 
 "Bây giờ ngài giết ta, rất nhanh ta lại có thể ngưng tụ ra một ta mới khác. Nếu như có thể giết ra khỏi phong ẩn thì càng tốt hơn. Phá vỡ được phong ân, ngài khiên ta tiếp nhận thương tổn trí mạng cũng không sao, cứ coi như vãn bồi không biêt lượng sức đắc tội ngài. Nhưng mà, tiền bối không giết được vào trong phong ẩn, vậy vẫn bồi muôn nói cái gì thì nói cái đó. Các ngươi ngồi rất gần, nhìn không giồng quan hệ nam nữ bình thường. Ta thây sao thì nói vậy, ngài không ngán được ta.
 
 Dù sao ngài đã ngăn cản khả năng ta có thể ra ngoài, vậy ta sẽ chỉ làm chuyện khiến cho bản thân cao hứng, không cần nhìn sắc mặt bất kỳ người nào. "
 
 Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ nói: "Nếu như ta tăng thêm một phần phong ân cho ngươi, không biết ngươi còn có thể cười được không?" Nghe vậy, Thánh Đạo vốn đang không hể cô ky gì chợt sửng sốt một chút. Hắn bị bao trùm trong biển sương mù, nụ cười dường như đều trở nên cứng đờ. Cuối cùng, hắn lúng túng cười một tiềng, nói: "Vẫn bối vừa rổi chỉ là nói đùa, ngài đừng để trong lòng. Chúng ta trở lại chuyện chính, vân nên nói một chút về chuyện Nhân Hoàng đi." Nói xong, hắn nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Ngươi nói có đúng không?"
 
 Giang Hạo gật đầu, chân thành nói: "Tiền bối nói đúng lắm." Nếu như Thánh Đạo cứ mãi bị phong ấn thì người gặp phiền phức vân là chính mình. Hơn nữa, hắn cũng rất tò mò không biết tình - huống của Nhân Hoàng thời điểm đó là như nào.
 
 "Thật ra ta cũng rất tò mò." Thánh Đạo suy tư chôc lát, nói: "Năm đó thiên địa coi như ổn định, Nhân Hoàng lại càng thêm suy yêu. Mặc kệ là Thánh Chủ, ta, Tiên Tộc, Tổ Long, đều không có được kết cục tôt.
 
 Lúc bình thường thì Nhân Hoàng sẽ không đền mức như vậy. Cho nên lúc đó Nhân Hoàng chắc là đã phải đồi mặt với cái gì, hoặc là phải làm gì đó. Lúc đó, tất cả cường giả đều bị trần áp, phong ân. Cho dù là các chủng tộc thì cũng là như thể. Nhưng mà Nhân Hoàng làm như vậy mà không giải thích một câu nào. Thậm chí có người còn cảm thây là Nhân Hoàng tuổi già nên tính tình đại biển, muốn quét sạch tât cả trở ngại.
 
 Nhưng chuyện này rõ ràng là không có khả năng, Nhân Hoàng lây đâu ra tuổi già? Cho nên ta cảm thây có người có lẽ có thể biêt được lúc đó đã xảy ra chuyện gì. "
 
 Nói xong, Thánh Đạo lần nữa nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
 
 Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, sau đó nhìn sang.
 
 "Ngươi vì sao cảm thấy là ta sẽ biết?" Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, hỏi ngược lại.
 
 "Rất đơn giản." Thánh Đạo nâng chung trà lên, cười nói:
 
 "Tất cả cường giả hoặc là bị phong ấn, hoặc là bị trấn áp, hoặc là chém giêt, mang ý nghĩa bât kỳ người nào ở cảnh giới này đều không thể tồn tại. Tất cả chúng ta đều như thế. Vậy thì người cùng cảnh giới này như tiền bối chắc là cũng phải đối mặt với Nhân Hoàng đúng chứ?" Giang Hạo suy tư, cảm thấy đúng là như vậy.
 
 Thời đại Nhân Hoàng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cường giả xác thực đều đã yên lặng. Cho tới hôm nay đều không có cường giả nào hành tẩu thiên hạ. Dù là thời đại của Cổ Kim Thiên thì đều là như thế. Sau khi Cổ Kim Thiên biến mất, thời đại kia cũng trở nên yên lặng, kém xa huy hoàng của thời đại Nhân Hoàng.
 
 "Sau đó thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi. "Cho nên ta cảm thấy trước khi _ Nhân Hoàng muốn làm gì đó nhât định đã đến gặp tiền bối. Mà tiền bôi vào lúc đó nhât định cũngsẽ - chủ động hoặc là bị ép tìm kiểm chỗ để ngủ say. Cho nên vì sao Nhân Hoàng lại chết, hắn là không người nào rõ ràng hơn tiển bôi. "
 
 Mu Hồng Vũ Diệp bình thản gật đầu.
 
 Thánh Đạo nhíu mày, sau đó nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Các ngươi rốt cuộc có quan hệ như thể nào? Phản ứng của vị tiền bổi này không bình thường, dường như không còn tâm tranh đầu nữa. "
 
 "Chuyện này thì có liên quan gì tới quan hệ?" Giang Hạo hỏi ngược lại. "Liên quan rất nhiều là đằng khác." Thánh Đạo nghiêm túc nói cho Giang Hạo quan hệ bên trong đó: "Đầu tiên, người bên cạnh ngươi tuyệt không phải là đổi thủ của Nhân Hoàng. Mặc dù nàng mạnh hơn chúng ta không ít, nhưng nêu so với Nhân Hoàng thì chênh lệch thật ra rất lớn.
 
 Cho nên Nhân Hoàng nhất định phải đánh với nàng một trận, đắc tội đương nhiên không cần nói cũng biết, tiền bối tám phần là thảm bại thoát đi. Có thể nói là thoát đi, dù sao thì thật đúng là không người nào có thể tóm được nàng. Nhưng bại như này sẽ tổn thương đền tâm vô địch.
 
 Ta lại nhắc đến chuyện kia, nàng tuyệt đôi sẽ không bình tĩnh như vậy. Hiện tại bình tĩnh như vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là nàng thăng Nhân Hoàng, nhưng nều là vậy thì hắn sẽ phải là cười lạnh, dù sao thì bên thắng luôn phải có chút ngạo khí.
 
 Cho nên đáp án chính là loại thứ _ hai, nàng bại, nhưng nàng cảm thầy đối phương dù mạnh thì cũng không mạnh bằng người của nàng. Xem tình huồng trước mắt, cũng chỉ có ngươi là thân cận với nàng. Cho nên, nếu là quan hệ bình thường thì nàng sẽ không bình tĩnh như vậy. Trừ phi đạt đến loại quan hệ ngươi chính là của nàng, nàng chính là của ngươi. Ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp hỏi, các ngươi đã thành thân chưa?"
 
 Giang Hạo vừa đang định uống trà, suýt nữa đã phun ra ngoài. Hắn lập tức để chén trà tron tay xuống, sau đó lén nhìn về phía người bên cạnh. Chỉ thây đổi phương bình tĩnh uồng trà, sắc mặt không có chút biền hóa nào. Hăn hoàn toàn không biết suy nghĩ của đối phương sau khi nghe được những lời như vậy. "Trò đùa của tiền bối có chút lớn." Giang Hạo lúng túng mở miệng. "Ngươi không hoàn thành đại lý tưởng của ngươi lại chạy tới nói những chuyện cười này sao?" Hồng Vũ Diệp nói.
 
 "Đại lý tưởng của văn bối đã bị tiền bôi đè chất, nhàn đên nhàm chán, đương nhiên sẽ đi chú ý tới cuộc sống của vị đạo hữu này một chút." Thánh Đạo nói với vẻ không thèm để ý.
 
 Lúc lý tưởng của hắn bị phá, đừng nói là người trước mắt,ngaycả - Nhân Hoàng đếu không để vào mắt. Giang Hạo cảm thấy vị tiền bối này dường như có chút oán khí.
 
 Nghĩ đến cũng đúng, lúc đầu mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt. Hãn sắp được ra ngoài, cuôi cùng bị người chặt đứt. Có thể không có oán khí sao?
 
 Nếu đã không cách nào hoàn thành, vò đã mẻ không sợ sứt, xác thực không có gì đáng trách.
 
 Nhất là khi còn không có cách nào làm gì được hắn.
 
 Nhưng mà... Đây là muốn kéo dài thời gian đi ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận