Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1529: Giang Hạo: Bỏ Qua Ta, Cũng... Ỉ

Chương 1529: Giang Hạo: Bỏ Qua Ta, Cũng... ỈChương 1529: Giang Hạo: Bỏ Qua Ta, Cũng... Ỉ
 
 Giang Hạo ngồi dưới Bàn Đào Thụ, suy tư hối lâu, cuồi cùng từ bỏ.
 
 Có một số việc không phải cứ nghĩ liền có thể nghĩ ra câu trả lời. Nếu đã như vậy, không bằng ứng đôi chuyện phía sau trước đã.
 
 Giang Hạo nhìn bàn đào, vẫy tay một cái, một quả bàn đào rơi vào trong tay của hãn.
 
 Cắn một miếng, vẫn ngon như trước đây.
 
 Sau đó, hắn nhìn ra phía ngoài. Trong cảm nhận của hắn, đã có người tới gần nơi này.
 
 "Đúng là lợi hại, lặng yên không một tiêng động đến nơi này. " "Lát nữa chắc là sẽ xông vào trong viện." Giang Hạo suy tư, nhẹ nhàng phất tay, tán đi một chút uy năng của trận pháp.
 
 Những người này ít nhiều đều là cường giả Chân Tiên, không vào được một cái viện thì có chút không thể nào nói nổi.
 
 Nhưng mà, Thánh Đạo có thể đi vào khiên hắn có chút ngoài ý muốn. Phải biết người Thánh Đạo tìm không phải là Tiêu Tam Sinh, cũng không phải Cổ Kim Thiên, hắn đi _ thắng tới cái viện nào, chính là chỗ ở của Giang Hạo. Không hề nghỉ ngờ, đôi phương muôn tìm Giang Hạo hắn, mà không phải là những người khác.
 
 Như thế sớm đã nói rõ đối phương biết rõ thân phận thật của mình. Đương nhiên, chuyện này không quá quan trọng. Như là Cổ Kim Thiên, đối phương cũng gần như hiểu rõ chính mình. Dạng cường giả này không nhiều, biết được thì biết thôi. Có rất ít người có thể tiếp xúc được với bọn họ, hoàn toàn không cần thiết phải nói ra bên ngoài. Nhất là khi bọn hăn đều khó mà liên lạc với bên ngoài.
 
 Không những như thế, Thánh Đạo còn để ý Tỏa Thiên trên người hắn, Cổ Kim Thiên thì càng không cần phải nói, danh tự đều trên tay hắn. "Chỉ cần không phải là Tổ Long hoặc là Tiên Tộc biết được thì đều không phải là vấn để lớn."
 
 Sau đó, Giang Hạo an tĩnh ăn bàn đào, bắt đấu chờ đợi các vị khách kia.
 
 Cùng lúc đó.
 
 Ba người u Dương Khánh Võ đi đến bên ngoài viện của Giang Hạo, đứng ở bên bờ sông, quan sát xung quanh.
 
 "Có trận pháp, còn không đơn giản. " Nữ tử Quý Tuệ nói.
 
 Nam tử trung niên u Dương Khánh Võ gật đầu: "Đúng là trận pháp không tệ, nhưng không cách nào ngăn được chúng ta."
 
 "Trực tiếp xông vào?" Nam tử trẻ tuổi u Dương Huy hỏi.
 
 "Không cần, trận pháp này còn không đến mức khiển chúng ta phải xông vào." Quý Tuệ cười nói: "Ta có thể phá được. "
 
 "Quý Tuệ phá trận, chúng ta chuẩn bị bắt người." u Dương Khánh Võ cảnh giác nói:
 
 "Tiên Lộ sắp biến mất, đến lúc đó sẽ có không ít người nhàn rồi, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắ, cần phải mau chóng."
 
 Quý Tuệ gật đầu, nghiêm túc nói: "Giao cho ta, nhanh thôi. "
 
 Sau đó, ba người đi vào trước viện. Chỉ là lúc phá trận, Quý Tuệ đột nhiên mở miệng nói: "Ta đột nhiên nghĩ đến một vân để, Giang Hạo có ở bên trong hay không?"
 
 Nghe vậy, ba người sững sờ.
 
 Đây đúng là một vấn để. Nếu như không có ở bên trong, chuyện này liền khó làm.
 
 u Dương Khánh Võ nói: "Đi vào xem trước đã, trước mắt cũng không có phát hiện hắn ở chô nào khác. Mặt khác, Thiên Hương Đạo Hoa ở ngay bên trong, hắn chắc là sẽ không bỏ đi đâu."
 
 Nghe vậy, những người khác gật đầu.
 
 Rất nhanh, Quý Tuệ phá trận, cười nói: "Trận pháp này còn dê hơn ta nghĩ."
 
 Sau đó, ba người đi vào bên trong. Chỉ là vừa mới hướng vào trong, bọn họ đều có chút ngoài ý muốn. Bọn hắn đã tưởng tượng ra các loại tình huông, Giang Hạo thoát đi, phòng ngự, hoảng sợ. Duy chỉ có không nghĩ tới, hắn thể mà lại ngổi dưới tàng cây ăn bàn đào, nhìn bọn hắn với vẻ hứng thú. Dáng vẻ không hể lo lăng chút nào.
 
 "Ngươi chính là Giang Hạo?" u Dương Khánh Võ hỏi.
 
 Giang Hạo gật đầu, thuận miệng hỏi:
 
 "Người Tiên Tộc tìm ta làm gì?" "Ngươi lại biết chúng ta là người Tiên Tộc."
 
 u Dương Khánh Võ nói xong, chớp mắt đi vào bên cạnh Giang Hạo, chộp một tay lên bả vai Giang Hạo, sau đó chính là lui về sau.
 
 "Chúng ta đi." u Dương Khánh Võ nói, không có chút ý định lưu lại nào.
 
 Chỉ cần biết bắt đúng người là được, chuyện khác không quan trọng. . Bọn hắn quả quyết sẽ không nhấc lên tâm tư khác, càng sẽ không nói chuyện phiềm cùng Giang Hạo đề hăn kéo dài thời gian.
 
 Vào lúc bọn hắn lui lại, rất nhanh đã rời khỏi khu vực Thiên m Tông.
 
 Tu vi Chân Tiên viên mãn, một bàn tay đều có thể diệt Thiên m Tông, chứ đừng nói tới chuyện rời đi. Bọn hắn sở dĩ cần cẩn thận như vậy, hoàn toàn là bởi vì Minh Nguyệt Tông. Trong đó có một số tổn tại không biết.
 
 Giang Hạo có chút cảm khái, những người này xác thực khó đôi phó. Khó trách lúc trước Trang Vu Chân lại nghênh ngang tiền đến như vậy. Nếu không phải có Hồng Vũ Diệp, hắn thật đúng là có thể xem Thiên m Tông là hậu hoa viên, muốn tới thì tới muôn đi thì đi, không có người ngăn được.
 
 Giang Hạo nhìn tốc độ phi hành của bọn hắn, có chút ngoài ý muổn: "Tốc độ của các ngươi rất nhanh." Trên người bọn họ có tiên khí vận chuyển, có thể cộng hưởng cùng thiên địa, mỗi một bước đều có thể đi ra khoảng cách rất dài.
 
 "Đây là năng lực đặc biệt của Tiên Tộc chúng ta, Thiên Địa Đại Na Di. Nếu như đủ cường đại, thậm chí có thể di chuyển từ Đông Bộ đến Nam Bộ. " Quý Tuệ đặc ý nói.
 
 "Nói hắn cũng không hiểu đâu, không cần thiết phải giải thích." u Dương Huy khinh thường nói: "Tu sĩ Phản Hư có thể hiểu được cái gì?" "Đúng là như thế." Giang Hạo gật đầu nói: "Ta rất ít khi gặp qua thuật pháp, muốn lý giải cũng có chút khó khăn, đúng rồi sao các ngươi lại bắt ta?"
 
 Hắn không có gấp gáp, cũng không dự định động thủ ở gần Thiên m Tông. Dù sao cường giả rất nhiều, dê dàng bị phát hiện. Không bằng chờ rời đi đủ xa rồi lại động thủ. Lúc rời đi hãn còn hồ trợ che đậy một chút khí tức, nếu không thì chắc là đã bị phát hiện rổi.
 
 Mình ít nhiều có chút quan trọng, một khi bị phát hiện thì sẽ có người truy kích tới.
 
 Người Minh Nguyệt Tông vốn đã ít rồi, không muốn gây thêm phiền phức cho bọn hăn nữa.
 
 "Thiên Hương Đạo Hoa là ngươi trồng ra?" u Dương Khánh Võ hỏi. Giang Hạo gật đầu: "Đúng là ta, các ngươi muôn Thiên Hương Đạo Hoa?"
 
 "Chúng ta cũng muốn, đáng tiếc chúng ta không mang đi được, cũng liên không tham lam nữa." u Dương Khánh Võ cười nói:
 
 "Nhưng mà ngươi cũng không kém, có lẽ ngươi còn không biết, trong vô số năm qua chưa từng có người nào trồng được Thiên Hương Đạo Hoa. Mà ngươi là người thứ nhật. Chúng ta không rõ về năng lực của ngươi, nhưng tuyệt không bình thường." "Có khả năng chỉ là trùng hợp thôi không?" Giang Hạo hỏi.
 
 Nghe vậy, u Dương Khánh Võ cười nói: "Vậy nói rõ trên người ngươi có đại khí vận, dạng trùng hợp này đều bị ngươi đụng phải, ngay cả người có khí vận đệ nhât cổ kim cũng không đủ."
 
 Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muốn, còn có thể giải thích như vậy sao?
 
 "Đúng rồi, Tiên Tộc các ngươi thuộc thời đại Nhân Hoàng, sao lại yên tĩnh xuống thê?"' Giang Hạo tò mò hỏi.
 
 Nếu đã ra liền hỏi một chút, cường giả Tiên Tộc cũng không dê dàng gặp được.
 
 Nghe nói tới vấn đề này, trên mặt ba người đếu có chút tức giận. "Ngoại trừ Nhân Hoàng thì còn có thể là ai?" u Dương Huy nói.
 
 "Các ngươi oán hận Nhân Hoàng?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Tiểu nhân vật như chúng ta có thể oán hận Nhân Hoàng sao?" u Dương Khánh Võ nói:
 
 "Nhân Hoàng cái thế vô song, ta tỉnh lại từ trong yên lặng, nhưng vân luôn nhớ kỹ dáng vẻ của Nhân Hoàng. Có lẽ nhiều năm sau Tiên Tộc đã quên đi sự cường đại của Nhân Hoàng, nhưng ta vân nhớ được.
 
 Muốn nói Tiên Tộc oán hận Nhân Hoàng, đây là chuyện bình thường. Bởi vì Nhân Hoàng ngăn cản kể hoạch của chúng ta. Nhưng nếu nói tới người oán hận thì không thể là ta. Ta từ nhỏ đã sống ở thời đại đó, biết rõ tầm quan trọng của Nhân Hoàng ở thời đại kia, cũng hiểu rõ sau này chúng ta có thể an nhàn đều là bởi vì Nhân Hoàng. Nhưng lập trường khác biệt, ta vân sẽ là địch. Ta sẽ làm chuyện mình nên làm, giết người đáng giêt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận