Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1540: Sau Lưng Ta Là Bốn Đại La 2 Ỉ

Chương 1540: Sau Lưng Ta Là Bốn Đại La 2 ỈChương 1540: Sau Lưng Ta Là Bốn Đại La 2 Ỉ
 
 "An ổn thành tiên là được, sau khi thành tiên chắc là Đào tiên sinh sẽ cho ngươi nhiều tiền công hơn đúng chứ?" Hoàng Kiển Tuyết cười hỏi.
 
 Hộ vệ Nhân Tiên đương nhiên là mạnh hơn hộ vệ Đăng Tiên nhiều. Đường Nhã lắc đầu: "Ta sẽ không nói cho các ngươi biết đâu, các ngươi chỉ muốn lừa gạt tiển của ta thôi."
 
 "Đào tiên sinh." Chu Thâm thấy người tới liền chào hỏi.
 
 Đào tiên sinh gật đầu, đi tới cạnh bàn trà, nhìn Xích Long muôn nói lại thôi.
 
 "Sao thế?" Xích Long có chút tò mò hỏi.
 
 Hoàng Kiến Tuyết cũng nhìn sang: "Đào tiên sinh muốn nói cái gì? Lầu các sắp đóng rồi, Xích Long không thể đi được nữa?"
 
 Không phải chuyện này, Đào tiên sinh còn có chuyện gì khó nói sao? "Là như vậy.” Đào tiên sinh suy tư một lúc rổi nói: "Hai vị tiền bổi cần Đại La Đạo Quả không?"
 
 Câu hỏi đột nhiên này khiến cho hai người đều sững sờ, bàn tay đang cẩm chén trà không khỏi run lên một cái.
 
 Từ xưa đến nay, bọn hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ có người hỏi ra vấn để này.
 
 Cần sao?
 
 Đương nhiên là cần.
 
 Nhưng đi đâu để lấy đây?
 
 Xích Long có chút hiểu rõ Đào tiên sinh, cho nên hỏi: "Đào tiên sinh có tin tức?"
 
 "Có, hơn nữa còn sắp tới hải ngoại rồi." Đào tiên sinh nói.
 
 "Làm sao có thể? Lúc này sao lại xuất hiện loại vật này được?" Hoàng Kiên Tuyết có chút kinh ngạc.
 
 "Văn bối không biết tình huống cụ thể, nhưng đạt được một tin tức chính xác. Nam Bộ, ừm..."' Đào tiên sinh đang suy tư xem nên mở miệng như nào.
 
 Một lát sau, hắn mới nhìn về phía Chu Thâm, nói: "Lúc Thiên Đạo Trúc Cơ thành tiên có phải là có cường giả đột nhiên động thủ, sau đó lại đột nhiên dừng tay, một lát sau lại đột nhiên động thủ, hơn nữa đánh càng thêm kịch liệt? Nhưng mà lại không có người đi quản Thiên Đạo Trúc Cơ?" Chu Thâm suy tư rồi nói: "Đúng vậy, bọn hăn không ai quan tâm đền Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng lại đột nhiên giống như gặp phải kẻ địch, lực lượng kinh khủng hơn trước đó không biết bao nhiêu." "Vậy liền không sai, lúc đó có một viên Đại La Đạo Quả xuất hiện. " Đào tiên sinh nhìn mây người Xích Long, nói:
 
 "Người Minh Nguyệt Tông và Tiên Tộc bởi vậy mà đánh nhau, sau đó Hạo Thiên Tông gia nhập, người Tiên Tộc cũng tăng thêm. Trước mắt bọn hắn đã sắp đánh tới hải ngoại. Nếu như hai vị tiển bối cần thì có lẽ có thể đi tranh một chuyền."
 
 "Không tranh. " Xích Long lập tức nói. "Vì sao?" Hoàng Kiến Tuyết tò mò hỏi.
 
 "Ngươi có định tranh không?" Xích Long hỏi.
 
 "Muốn đi xem, chẳng lẽ còn có thể đi ra được đạo của mình? Mặc dù _ ngươi đặc thù, nhưng lại hoang phê quá lâu, chưa chắc đã có thể đi ra được?"' Hoàng Kiến Tuyết nói.
 
 "Ta tại sao phải đi ra? Ta có huynh trưởng làm chô dựa, chỉ cần không làm loạn, huynh trưởng và trưởng tẩu đều sẽ che chở cho ta. Ta còn có một vị trưởng tỷ, môi một người bọn họ đều là cảnh giới kia. Ta tranh cái gì mà tranh? Ta đã vô địch thiên hạ rồi không phải sao?"
 
 Xích Long khinh thường nói: "Hiện tại ta chỉ cần an tâm giúp đỡ những tiên tử gặp rủi ro kia không phải là tốt rồi sao? Môi ngày một việc thiện. Đây chính là việc được nhân gian ca tụng."
 
 Nghe vậy, Hoàng Kiến Tuyết đều choáng váng. Mây người Đào tiên sinh cũng là như thể.
 
 Có ý gì?
 
 "Sau lưng ngươi là ba vị Đại La?" Hoàng Kiền Tuyết có chút khó có thể tin nổi.
 
 "Sai, là bốn người." Xích Long nói. "Ngươi cứ khoác loác đi, còn bốn người. Ta thây là một người đều không có." Hoàng Kiên Tuyết khinh thường nói: "Một con rồng như ngươi thì tính là cái gì? Nửa Cẩm Ky Chỉ Long sao? Nếu như lúc trước ngươi không bỏ bê thì có lẽ còn có cơ hội kéo dài con đường kia. Sau này đường đều gãy mât, không đi tiếp nổi. Người như ngươi còn có thể có Đại La đứng sau lưng sao? Sao ngươi không nói ngay cả Nhân Hoàng đều phải cho huynh trưởng ngươi mặt mũi luôn đi?"
 
 "Ghen tị sao." Xích Long uống trà, khinh thường nói:
 
 "Ngươi đi ra ngoài muộn hơn ta không biêt bao nhiêu năm, đừng nói tới việc sau lưng có Đại La, ngươi tính cả bạn bè cùng cảnh giới đều không có. Đều là rồng, còn là rồng bị ném xuống, nhưng ta lại có thể vô địch thiên hạ, ngươi chỉ có thể không ngừng sống tạm. Giữa rồng với rồng vần là có sự khác biệt."
 
 "Ta không tin, ngươi cóthường - thức hay không. " Hoàng Kiên Tuyêt nói.
 
 "Ngươi muốn tin hay không." Xích Long nhìn đồi phương, nói: “Vậy là ngươi muốn đi tranh giành?" Hoàng Kiến Tuyết khôi phục bình thường, bình tĩnh nói: "Xem một chút đi, dù sao cũng phải quan sát tình huồng trước đã. Lại nói, người khác leo lên cảnh giới kia có tôt băng việc tự mình leo lên không?" "Nói có lý, chờ trưởng tỷ của ta tới, ta sẽ cầu nàng dạy ta một chút." Xích Long nói.
 
 Hoàng Kiến Tuyết: "..."
 
 Đào tiên sinh cười nói: "Hai vị tiển bối cảm thấy lần tranh đoạt này sẽ gây ra chuyện gì?"
 
 "Bất kể là chuyện gì, chúng ta cứ trồn ở chỗ này là được, bọn hắn đánh là chuyện của bọn hắn. Như ng mà... " Xích Long cười nói: "Long tộc gần đây không phải là đang có tiến triển không tệ sao? Nói tin tức này cho bọn hăn, chắc là không bao lâu nữa, thông đạo của Long tộc sẽ bị gãy mất."
 
 Nghe vậy, Đào tiên sinh lập tức hiểu ra:
 
 "Nhưng nếu như Long tộc có được một vị cường giả thì không phải là càng có thể chưởng khống thế cục sao¿"
 
 "Nói thì nói như thế, nhưng bọn hắn nỡ từ bỏ Đại La Đạo Quả sao?" Xích Long cười nói: "Lây năng lực của những cường giả kia, lần tranh đoạt này nói ít cũng phải hai trắm năm. Long tộc có thể đứng nhìn người khác đạt được chìa khóa hướng tới cảnh giới kia sao? Bọn hắn dù liều mạng cũng muốn đạt được. Cho nền, Long tộc sẽ trì hoãn hai trăm năm trở về. "
 
 "Kế hoạch này rất tốt, Long tộc trở về muộn, chúng ta cũng thanh tịnh." Hoàng Kiên Tuyềt vừa cười vừa nói. Đào tiên sinh gật đầu, nghe thế hắn cũng cảm thây chuyện này không tệ.
 
 Lúc Giang Hạo mở mắt ra thì nhìn thấy Hồng Vũ Diệp. Nàng đang cúi đầu pha trà cho mình, những lọn tóc bên tai đung đưa theo gió. Gương mặt trăng nõn được ánh trăng chiều rọi càng lộ ra vẻ không tì vết.
 
 "Tụ hội nói cái gì rồi?" Hồng Vũ Diệp vừa pha trà vừa hỏi.
 
 Giang Hạo suy tư rồi nói:
 
 "Trận pháp của Lê tộc quả thật có tác dụng với Cổ Lão Chi Địa, nhưng là tác dụng øì thì tạm thời không biêt. Ngoài ra, tranh đoạt Huyềt Chỉ Đạo Quả đang trở nên lớn dần, trước mắt sắp đánh đến hải ngoại rồi."
 
 Hồng Vũ Diệp để bình trà xuống, nói:
 
 "Xem ra ánh mắt của rất nhiều người đếu sẽ đặt ở hải ngoại, sẽ không người nào đặt lực chú ý lên người ngươi nữa. "
 
 "Vâng." Giang Hạo gật đầu: "Chuyện này sẽ kéo dài không Ít thời gian, văn bối chỉ cần không làm cái gì thì sẽ dẫn phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người. Một, hai trăm năm sau, mọi người sẽ không có quá nhiều khái niệm về Tiểu Tam Sinh nữa, có lẽ đó đã là chuyện rất xa xưa rồi. Cổ Kim Thiên chắc là cũng sẽ không còn ai nhớ kỹ. Như thể, đại thê chỉ tranh sẽ không còn quan hệ gì với vãn bối nữa. "
 
 "Vậy ngươi không quan tâm tới đám người đã rời đi kia nữa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Bọn hắn còn chưa thành tiên, sẽ không đạt được thành tựu quá lớn, nhưng mà thỉnh thoảng vân có thể chú ý một chút. Nếu như gặp phải đại nguy cơ thì văn bồi có thể đi qua một chuyền, phòng ngừa bọn hắn lại chạy trở về." Giang Hạo nói rât nghiêm túc.
 
 "Ngươi không tò mò Cổ Lão Chỉ Địa có cái gì sao?'' Hồng Vũ Diệp hỏi. Giang Hạo lắc đầu: "Không tò mò, cho dù là bên phía Lê tộc có cái gì thì văn bôi cũng không tò mò." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó nói: "Nêu như ngươi đã không tò mò thì mau chóng tìm ra vị trí phong ân của Thánh Đạo đi. " Ngạch, Giang Hạo thiếu chút đã quên mất chuyện này. Nhưng mà chuyện này có thể đi hỏi hiển đệ một chút. Hiền đệ và Thánh Đạo có môi thù truyền kiếp, có lẽ cũng muốn phong ân đổi phương, cũng có khả năng biết được vị trí phong ân.
 
 Ừm.
 
 Đợi trời sáng sẽ đi qua hỏi thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận