Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1541: Gia Tỷ Tới, Phát Tài 1 Ỉ

Chương 1541: Gia Tỷ Tới, Phát Tài 1 ỈChương 1541: Gia Tỷ Tới, Phát Tài 1 Ỉ
 
 Hồng Vũ Diệp qua đêm trong nhà gỗ, Giang Hạo thì ngồi cạnh ban công xem sách.
 
 Hắn hôm nay chỉ đọc hai loại sách. Một là Vô Danh Bí Tịch, hai là Thiên Đao Thất Thức. Những quyển sách khác thì chỉ có thể xem chơi chơi thôi, hiểm khi có tăng lên.
 
 Ban đêm, hắn thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Hồng Vũ Diệp đang ngủ say, suy nghĩ mình đã bao lâu rồi không có ngủ. Cẩn thận nhớ lại, xác nhận đã rât lâu.
 
 Không cần thiết, hắn nên dành thời gian để lĩnh hội Vô Danh Bí Tịch và Thiên Đao thì hơn, như vậy mới có thể sinh tổn tốt hơn được.
 
 Sáng sớm, Hồng Vũ Diệp liền bắt đầu rời đi, trước khi biến mất có dặn phải mau chóng tìm ra vị trí phong ân. Giang Hạo cũng không dám thất lễ. Sau khi đối phương rời đi, hắn lập tức tiền về Thiên Thanh Sơn. Hắn vốn định dùng thần phận đệ tử bình thường hướng vào trong, nhưng mà suy nghĩ một chút vân quyết định đi thằng tới trong viện của hiển đệ. Lúc này, hiển đệ ngồi ở trong sân, dường như đang phiển muộn điểu gì đó.
 
 Giang Hạo cũng không chủ động . quây nhiêu đồi phương, mà là ngồi ở bên cạnh nhìn đổi phương phiền muộn.
 
 Hồi lâu sau, thấy đối phương mãi mà vân chưa tỉnh lại, hắn mới chủ động mở miệng: "Đang suy nghĩ gì đấy?"
 
 "Ai, ta có chút phiển muộn, cảm thây chuyện trên đời này có chút..." Nói đến đây, Lý Khải ngừng lại, sau đó chân kinh quay đầu.
 
 Lúc trong thấy Giang Hạo, hắn kinh hãi đứng lên.
 
 "Tiếu Tam Sinh?" Lý Khải lập tức hỏi.
 
 Giang Hạo gật đầu: "Là ta, hiền đệ sao lại kinh ngạc vậy? Gần đây gặp phải chuyện gì rổi sao?"
 
 Lúc này, Lý Khải nhìn về phía Giang Hạo, vẻ mặt có chút phức tạp, lại có chút thở dài.
 
 Biến hóa khó hiểu này khiến cho Giang Hạo có chút để ý. Chưa từng chân chờ, hắn lập tức mở thần thông giám định.
 
 Hắn hôm nay rất ít khi dùng thần thông này, nhất là không sử dụng đổi với cường giả, sợ sẽ rước lầy đại họa. Hồng Vũ Diệp cũng tốt, Cổ Kim Thiên cũng được, Thánh Đạo cũng là như thế. Hắn đều chưa từng tùy tiện sử dụng giám định, bên phía hiển đệ cũng rất ít khi dùng.
 
 Chỉ là chuyện hôm nay khá cổ quái, cho nên muốn nhìn một chút. Nếu không thì phải dùng thần thông Nhân Quả Quy Khư. Đều là thần thông, vân là giám định trực quan hơn một chút.
 
 [ Lý Khải: phân thân Thánh Chủ, tu vi Chân Tiên sơ kỳ, có thể chủ động câu thông đại thể thiên địa, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Là một phần của phân thân hạch tâm, hắn có thể không chê các phân thân khác, trước mắt là phân thân cần trở về quan trọng nhât. Lúc này hắn đang có tâm tình phức tạp, biết được thân phận thật sự của ngươi và Hồng Vũ Diệp từ chỗ của Thánh Đạo, trước mắt đang nghĩ biện _ pháp chú ý hai người các ngươi. Hăn muốn xem xem có phải là như Thánh Đạo nói hay không, các ngươi đã là quan hệ nam nữ. ] Giang Hạo: "... "
 
 Hiền đệ vốn thuần túy đã không còn sạch sẽ, bị Thánh Đạo ô nhiễm. Đổi phương còn biết thân phận thật của mình và Hồng Vũ Diệp.
 
 Ngoài ra, những người này đúng là dám nghĩ.
 
 Quan hệ nam nữ... Đây là quan hệ thể nào?
 
 Giang Hạo không khỏi cảm khái. Cuối cùng, hắn nhìn qua người trước mắt, nói: "Hiển đệ đang giật mình cái gì?"
 
 "Không có gì. " Thánh Chủ khôi phục bình thường, nói:
 
 "Ngươi lại tới bắt chẹt ta?"
 
 Nhưng mà, hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện mình biết được thân phận của người trước mắt, không hiểu sao lại thầy thông khoái. Đôi phương có lẽ còn chưa biết mình đã biết. Như thề, mình cũng coi như là nhìn đôi phương từ trên cao.
 
 Nghĩ như vậy, tâm tình Thánh Chủ tốt hơn không ít.
 
 Giang Hạo nhìn đối phương, cười nói: "Hiển đệ sao lại đột nhiên cao hứng vậy?"
 
 "Ngươi quản được sao?" Thánh Chủ sớm đã vò mẻ không sợ rơi.
 
 "Là bởi vì biết được thân phận thật của ta, cho nên cười vui vẻ như vậy?" Giang Hạo hỏi ngược lại. Trong lúc nhất thời, nụ cười Thánh Chủ đột nhiên cứng lại. Hắn nhìn người trước mắt với vẻ mặt kinh ngạc.
 
 "Thánh Đạo có thể nói cho ngươi, không thể nói cho ta sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
 
 Thánh Chủ có chút biệt khuất. Thấy thế, Giang Hạo mới bắt đầu cao hứng. Sau đó, ngụy trang trên người hăn bắt đầu vặn vẹo, cuồi cùng tán đi, dùng diện mạo thật gặp mặt Thánh Đạo.
 
 "Lúc hiển đệ biết là ta đã có cảm giác như nào vậy?" Giang Hạo tò mò hỏi.
 
 "Thủ tịch thứ mười Thiên m Tông, tuổi còn trẻ đã Phản Hư viên mãn?" Thánh Chủ đột nhiên hỏi. Giang Hạo gật đầu: "Là ta."
 
 "Vậy tu vi thật của ngươi là gì?" Thánh Chủ đột nhiên hỏi.
 
 "Hiền đệ không nhìn ra được?" Giang Hạo nhìn đối phương, chợt gật đầu: "Cũng đúng, ngươi bây giờ mới Chân Tiên sơ kỳ, không nhìn ra là đương nhiên. "
 
 Thánh Chủ: "..."
 
 Trong lúc nhất thời, hắn cảm giác mình bị vũ nhục thương tích đây mình.
 
 "Người thành tiên lúc trước cũng là ngươi?" Thánh Chủ hỏi.
 
 "Lúc đó tu vi của hiển đệ không khác ta là bao, nhưng mà hiển đệ là đang khôi phục tu vi, ta là tăng lên, vân sẽ nhanh hơn một chút, ta chỉ là may mắn mà thôi." Giang Hạo cười nói:
 
 "Hiển đệ cử thế vô song, tương lai vô lượng. Hiện tại mặc dù chậm hơn ta một chút, nhưng ta tin tưởng tương lai ngươi sẽ nở rộ quang mang. Tên của hiền đệ nhất định sẽ nở rộ tám phương."
 
 Khóe miệng Thánh Chủ co giật hai lần.
 
 Khôi phục tu vi còn không nhanh bằng tốc độ tăng lên của người trước mắt?
 
 Mặc dù một số lời nghe như tán dương, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng khuất nhục.
 
 "Có rất ít người vũ nhục ta như thể." Thánh Chủ nghiền răng nghiên lợi nói.
 
 "Đúng vậy, hiền đệ đã đi ra đạo của mình, hơn nữa còn đi tới cực hạn. Người có thể thắng được hiền đệ giữa thiên địa có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hiển đệ đương nhiên là sẽ bị vô số người kính sợ." Giang Hạo gật đầu, nói.
 
 Thánh Chủ nhìn người trước mắt, mặc dù biệt khuât nhưng cũng không nói thêm gì nữa. So sánh với Thánh Đạo, người trước mắt ít nhất còn sẽ khen mình. Người này lại có quan hệ với vị tiền bổi kia, bị vũ nhục một chút cũng coi như có thể tiếp nhận.
 
 "Ngươi tìm ta làm gì? Trước đó đã nói là ta không có linh thạch, cũng không có thần hồn." Thánh Chủ nói.
 
 Giang Hạo không thèm để ý những chuyện này, mình đã có rất nhiều linh thạch rổi. Về phần thần hổn... lúc trước xác thực là có tác dụng không nhỏ, nhưng mà hiện tại đã ít đi.
 
 Cho nên, hắn tới đây là vì những chuyện kia.
 
 "Ba chuyện."' Giang Hạo nói.
 
 "Trên thực tế là hai chuyện, chuyện thứ ba chính là không có, cho ta một kinh hỉ?" Thánh Chủ hỏi. Nghe vậy, Giang Hạo cả kinh nói: "Hiển đệ giác ngộ thật cao, vi huynh đổi xử với ngươi luôn rất hữu hảo."
 
 "Ta đánh gãy chân của ngươi, lại cho thêm một cây quải trượng, ngươi có phải là sẽ cám ơn ta hay không?" Thánh Chủ cười lạnh, nói. "Nếu như hiển đệ có thể đánh gãy chân ta thì ta có thể nói cảm ơn. " Giang Hạo cầm quạt xếp trong tay, cười nói. Nhìn cây quạt, Giang Hạo cảm thấy không phải là dáng vẻ của Tiểu Tam Sinh thì sẽ không được hài hòa, sau đó hắn biển thàng dáng vẻ Tiểu Tam Sinh.
 
 Lúc này, hắn nở nụ cười ôn hòa, bày ra dáng vẻ như có thể đánh gãy chân đổi phương bãt cứ lúc nào. Thánh Chủ trầm mặc.
 
 "Được rồi, chúng ta nói về chuyện thứ nhất trước đi, hiển đệ có phân thân nào ở Tiên Tộc không?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Có," Thánh Chủ mở miệng nói. Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: "Thân phận địa vị cao không?"
 
 "Tạm được, làm ngục trưởng trong ngục giam của Tiên Tộc." Thánh Chủ nói.
 
 Giang Hạo không khỏi võ tay: "Hiển đệ đúng là lợi hại, thể mà có địa vị cao như vậy tại Tiên Tộc, chờ Tiên Đình được thành lập, thân phận kia sẽ càng lên cao. "
 
 "Nói đi, ngươi muốn dùng thân phận ta làm cái gì?" Thánh Chủ hỏi. Mặc dù người trước mắt thường xuyên vũ nhục hắn, nhưng không thể phủ nhận một chuyện: những người từng vũ nhục hẵn trước đó chưa có ai khen hăn như vậy.
 
 Quá êm tai.
 
 Nhất là Thánh Đạo, thế mà còn dám dùng giọng ra lệnh để hăn làm việc. Làm việc thì làm việc, nhưng nếu như ngươi mà không biết lựa lời thì ta sẽ không làm. "Tạm thời không có, sau này có thì lại tìm hiển đệ. Nếu như ta tiền vào thiên lao Tiên Tộc, hiển đệ có thể chiểu cổ ta một chút không?" Giang Hạo tò mò hỏi.
 
 "Tiên Tộc có trăm đại cực hình, ngươi thích cái nào? Ta ưu đãi cho ngươi chọn một. " Thánh Chủ nói. "Ta rất thích ưu đãi của hiển đệ, nhưng mà lại không thích nội dung trong đó." Giang Hạo cười nói. Thánh Chủ nhìn đối phương, giận mà không dám nói.
 
 Ánh mắt gì vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận