Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1531: Thánh Chủ: Ngươi Đế Ta Đi G... Ỉ

Chương 1531: Thánh Chủ: Ngươi Đế Ta Đi G... ỈChương 1531: Thánh Chủ: Ngươi Đế Ta Đi G... Ỉ
 
 Giang Hạo đi dạo bên trong thành trì, đương nhiên có phát hiện ra hai người u Dương Khánh Võ trên không trung, nhưng hãn cũng không tiếp tục động thủ nữa. Bọn hắn đã không hồi hận khi thả hắn đi, vậy mình cũng sẽ không hôi hận khi rời đi.
 
 Sau đó, Giang Hạo lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, đây cũng không phải là chuyện gì lớn, không cần quá lo lăng.
 
 Trên đường phố, hắn nhìn xung. quanh, phát hiện có không ít đổ ăn. Bánh ngọt, đổ ăn vụn vặt...
 
 Giang Hạo mua một vài thứ đơn giản, sau đó đi đến cửa hàng bán trà.
 
 Trà của Tu Chân Giới vẫn có chút khác biệt với lá trà của thể tục. Những năm này, hắn đều uống trà của Tu Chân Giới, hình như là chưa từng thử trà của thể tục.
 
 Chỉ là, sau khi đi vào trong không bao lâu, hăn liền đi đi ra.
 
 Không mua nổi.
 
 Mặc dù hắn có một ít tiền thế tục, nhưng dù sao cũng có hạn.
 
 Hiện nay lại là trà của Tu Chân Giới muôn mua liền mua.
 
 Giang Hạo lắc đầu, cất bước rời đi. Thật vất vả mới giàu có được ở Tu Chân Giới, vân nên mặc kệ thê tục đi, không muốn lại làm người nghèo nữa.
 
 Tối hôm đó, Giang Hạo quay về Thiên m Tông. Bây giờ Thiên m Tông đã không còn tiên lộ, nhưng lực lượng đại đạo mênh mông kia vần hiển lộ rõ ràng trên không trung, như là dị tượng, thật lâu không tiêu tan.
 
 Giang Hạo biết cường giả vẫn còn đang chiên đầu, hơn nữa càng đánh càng xa, không biêt sẽ tiến về phương nào.
 
 "Mặc kệ đi, hẳn là sẽ không đánh tới phía dưới. "
 
 Như thế cũng liền không quan trọng.
 
 Bọn hắn chắc là đều không muốn đánh xuống phía dưới, một khi chạm đến Huyết Trì thì sẽ có khả năng gặp được cường giả kia. Đó chính là lây giỏ trúc mà múc nước. Bọn hắn hoàn toàn không phải đôi thủ của đổi phương. Hôm sau.
 
 Giang Hạo đi vào Linh Dược Viên. Vừa mới tới liền thấy Nhan Nguyệt Chỉ.
 
 Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muôn, thi lê gặp mặt, nói:
 
 "Tiển bối tìm ta?"
 
 "Ừm."' Nhan Nguyệt Chỉ gật đầu nói: "Là đến cảm ơn Giang đạo hữu."
 
 Nàng nói xong liền lấy ra một cái hộp: "Bởi vì tin tức của ngươi có tác dụng cực lớn đổi với Minh Nguyệt Tông. Đây là lễ vật mà bọn hăn đưa cho ngươi. "
 
 Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, sau đó tiếp nhận cái hộp. Mở ra nhìn qua, thật sự chính là Sơ Dương Lộ.
 
 "Nơi này chỉ có một tiền." Nhan Nguyệt Chi mở miệng giải thích: "Số còn lại Giang đạo hữu cần chờ thêm một khoảng thời gian. " Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: "Còn lại?"
 
 Đây không phải đã cho rồi sao? "Ừm." Nhan Nguyệt Chỉ gật đầu chân thành nói: "Mười tiền không dê gom góp, cho nên cần một chút thời gian. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ tạm thời ở lại đây, chờ sau khi giao đủ mười tiền lá trà cho đạo hữu thì mới rời đi. Hi vọng đạo hữu chờ một chút. "
 
 Nghe vậy, Giang Hạo có chút kinh ngạc.
 
 Bao nhiêu? Mười, mười tiền?
 
 Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi.
 
 Mình mấy chục năm mới có thể làm ra một tiền. Đồi phương vừa ra tay chính là mười tiền? Xem ra là mình nghèo khó, không tưởng tượng nổi sự xa xỉ của đệ tử Tiên Tông.
 
 Mặc dù nói là Minh Nguyệt Tông tặng, nhưng mười tiền nhât định là người trước mắt nhắc tới.
 
 "Đa tạ tiền bối." Giang Hạo chân thành nói.
 
 Hắn hiện tại có linh thạch, nhưng dù có linh thạch cũng không mua được Sơ Dương Lộ.
 
 Mười tiền không phải là ít. Chuyển đối thành linh thạch, đều sắp hai ngàn vạn, còn nhiều hơn cả linh thạch mà Đào tiên sinh cho.
 
 Giúp Thiên Đạo Trúc Cơ cũng là chuyện nên làm.
 
 Sau khi bàn giao xong, Nhan Nguyệt Chỉ liền cât bước rời đi.
 
 Lúc này Giang Hạo mới tiến vào Linh Dược Viên. Hắn đã rất Ít khi quản lý nơi này, vân luôn để cho Trình Sâu tới. Chỉ là tên người quản lý Linh Dược Viên vần luôn ghi là hăn mà thôi.
 
 Giang Hạo quan sát tình huống bên trong Linh Dược Viên, cảm khái một câu: "Cảnh còn người mất."
 
 Người bình thường bên trong đã thay đổi mây đợt. Người lúc trước biết hán đều đã nhập thổ vi an (chết). Phần lớn đời người cũng coi như là an ổn, chỉ có một số nhỏ là chạy không thoát được kiếp nạn. "Sư huynh." Trình Sầu đi tới. Giang Hạo nhìn người bình thường bên trong Linh Dược Viên, nói: "Bọn hẳn là ngươi lựa chọn?" Trình Sầu lắc đầu: "Chỉ có một phần là ta chọn lựa."
 
 "Vậy người còn lại?" Giang Hạo nhìn Trình Sẩu.
 
 Nội ứng trong này chỉ có hai người, có thể nói là càng ngày càng Ít.
 
 "Là đời sau của người quản lý linh dược trước kia." Trình Sâu đáp. Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muốn, nói: "Bọn hẵn kêt hôn sinh con ngay trong tông môn?" "Đúng vậy, nhưng mà đều là ở trong khu vực quy hoạch." Trình Sầu nói:
 
 "Nếu có đủ thiên phú, ta sẽ để cho bọn hắn thử gia nhập tông môn. Nếu như không có thì ở lại Linh Dược Viên. Nhưng mà những chuyện này đều làm trong lúc sư huynh bể quan, đã thảo luận qua với đám thỏ gia. Thỏ gia nói nó sẽ thông báo cho sư huynh. Nếu như không ổn thì ta sẽ thoái thác. " Giang Hạo lắc đầu: "Không sao cả, ngươi làm rât tôt."
 
 Con thỏ không nói về loại chuyện nhỏ nhặt này, cũng xác thực không cần phải nói. Năng lực của Trình Sầu không tệ, cho đến trước mắt Linh Dược Viên đều chưa từng xuất hiện vấn để gì. Không giống lúc mình vừa mới tiếp nhận Linh Dược Viên, rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Bây giờ nơi này chính là phạm ví quản - hạt của thủ tịch thứ mười, tuyệt đổi không có người dám tới gây chuyện. Trừ phi là các đại thủ tịch tự mình đến.
 
 Sau đó, Giang Hạo lấy ra một chút đổ ăn, nói: "Tiểu Y cũng ở đây sao? Chia cho nàng một phần."
 
 Trình Sầu lập tức nhận lấy.
 
 Là bánh ngọt và kẹo hồ lô bình thường.
 
 Nhưng nhìn thấy đồ ăn, hắn luôn cực kì cao hứng, sau đó gọi Tiểu Y tới.
 
 Cầm lấy đồ ăn, Tiểu Y ngu ngơ nói với Giang Hạo: "Đa tạ sư huynh." "Ăn đi." Giang Hạo nói.
 
 Tiểu Y thử kẹo hổ lô một chút, sau đó híp mắt lại nói: "E quá, không ăn được. "
 
 Nghe vậy, Giang Hạo cười khẽ một tiếng, nói: "Không thể lãng phí. " Sau đó, hắn liền không thèm để ý nữa.
 
 Giang Hạo bắt đầu quản lý linh dược.
 
 Sau khi trở thành Tuyệt Tiên, hắn cảm giác mình đã thay đổi, lo lắng sau này sẽ rước lầy đại họa, cho nên trước mặt vân nên ổn định tâm tình trước đã.
 
 Một bên khác.
 
 Bên trong Chúc Hỏa Đan Đình, một tu sĩ Kim Đan rời khỏi sơn phong, một đường hướng về phía Hải Vụ Động. Hắn cảm thây kỳ quái, hình như có người đang tìm hãn.
 
 "Kì quái." Mặc dù nghỉ hoặc, nhưng hắn vẫn lặng yên không một tiêng động đi tới trước Hải Vụ Động.
 
 Bên trong là biển sương, có một thân ảnh như ẩn như hiện.
 
 "Ngươi tìm ta?" Thánh Chủ hỏi. "Có chuyện cần ngươi đi làm. " Thân ảnh trong biển sương nói. "Đi đây." Thánh Chủ không nói hai lời liền đi ra phía ngoài.
 
 Không cho Thánh Đạo mặt mũi chút nào.
 
 "Còn nhớ rõ vòng màu đỏ kia không?" Thánh Đạo đột nhiên mở miêngj.
 
 Nghe vậy, Thánh Chủ dừng lại, nói: "Vị tiền bổi kia?" "Đúng vậy, ta gặp được nàng." Thánh Đạo nói.
 
 Nghe vậy, Thánh Chủ có chút khó có thể tin nổi:
 
 "Ta không tin, ta cũng ở đây, vì sao ngươi có thể nhìn thầy mà ta lại không thể gặp được?"
 
 "Ngươi có thể nhìn thấy, ngươi còn có thể bị ta phong ấn?" Thánh Đạo bình thản nói.
 
 "Có bản lĩnh thì ngươi đừng có dùng Tỏa Thiên, nhìn xem ai phong ân ai." Thánh Chủ lạnh lùng nói. "Đây không phải đã rõ ràng rồi sao?" Thánh Đạo cười khinh bỉ: "Không phải là ta vũ nhục ngươi, ngươi thì đánh lại được ai?"
 
 Nghe vậy, Thánh Chủ nhíu mày, ánh mắt mang theo sự tức giận. Nêu như ánh mặt có lực sát thương thì đại khái Thánh Đạo đã bị đả thương nặng.
 
 Đây còn không phải là vũ nhục? Thánh Chủ cảm thấy người trước mắt vân nên đừng ra ngoài, cứ ở lại bên trong đi.
 
 Tốt nhất là trong thiên địa vĩnh viên đừng có Tỏa Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận