Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1535: Nữ Ma Đầu: Chặt Tay Bi 1 Ỉ

Chương 1535: Nữ Ma Đầu: Chặt Tay Bi 1 ỈChương 1535: Nữ Ma Đầu: Chặt Tay Bi 1 Ỉ
 
 Linh Dược Viên.
 
 Mịch Linh Nguyệt mang theo Tiểu Y và Mộc Ấn đi nhận biết linh dược. Nàng dạy từ thô đền mảnh, kể về các chô tốt và xấu của các loại linh dược.
 
 Đi ra bên ngoài, nếu như gặp phải, nguy hiểm gì, có lẽ sẽ có một ít đến từ linh dược. Đương nhiên, gặp phải nguy hiểm, một ít linh dược cũng có thể cứu mạng.
 
 Mộc Ẩn rất thông minh, nghe gần như đều hiểu. Điều này khiển cho Mịch Linh Nguyệt vô cùng vui mừng, nhưng lại không có cảm giác thành tựu gì cả.
 
 Cảm giác như con trai vốn đã rất ưu tú, nàng chỉ là dệt hoa trên gầm mà thôi.
 
 Nhưng mà như vậy thôi cũng đủ cho nàng cao hứng rồi. Ngược lại là tiểu nữ hài bên cạnh. Có chút ngốc.
 
 Nàng chưa từng thấy đứa nhỏ nào ngồc như vậy.
 
 Còn hung hăng gật đầu, sợ người _ khác không biết nàng đang gật đầu bừa hay saog.
 
 "Ngươi có vấn đề gì sao?" Mịch Linh Nguyệt nhìn Tiểu Y, hỏi.
 
 Tiểu Y lắc đầu: "Không có vấn đề øì."
 
 "Tiền bối, không cần để ý tới nàng, nàng không học được. " Mộc Ấn nói. "Không học được?"' Mịch Linh Nguyệt hơi nghỉ hoặc một chút: "Ta cảm thầy nàng chỉ là có chút thô thiển, nàng cũng mới học được một chút."
 
 "Sã không." Mộc Ẩn chân thành nói.
 
 Mịch Linh Nguyệt không tin, sau đó bát đầu dạy Tiểu Y. Rất nhanh, nàng liền phát hiện đôi phương thật sự không có vần để gì,bởivì - hoàn toàn không biết gì cả. Như thể còn có thể có vấn đề gì?
 
 Nhưng nàng có chút khó hiểu: "Nhìn dáng vẻ của nàng thì thiên phú hắn là cũng không tổi. Nếu như không được thì sao lại vào được Thiên m Tông?"
 
 Mặc dù Thiên m Tông nhận đệ tử không quá nghiêm ngặt, nhưng mà tư chât như vậy sao có thể vào được Thiên m Tông chứ?
 
 "Sư huynh mang nàng đến." Mộc Ấn thuận miệng nói. Mịch Linh Nguyệt có chút ngoài ý muốn.
 
 Xem ra, đứa trẻ này cũng không đơn giản. Dù sao người mà Vương của Hải La xem trọng tuyệt đồi không đơn giản.
 
 Nàng vẫn đừng nên hỏi nhiều thì hơn, biết càng nhiều càng bât lợi với mình.
 
 Sau đó, nàng toàn tâm toàn ý dạy cho con trai mình.
 
 Mộc Ẩn cũng không chịu thua kém, học tập rât nhanh.
 
 Hôm nay là linh dược, ngày mai sẽ là trận pháp, thỉnh thoảng sẽ nói tới phù lục, rèn đúc.
 
 Nàng đều biết hết, hơn nữa trình độ còn cực cao. Giang Hạo ngồi dưới nhà gỗ đơn sơ, có chút hâm mộ Mịch Linh Nguyệt. Đối phương hiểu biết rất nhiều kỹ năng khác nhau. Mà hắn ngoại trừ chề phù ra thì không còn biết gì cả. Luyện đan, rèn đúc, trận pháp...tất cả đều là như thể. Nhất là trận pháp, học tập còn có chút hao tâm tồn sức.
 
 Theo như Hồng Vũ Diệp nói, muốn trận pháp có tiền bộ thì cần thời gian dài dăng dặc. Nhưng mà, mình bây giờ có thời gian dài như vậy, còn không bằng học Thiên Đao trước, mạnh hơn trận pháp không biêt bao nhiêu lần.
 
 Ngày kế tiếp.
 
 Giang Hạo xử lý linh dược, mà Mịch Linh Nguyệt thì đang dạy cho Mộc Ấn các loại trận pháp bên trong Linh Dược Viên.
 
 Cho đến chạng vạng tối.
 
 Mịch Linh Nguyệt nên rời đi.
 
 Mà Mộc Ẩn cũng sắp rời khỏi tông môn.
 
 "Thật sự nhất định phải xuống núi sao?" Mịch Linh Nguyệt hỏi Mộc An.
 
 "Đúng vậy, ta muốn đi tìm đường của ta." Mộc Ấn nói nghiêm túc. "Ở lại trong tông môn không phải sẽ càng an ổn hơn sao?" Mịch Linh Nguyệt nhìn qua người trước mắt, hỏi.
 
 Nghe vậy, Mộc Ẩn nở nụ cười: "An ổn đúng là an ổn, nhưng mà ta muốn hướng tới không trung, cho nên phải đi trên con đường này, đi chạm đến bầu trời cao kia, nếu không thì sẽ hôi hận."
 
 "Vậy sao. " Mịch Linh Nguyệt gật đấu, nói:
 
 "Vậy ngươi học được bao nhiêu bản lĩnh từ sư huynh của ngươi rồi?" "Không có học." Mộc Ẩn nghiêm túc nói: "Thỏ gia nói, sư huynh không phải là người mà chúng ta có thể so sánh, không cần học bản lĩnh của hẳn, học hắn làm việc là được. " Nghe vậy, Mịch Linh Nguyệt có chút ngoài ý muốn: "Thỏ gia này của ngươi nói cũng rất có lý. "
 
 "Đúng vậy, toàn bộ Linh Dược Viên đều nghe nó, Tiểu Li sư tỷ đều nghe nó. Nhưng mà có đôi khi ta cảm. thây bọn họ có chút ngôc. " Mộc Ấn không khách sáo nói.
 
 "Vậy ngươi có nói với bọn họ không?" Mịch Linh Nguyệt tò mò hoit.
 
 "Không có." Mộc Ẩn lắc đầu nói: "Ta đánh không lại bọn họ, bọn họ đều là dùng năm đâm nói chuyện. " Mịch Linh Nguyệt trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Chăng qua, theo như tình huồng . trước mặt thì những người này đều không kém chút nào.
 
 Sau đó, Mịch Linh Nguyệt còn muốn dặn dò đôi chút, nhưng màcuôi cùng vân là không nói gì, không thể nói thêm nữa.
 
 Như bây giờ là được.
 
 "Ta phải đi rồi." Mịch Linh Nguyệt nói.
 
 "Đa tạ tiền bối đã dạy bảo trong hai ngày qua." Mộc Ấn cung kính hành lê, nói. "Sau khi xuống núi nhớ phải cẩn thận một chút, nếu thực sự không được thì trở lại tìm sư huynh ngươi. Ta thầy sư huynh của ngươi đổi với ngươi rât tồt." Mịch Linh Nguyệt nói.
 
 'Đúng vậy, sư huynh đối tốt với tất cả chúng ta." Mộc Ấn gật đầu, nghiêm túc nói:
 
 "Mặc dù sư huynh rất ít quản chúng ta, nhưng bởi vì có hắn ở đây cho nên mọi chuyện mới đều thuận lợi. Dù có xảy ra chuyện thì hắn cũng có thể hỗ trợ xử lý. Đương nhiên, điều kiện là chúng ta không được làm sai, nếu không thì chúng ta cũng sẽ bị phạt. Những năm này học tập khiến ta cảm thấy bản thân đã có thể xuống núi rồi."
 
 "Ta đi đây, có duyên gặp lại." Mịch Linh Nguyệt vừa cười vừa nói. Sau đó, nàng đi đến trước mặt Giang Hạo, nói:
 
 "Có thể đi về rồi."
 
 Giang Hạo gật đầu, sau đó hắn liền dân người rời đi.
 
 Trên đường đi, Giang Hạo hỏi: "Có nỡ không?"
 
 "Có." Mịch Linh Nguyệt gật đầu, chợt nói: "Nhưng mà hắn muôn đi chạm vào trời cao, hãn đã không _ còn là một đứa trẻ lúc nào cũng cần bảo vệ nữa rồi. Có lẽ có một ngày, mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì, hắn đều có thể tự mình hóa giải, sẽ không bởi vì chúng ta mà gặp phải nguy hiểm nữa."
 
 Giang Hạo gật đầu: "Ừm, thiên phú của hẵn rât cao. Chỉ là, chuyển này đi muốn trở lại có lẽ cần mấy trăm năm, lại có lẽ cần ngàn năm."
 
 Mịch Linh Nguyệt suy tư, hốc mắt không hiểu sao có chút đỏ, nhưng nàng cười nói: "Ta muôn đợi hắn trở về."
 
 Giang Hạo không nói gì.
 
 Mịch Linh Nguyệt tạm thời cũng không thể rời đi, dù sao cũng chưa thoát khỏi không chế của hạch tâm tỉnh thần.
 
 Thật ra, hắn hiện tại có thể giúp đỡ, chỉ là có chút tốn sức. Nhưng mà cũng không vội. Đợi thêm mây trăm năm nữa, thực lực mình đủ mạnh, ra tay sẽ thuận tiện hơn. Đến lúc đó, đối phương chắc là cũng sẽ muôn rời đi. Dù sao, nàng cũng muốn được gặp lại Mộc Ấn.
 
 Sau khi tiễn người đi, Giang Hạo nhìn về phía Linh Dược Viên. Bây giờ hắn sắp phải tiễn Mộc Ẩn rời đi. Trước khi đi, hắn cần bàn giao một số việc. Đương nhiên, hắn cũng muốn cho đổi phương một ít đồ, bởi giữ lại cũng không có tác dụng gì. Hiện tại hắn có không ít linh thạch, không có chô xài, hoàn toàn xài không hất.
 
 Trở lại Linh Dược Viên, Giang Hạo tìm tới Mộc Ấn.
 
 "Đi một chút?" Hắn hỏi.
 
 Mộc Ẩn gật đầu, sau đó đi theo Giang Hạo ra ngoài.
 
 Mặt trời chiều ngả về tây.
 
 Giang Hạo đi dọc theo dòng sông: "Ngày mai sẽ rời đi?"
 
 "Đúng vậy." Mộc Ẩn gật đầu: "Những năm này đa tạ sư huynh đã chiều cổ. "
 
 "Ta cũng không có chiếu cố ngươi, phần lớn là đám Trình Sâu, ngươi cần phải cảm tạ bọn hắn."' Giang Hạo nói.
 
 Mộc Ẩn gật đầu:
 
 'Ừm."
 
 "Sau khi rời đi ngươi không nên xem mình là đệ tử Thiên m Tông." Giang Hạo đứng cạnh bờ sông, nói: "Thiên m Tông không dạy phật, ngươi phải tự đi con đường của mình. Đương nhiên, tông môn cũng sẽ không cảm thầy là ngươi phản bội."
 
 Mộc Ẩn trầm mặc hổi lâu rồi gật đầu nói: "Được." "Ngươi cầm những thứ này đi. " Giang Hạo nói xong liền đưa qua một cái trữ vật pháp bảo.
 
 Sau khi tiếp nhận trữ vật pháp bảo và quan sát, Mộc Ấn không khỏi ngây ngẩn cả người. Hắn bây giờ là Phản Hư, sư huynh cũng là Phản Hư. Theo lý thuyết, tài nguyên giữa bọn họ không khác biệt nhiều, linh thạch cũng là như thể. Hãn không có bao nhiêu linh thạch, sư huynh khẳng định cũng không nhiều. Nhưng mà... Đan dược, pháp bảo, phù lục, linh thạch bên trong trữ vật pháp bảo này vượt xa lý giải của hắn đổi với Phản Hư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận