Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1537: Thế Đạo Này Bị Sao Vậy 1 Ỉ

Chương 1537: Thế Đạo Này Bị Sao Vậy 1 ỈChương 1537: Thế Đạo Này Bị Sao Vậy 1 Ỉ
 
 Dưới ánh trăng, gió nhẹ chẩầm chậm.
 
 Giang Hạo đứng ở ban công, nhìn xem người trước mắt, cảm giác thời tiết mang theo ý lạnh.
 
 Hắn không biết nên đáp lời Hồng Vũ Diệp như nào, cho nên chỉ có thể trầm mặc.
 
 "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
 
 Lúc hỏi câu này, nàng đã không còn nhìn Giang Hạo nữa, mà là ngổi xuống cạnh ban công, nhìn ra bầu trời bên ngoài.
 
 Giang Hạo không hề chần chờ, tiếp tục hồ trợ làm khô nước đọng, thuận tiện nói: "Một trắm bôn mươi. "
 
 "Một trăm bốn mươi rồi?" Hồng Vũ Diệp rất là tò mò nói: "Hơn một trăm tuổi Phản Hư viên mãn?" "Vâng, vừa viên mãn."' Giang Hạo đáp.
 
 Tốc độ tu luyện của hắn dựa theo thủ tịch thứ chín. Đổi phương tăng lên, hán liền táng lên theo, nhưng mà luôn thấp hơn đôi phương một cảnh giới. Bây giờ thứ chín đã Vũ Hóa sơ kỳ, tôc độ cũng rât nhanh. Không có thủ tịch nào là bình thường cả.
 
 Bây giờ trong mười vị thủ tịch chỉ có mình còn Phản Hư.
 
 "Thiên phú như vậy ngươi có gì muốn nói không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Thật ra có thể đạt tới cảnh giới này vân là nhờ có tiển bôi. " Giang Hạo nói. Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp có chút kinh ngạc quay đấu.
 
 Giang Hạo nhìn đối phương, cũng không né tránh.
 
 "Vì sao?" Hồng Vũ Diệp tò mò. "Nếu như không phải tiền bối cho một chút trợ giúp, văn bổi căn bản là không cách nào nhanh chóng tăng lên. " Giang Hạo nói.
 
 Nghe vây, Hồng Vũ Diệp cười lạnh một tiêng, quay người lại.
 
 Giang Hạo tiếp tục giúp nàng hong khô nước đọng.
 
 "Ai đã dạy ngươi nói dối?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.
 
 "Tiển bối nói đùa, đều là vì sinh tổn, đổi một phương thức biểu đạt khác mà thôi. " Giang Hạo nói. "Ngươi bây giờ sinh tổn rất khó _ khăn?" Hồng Vũ Diệp dựa vào ghể, nói:
 
 "Bây giờ ngươi là đệ tử thủ tịch Thiên m Tông, người người nhìn thấy ngươi đều phải gọi một tiếng sư huynh. Những người từng phỉ báng ngươi, hiểu lầm ngươi, phần lớn đều trở nên hiểu ngươi. Bây giờ ngươi có thể nói là người người kính ngưỡng, thậm chí là sùng bái. Ngươi thây vân là loại cuộc sông lúc trước sao?"
 
 "Nói thì nói như vậy, nhưng mà. luôn có cường giả nhìn chắm chăm vào vãn bồi. Bây giờ tu vi của văn bối tại Thiên m Tông có thể coi là cao minh, nhưng mà nhìn lên thì, sao?Nam Bộ, Đông Bộ, Tây Bộ, Bắc Bộ, hải ngoại, từng chủng tộc... rất nhiều người đều có tu vi như ta. Năm tháng tích lũy chính là không bao giờ thiếu thiên tài và cường giả. Văn bối chỉ là một tảng đá đang phát sáng nào đó trong những năm tháng vô tận mà thôi. " Giang Hạo vừa nói vừa tán đi nước đọng.
 
 Không lâu sau, mái tóc như thác nước rủ xuống.
 
 Hồng Vũ Diệp giơ tay lên, búi tóc lại một cách đơn giản.
 
 Một màn này khiến cho Giang Hạo sững sờ tại chô. Đôi phương vừa rồi nhìn qua có hơi nhướng mày. Mị thuật, tuyệt đổi là mị thuật. Hồng Vũ Diệp không nói thêm gì, mà là để Giang Hạo tới pha trà. "Vậy ngươi muốn vĩnh viễn trốn ở chô này? " Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói: " Thiên phú của ngươi cao như thể, tầm nhìn lại, rộng, có thể đi đến đỉnh cao thê giới, thật sự nguyện ý trồn ở nơi này? Không đi cảm nhận thành tựu khi đứng trên đỉnh ving quang một chút?"
 
 Giang Hạo lắc đầu, nói:
 
 "Có lẽ thành tựu như vậy rất hấp dân đổi với người ta, nhưng lại quá phức tạp. Văn bôi là một người đơn giản, tâm trí phổ thông, không ôm chí lớn, tính toán không bảng người khác, ẩn nhân không lại người khác. Có lẽ chỉ là vận khí tốt một chút, nhưng mà vận khí này cần trốn đi mới có thể hiển lộ rõ ràng tốt hơn. Một khi ra ngoài, văn bôi sẽ không còn ánh sáng như lúc ở Thiên m Tông nữa. Thiên kiêu chỉ tử ở bên ngoài còn tản ra nhiều ánh sáng hơn. Sự khí phách, tự tin, ánh mắt của bọn hắn đều sẽ khiến cho người khác kinh động như gặp thiên nhần. Cho nên vẫn bôi sẽ không đi ra ngoài tự rước lây nhục." Giang Hạo nói thật, tốc độ tu luyện của hắn đúng là khá nhanh, nhưng cũng chỉ có vậy. Hắn không có lòng vì thiên hạ, không muôn buông xuông khí phách của ban thân. Mà mầy người giồng như Nhân Hoàng đều không có chô nào mà không phải là thân có đại khí phách, đại vĩ lực cả. Một người chỉ có tốc độ tu luyện nhanh như hãn tuyệt đôi không thể sánh được.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, cuồi cùng nâng chén trà lên nhấp một miềêng, thuận miệng nói: "Phong cảnh của Thiên m Tông cũng không tệ."
 
 Giang Hạo nghe vậy, khẽ gật đầu: "Tiển bối nói có lý. "
 
 Hai người uống trà, thời gian từng giờ trôi qua.
 
 Giang Hạo phát hiện sắp đến giờ Tý. Sau đó, hắn lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra, nói với Hồng Vũ Diệp một tiếng, tâm thấn liền tiên vào bên trong. Sau khi đi vào, hắn nhìn thấy mấy người trước đó. Nhưng mà, môi lần nhìn thấy Dực, hắn đều cảm thầy có chút đột ngột. Mới thêm một người, còn chưa quen thuộc.
 
 Chủ yếu là gần đây ít tụ hội.
 
 Đương nhiên, mấy người khác cũng coi như là có quen biết. Dù sao bọn hắn thỉnh thoảng sẽ nói chuyện phiểm ở bên trong.
 
 Dực thân là Lê tộc, biết rất ít về chuyện bên ngoài. Nhưng mà Quỷ tiên tử lại rất nhiệt tình, đã giới thiệu cho hãn rât nhiều chuyện. Đối với chuyện này, Quỷ tiên tử cảm thây cứ trực tiếp nhét vào một nơi nào đó, ai nhặt được thì giao cho người đó. Mà Dực cũng bày tỏ mình đã thoát khỏi sự hạn chề của công pháp. Không còn tệ nạn như trước đó, nhưng còn không biêt đã đưa công pháp vào trong tộc như nào.
 
 Liễu nói đây là thứ có thể tăng lên thân phận địa vị, khó xử duy nhất chính là nói rõ nguốn gôc.
 
 Cuối cùng Dực đưa ra quyết định. Ném đi.
 
 Giang Hạo lúc đó nhìn thấy, có chút bội phục đổi phương.
 
 Vì không khiến người khác chú ý, lại muôn giúp người trong tộc một tay, ném đi đúng là cách tốt nhãt. Vân để sẽ không còn không rơi trên người mình nữa.
 
 Đương nhiên, Trương tiên tử cũng đưa ra ý kiến, ném một quyển khẳng định không được, dễ dàng bị người ta che giầu, còn có rất nhiều vần để khác, trừ phi người này thật sự tôt. Cho nên, vì lý do an toàn, ném mầy chục bản là tốt nhất. Tỉnh thì đề nghị, thư tịch dễ dàng bị phát hiện đầu nguồn, cho nên vân nên đi săn, dùng da thú, như thể liền không người biêt được.
 
 Giang Hạo cảm thấy những người này rât nhiệt tình, hơn nữa đều cảm thấy hứng thú đôi với chuyện của Dực, giống như ở những nơi khác sẽ không có loại cảm giác thành tựu này.
 
 Tới một người yếu, liền đặc biệt phân chẩn.
 
 Suy nghĩ ngàn vạn đều chỉ trong nháy mặt.
 
 Mọi người vấn an Đan Nguyên tiển bôi, sau đó ngổi xếp bằng. "Có vấn để gì trong tu luyện không?" Đan Nguyên cười nói. Không người mở miệng.
 
 "Xem ra mọi người tiến triển đều _ rãt thuận lợi." Đan Nguyên nhìn về phía Dực, cười nói:
 
 "Trận pháp hữu hiệu, cho nên Dực tiểu hữu không cần nô lực thêm gì nữa.”
 
 Nghe vậy, Dực cũng nhẹ nhàng thở ra.
 
 Sau đó, Đan Nguyên lại nhìn về phía Tỉnh, nói: “Tỉnh tiểu hữu chắc là đã nhận được sự trợ giúp rổi đúng chứ?"
 
 "Vâng." Tinh gật đầu.
 
 Hắn đã sớm biết chuyện Thiên Đạo Trúc Cơ thành tiên, cũng biết được có những cường giả khác trợ giúp. Sau đó, Đan Nguyên nhìn về phía Tỉnh: "Tỉnh tiểu hữu cần gì?" Giang Hạo xác thực xuất thủ, hắn chủ yếu là đi vào Huyết Trì đọ sức cùng Cổ Kim Thiên. Hẵn đã tận lực, nhưng mà lại mang đền phong bạo khổng lổ cho bọn họ. Cho nên, hãn cũng không tham công, chỉ là bình tĩnh nói:
 
 "Muốn biết món đổ kia tranh đoạt đền loại tình trạng nào rối. "
 
 Lời này vừa nói ra, những người khác cảm giác có chút kỳ quái. Tỉnh đang hỏi cái gì?
 
 Quỷ tiên tử suy tư rổi nhìn về phía Trương tiên tử. Trương tiên tử lúc đó hắn là cũng ở hiện trường, chắc là có biết được một hai. Nhưng mà Trương tiên tử lắc đầu. Nàng xác thực không biết.
 
 Chuyện này để mọi người càng thêm nghỉ ngờ.
 
 Chẳng lẽ không phải là vấn để thành tiên?
 
 Nghe vậy, Đan Nguyên lại cười nói: "Xem ra Tỉnh tiểu hữu không quá quan tâm tới chuyện này, sắp đánh. tới hải ngoại rồi. Không chỉ như thế, lại có một Tiên Tộc tới, Hạo Thiên Tông cũng có thêm một người. Chỉ có thể để Tiên Tông đến cân bằng, nêu như còn có người đền, vậy thì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận