Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1530: Giang Hạo: Bỏ Qua Ta, Cũng... Ỉ

Chương 1530: Giang Hạo: Bỏ Qua Ta, Cũng... ỈChương 1530: Giang Hạo: Bỏ Qua Ta, Cũng... Ỉ
 
 "Tiên Tộc không lạm sát kẻ vô tội sao?" Giang Hạo có chút tò mò hỏi, ngừng một lúc hắn lại bổ sung: "Ý của ta là tùy ý giết Nhân tộc. " "Giết hay không không phải đều như thể sao? Nếu như đã không có gì khác nhau thì sao lại phải giết? Để cho mình thống khoái? Vô năng cuồng nộ mà thôi." u Dương Khánh Võ nói.
 
 "Ta thì ta sẽ giết, Nhân tộc tỉ tiện vô tri, nhiều như thế đủ để chứng minh Nhân tộc là cấp thấp. " u Dương Huy lạnh lùng nói: "Thần vật trong thiên địa đều là số ít, chủng tộc cường đại cũng là như thế. Mà Nhân tộc khắp nơi đều có, có khác gì cỏ dại và súc sinh?” Giang Hạo suy tư một lát, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng quả thật có chút đạo lý, vậy các ngươi biết Nhân Hoàng vì sao lại muôn trần áp các ngươi không?" "Bởi vì Cửu U hiện thế." u Dương Khánh Võ nói.
 
 "Chỉ như vậy?" Giang Hạo lại hỏi. "Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?" u Dương Khánh Võ cau mày nói. "Muốn hỏi một chút, sau khi Nhân Hoàng phong ân các ngươi đã làm cái gì." Giang Hạo nói rõ.
 
 Vấn đề này khiến ba người đều ngây ngần cả người. Bọn họ không có trả lời, bởi vì không trả lời.
 
 "Xem ra các ngươi cũng không biết." Giang Hạo lắc đầu thở dài, tiếp tục nói:
 
 "Nếu đã như vậy thì ta còn có một vần để, nghe nói các ngươi sắp. thành lập Tiên Đình, không biết tiến độ hiện tại như nào rồi?" 'Đương nhiên là sắp thành công." Quý Tuệ nói.
 
 Giang Hạo suy tư chốc lát rổi nói: "Đều nói thành lập Tiên Đình cần Thiên Ngoại Tam Thiên, các ngươi đạt được Thiên Ngoại Tam Thiên rồi?"
 
 "Ngươi biết nhiều hơn chúng ta nghĩ." u Dương Khánh Võ nói. Giang Hạo gật đầu, hiểu rõ. Thực lực bọn hắn không đủ, biết rất ít về những chuyện này. Như thể, hăn cũng không có hỏi thêm nữa.
 
 Hắn liếc mắt nhìn ba người, bình tĩnh nói: "Có thể để ta rời đi không? Bỏ qua cho ta, cũng chính là bỏ qua cho các ngươi. Sau lưng của ta là một tổn tại cực kỳ đáng sợ. Các ngươi không mang nổi ta đi đâu. Hiện tại thả ta xuống, các ngươi có thể rời đi."
 
 u Dương Khánh Võ nhìn qua Giang Hạo, suy tư hổi lâu cuối cùng dừng lại tại chô.
 
 "Sao thế?" u Dương Huy hỏi.
 
 u Dương Khánh Võ vẫn nhìn chằm chăm Giang Hạo.
 
 Lúc này, Giang Hạo cười nói: "Các ngươi rõ ràng tầm quan trọng của ta, Thiên m Tông đương nhiên cũng rõ ràng, Minh Nguyệt Tông cũng là như thể. Các ngươi cảm thấy mình có thể dễ dàng mang ta đi như vậy sao? Sở dĩ có thể thành công có lễ chỉ là trò chơi trong mắt bọn hắn mà thôi. Có thể là đang cảnh cáo ta một chút, sau đó người sẽ lập tức tới. Hoặc là bọn họ đang âm thầm quan sát các ngươi ở trong tối. Thả ta ra, các ngươi hoàn toàn có khả năng rời đi. Mang theo ta, chín phần sẽ vĩnh viên không cách nào rời đi. Như thế nào? Thả ta đi, lưu lại một con đường sông cho mình." Giang Hạo nói nghiêm túc.
 
 Ánh mắt của hắn dừng lại trên người u Dương Khánh Võ. Đôi phương là một Tiên Tộc có chút chính trực, khiển người ta thưởng thức. Cho nên, hắn có thể cho đối phương một cơ hội lựa chọn.
 
 Sống hoặc chết, đều nằm ở sự lựa chọn của đôi phương.
 
 Đương nhiên, chuyện này không công bằng với đổi phương, dù sao không có người nào sẽ ở lựa chọn buông tay một con đường sông vào lúc này. Dù sao bọn hắn cũng có ưu thê tuyệt đôi. Nhưng đây đã là lựa chọn tốt nhất mà Giang Hạo có thể đưa ra.
 
 " u Dương tiền bối, ngài đang do dự cái gì?" u Dương Huy hỏi. u Dương Khánh Võ thở dài một tiếng, nhăm mắt lại, cuôi cùng buông Giang Hạo ra, nói: "Ngươi đi đi."
 
 Hả?
 
 Giang Hạo khiếp sợnhìnđối - phương. Không chút do dự, hắn cât bước rời đi.
 
 Đây là một lựa chọn chính xác, nhưng người có thể chọn cái này cực kỳ hiểm thây. Cho dù là chính Giang Hạo thì đều không nhất định có thể đưa ra được lựa chọn bực này. Mà đôi phương làm được.
 
 Như thế, Giang Hạo đương nhiên là tuân thủ hứa hẹn, tha cho bọn họ một con đường sống.
 
 Sau đó, hắn nhanh chóng ngự kiếm trở về. Nhưng mà đẳng sau rất nhanh đã truyền đến tiếng cãi vã.
 
 "Vì sao lại làm như vậy? Thật vất vả mới bắt được, cứ để hắn trở về như vậy? Đây không phải lộ ra chúng ta vô năng sao?"
 
 "Đúng vậy, tiền bối để chúng ta đến bắt, hiện tại liền không bắt nữa? Vậy trước đó chúng ta đang làm gì?"
 
 "Bỏ đi, hắn nói không sai, chúng ta cảm thầy hắn hữu dụng, những người khác khäng định cũng thây vậy. Chúng ta có thể đi ra khỏi Thiên m Tông vốn là chuyện không bình thường, trận pháp kia cũng không bình thường, thái độ của đối phương cũng không bình thường. Không cần thiết dùng mạng để đi tranh thủ, mục đích của chúng ta vân là lôi kéo người, thành lập Tiên Đình." "Tiền bối, ngài quá nhu nhược, ngài như này xứng làm Tiên Tộc sao?" u Dương Huy tức giận nói.
 
 "Trở về đi." u Dương Khánh Võ nói. Giang Hạo nghe xong thì nhanh chóng biên mất tại chô. Hắn ngự kiểm phi hành, cũng không sôt ruột.
 
 Nơi này cách Thiên m Tông không. quá gần, là vị trí thành trần, có thể xuống dưới dạo chơi, xem xem có thể mua một vài thứ trở về hay không, ví dụ như một chút bánh ngọt...
 
 Nghĩ đến bánh ngọt, Giang Hạo nghĩ đến Tiểu Li, dường như không có quá nhiều thứ cần phải mua nữa. Bởi vì những người kia đã xuống núi đi thám hiểm rồi. Người ở lại Thiên m Tông càng thêm ít. Hổi lâu sau.
 
 Giang Hạo nhìn thấy một tòa thành, phía dưới có không Ít cảnh sắc phổn hoa, có thể đi dạo chơi. Chỉ là, không đợi hắn đi xuống, lại đột nhiên cảm giác được phía sau có người tới.
 
 Như thế, Giang Hạo liền đứng tại chõ, chờ đợi người phía sau.
 
 Quả nhiên, một nam tử trẻ tuổi đạp không mà đền, quanh thân có đạo ý hiển lộ rõ ràng, dân động thiên địa. u Dương Huy.
 
 "Tiền bối đến bắt ta?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Hôm nay ngươi không thể quay về, nêu bọn hãn không mang theo ngươi trở về thì ta sẽ mang ngươi trở về." u Dương Huy lạnh lùng nói. Giang Hạo gật đầu, sau đó tay hơi nâng lên, tiếp tục hướng xuồng dưới, chậm rãi tới gần thành trì. Đôi mắt u Dương Huy lạnh lẽo, cảm giác tháng hể này không hề để hắn vào mắt, còn cổ ra vẻ huyển ảo. Chẳng qua là khi hắn muốn cất. bước, đột nhiên lại cảm thầy bầu trời tôi xuông, ngay sau đó ánh trắng xuât hiện, không còn sau đó nữa.
 
 Một bên khác.
 
 " u Dương tiền bối, cứ để hắn đi bắt người đi." Quý Tuệ mở miệng khuyên giải.
 
 "Ta nói để hắn rời đi chính là để hắn rời đi, các ngươi thể mà tự tiện hành động. " u Dương Khánh Võ có chút tức giận.
 
 "Một tu sĩ Phản Hư thì có thể có uy hiếp gì?" Quý Tuệ khinh thường nói.
 
 "Tu vi có đôi khi không chỉ là thể hiện uy hiểp, hăn mặc dù nhìn thì không có gì, nhưng nhìn từ rât nhiều tình huồng thì đúng là một người nguy hiểm. Chúng ta rât khó dân hãn rời đi." u Dương Khánh Võ suy tư rồi nói: "Chúng ta vân chưa tới lúc nhất định phải liều mạng." "Có lẽ lúc chúng ta đi qua, sư huynh đã thành công rối. " Quý Tuệ nói. Chốc lát sau.
 
 Bọn hắn đi tới trên không của thành trì, u Dương Huy đang đứng ở nơi đó.
 
 Người xem hiểu chỉ có một người. u Dương Khánh Võ nhẹ nhàng thở ra. Quý Tuệ có chút bất đắc dĩ: "Thất bại, vậy bỏ đi, chúng ta vân nên trở về thôi. "
 
 u Dương Khánh Võ cũng lên tiếng bảo người trở về.
 
 Chỉ là, bọn hắn kêu hai tiếng mà người kia đều không có phản ứng. Quý Tuệ có chút kỳ quái, sau đó hướng về phía u Dương Huy, nhẹ nhàng đụng phải đổi phương một chút. Nhưng mà, tay của nàng cứ như vậy xuyên quan thân thể u Dương Huy.
 
 Một màn đột nhiên này khiến nàng vạn phần hoảng sợ.
 
 Sau đó, nàng tận mắt nhìn thấy người trước mắt dần tan rã, đại đạo bị dập tắt, tiên khí bá đạo vỡ nát, sinh cơ tàn lụi. Nàng cứ như vậy nhìn xem một người chết đi ở mặt mặt mình, với một loại phương thức mà nàng hoàn toàn không cách nào lý giải. "Đi maul"
 
 Âu Dương Khánh Võ kéo Quý Tuệ đang hoảng sợ nhanh chóng rời đi, không dám lưu lại chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận