Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1542: Gia Tỷ Tới, Phát Tài 2 Ỉ

Chương 1542: Gia Tỷ Tới, Phát Tài 2 ỈChương 1542: Gia Tỷ Tới, Phát Tài 2 Ỉ
 
 "Chuyện thứ hai, hiển đệ biết vị trí phong ẩn của Thánh Đạo không?" Giang Hạo hỏi.
 
 Nghe thấy chuyện này, Thánh Chủ có chút ngoài ý muốn: "Ngươi muốn làm gì?"
 
 Giang Hạo cười nói: "Muốn tăng cho hãn thêm mây tầng phong ân không?"
 
 "Thực lực của ta không đủ." Thánh Chủ lắc đầu nói.
 
 "Còn có ta mà." Giang Hạo chỉ chỉ mình, cười nói: "Hiển đệ quên người huynh trưởng này rồi sao? Nếu như không đủ thì sau lưng ta còn có người mà, chăng lẽ ngươi không biết?"
 
 ''Ta tìm, ta nhất định sẽ tìm ra cho ngươi." Nghe vậy, Thánh Chủ kích động. "Phong ấn Thánh Đạo hẳn là chuyện đáng cao hứng, hiền đệ không cảm thầy vi huynh đang mang tỉn tức tôt tới cho ngươi sao?" Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, ôn hòa cười nói:
 
 "Vị huynh gần đây tại Thiên m Tông thường xuyên bị người nghỉ vần, nói không xứng làm thủ tịch. Vi huynh áp lực rât lớn. Nhât là khi vi huynh còn là thủ tịch Phản Hư duy nhất. Hiền đệ chắc là cũng hiểu được áp lực này chứ?"
 
 Cơ mặt Thánh Chủ khẽ giật, cuối cùng đưa ra một trăm vạn linh thạch, nói: "Chỉ có từng này, không còn nữa. Không có thần hồn, đại thế đến, thần hổn ta cũng ít đi, luôn có người nhìn chăm chăm vào ta. " "Cũng được. "' Giang Hạo thu trữ vật pháp bảo, cười nói: "Hiền đệ chắc là cũng biết nên liên hệ với ta như nào, nều có tin tức về vị trí phong ân thì nhớ đến tìm ta." Nói xong, Giang Hạo liền biến mất tại chô.
 
 Cho dù Thánh Chủ cảm giác như nào thì đều không thể biết được. Nhưng mà tâm tình của hắn cũng không quá kém. Hắn đột nhiên nghĩ đền một chuyện.
 
 Hai bên này mặc dù đều mạnh hơn mình, nhưng mà một bên không thể rời đi, một bên lại không có nhiều tấm mắt, mình hoàn toàn không có gì phải sợ.
 
 Hắn lập tức tự tin hơn rất nhiều. Mình không cao hứng hoàn toàn có thể không làm nữa.
 
 Không phải chỉ là chết thôi sao? Nghĩ thoáng một chút là được. Giang Hạo trở lại chỗ ở, thở phào một cái.
 
 Hôm nay có chút ngoài ý muốn. Hãn làm sao cũng không nghĩ tới, thân phận của mình đã bắt đầu bại lộ. Mặc dù trước mặt chỉ có Thánh Đạo và Thánh Chủ biết được. Nhưng nếu như tiếp xúc nhiều với các đại nhân vật thì thân phận này sẽ hoàn toàn không giâu được,
 
 Cũng không phải nói về vấn đề ngụy trang, mà là những người này sẽ thông qua những vật khác để khóa chặt chính mình. Nếu như Cổ Kim Thiên đi ra thì hoàn toàn có thể thông qua danh tự để khóa chặt mình. Thánh Đạo tám chín phần là thông qua Tỏa Thiên để khóa chính mình.
 
 Nếu như Thiên Cực Hoàng Tộc còn sống thì hắn là cũng có thể làm được.
 
 Hiện tại hắn cần cảnh giác xem những người có thù với mình có thể khóa chặt mình hay không. Ví dụ như Tổ Long. Cũng may Tổ Long muôn phục sinh còn cần không Ít thời gian, nhưng không xác định được là lúc nào.
 
 'Vẫn cần mau chóng tăng lên, chờ tu vỉ đạt đến cảnh giới như bọn hắn thì dù là bị biêt được cũng sẽ không có trở ngạig ì. Giữa Đại La có sự khác biệt rất lớn, dù là mình mới vừa tiền vào Đại La không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng chạy trồn có lẽ sẽ không có vấn đề gì. "
 
 Điều kiện tiên quyết là không gặp phải Đại La như Cổ Kim Thiên. Thiên Cực Hoàng Chủ, Nhân Hoàng, Cổ Kim Thiên, còn có Đông Cực _ Thiên đều không dề giây vào. Nhất là ba người phía trước. Dù sao thì ở trong ao của Thiên Cực Hoàng Tộc từng có vị trí của Nhân Hoàng và Cổ Kim Thiên. Điều này nói rõ nều như ba người này tu luyện tới cuôi cùng thì khả năng không kém nhau là bao.
 
 Hai người trước hẳn là đã đạt đến đại thành, Cổ Kim Thiên thì còn chưa, nhưng ai biết được liệu hắn có đạt được cái gì khác ở trong Huyết Trì hay không. Dù sao thì hăn đã từng ném ra hai Đạo quả. Người bình thường ai có thể làm ra chuyện như vậy?
 
 Tại thời đại Nhân Hoàng, Tổ Long chỉ đứng thứ năm, hoàn toàn không đáng chú ý.
 
 Giang Hạo thở ra một hơi, không có suy nghĩ nhiều nữa, mà là bắt đầu chờ đợi.
 
 Hắn cũng không biết là chờ cái gì, thôi cứ chờ là được.
 
 Đại thế đến, mình hình như không có chuyện gì cần làm.
 
 Tích lũy đủ các loại bọt khí, chờ tranh đầu Đạo Quả kết thúc, chờ đám người Sở Xuyên đi ra khỏi Nam Bộ, chờ hiền đệ tìm tới, chờ bản thân lĩnh ngộ ra thức cuối cùng của Thiên Đao.
 
 Trong sân, Giang Hạo ngổi dưới tàng cây, nhìn về phía lá cây. Hắn đang nghĩ nều như bàn đào chín đủ liệu có rơi xuông hay không. Nêu như rơi xuống có phải cũng là bởi vì đại địa hay không? Vậy làm sao mới có thể khiến cho nó hướng lên đây? Hay là khiển cho nó vĩnh viên không chín, như thể phải chăng sẽ không bao giờ rơi xuông hay không? Suy nghĩ không hiểu này khiến Giang Hạo cảm thấy buổn cười.
 
 Sau đó, hắn nhắm đôi mắt lại, tâm thần rơi vào trước một tảng đá, nó phát ra ánh sáng, trán phóng ra đao ý. Đây là kết quả của việc lĩnh ngộ sơ bộ Đại La Thiên.
 
 Sau khi đánh với Cổ Kim Thiên một trận, hắn có chút hiểu ra, cho nên muốn tiếp tục cảm thụ một chút. Hắn cứ quan sát như vậy, liếc mắt liền phẳng phất như nhìn vào bốn mùa, xuân hạ thu đông, vạn vật thay đổi. Cuối cùng vạn vật tán đi, bôn mùa không còn.
 
 Giang Hạo cứ nhìn như vậy, phẳng phât như thiên địa đã mất đi toàn bộ màu sắc, cuối cùng đại địa trở nên hôn loạn, sau đó bị hôn độn bao trùm, hết thảy không còn tổn tại, quy về hư vô. Thấy thế, Giang Hạo có chút kinh ngạc. Hắn mở mắt ra, nhìn về phía Bàn Đào Thụ, phát hiện phía trên đã có quả, hơn nữa dẫu vết năm tháng còn hiển lộ rõ ràng.
 
 "Đã qua bao lâu?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
 
 "Mười lăm năm." Giọng nói bình thản truyền đến.
 
 Là Hồng Vũ Diệp.
 
 Giang Hạo nhìn sang, chỉ thấy Hồng Vũ Diệp đang tưới nước cho linh dược.
 
 Hắn có chút hoảng hốt.
 
 "Ngươi đang ngộ đạo?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Giang Hạo lắc đầu: "Ta đang lĩnh ngộ Thiên Đao, nhưng có chút kỳ quái."
 
 "Chỗ nào kỳ quái?" Hồng Vũ Diệp cúi đầu tiếp tục tưới nước.
 
 Giang Hạo suy tư rồi nói:
 
 "Ta ban đầu nhìn thấy bốn mùa thay đổi, sau đó thầy được hoa nở hoa tàn. Nhưng mà... bổn mùa thay đổi xong thì không còn lặp lại nữa. Hoa nở hoa tàn, liền không còn hoa nở nữa. Ta không hiểu vì sao. " Hồng Vũ Diệp hơi kinh ngạc nhìn người trước mắt, nói: "Ngươi xác định ngươi không phải đang ngộ đạo?"
 
 "Ta đang lĩnh ngộ Thiên Đao. " Giang Hạo nghiêm túc đáp.
 
 Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Ta quên mãt một chuyện." "Chuyện gì?" Hồng Vũ Diệp có chút tò mò.
 
 Giang Hạo tìm kiếm trong trữ vật pháp bảo, cuôi cùng lẫy ra mãy cái bánh ngọt đã được đóng gói: "Lần. trước mua, quên mang cho tiền bổi nếm thử."
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn bánh ngọt, trầm mặc hổi lâu mới nói: "Mười mẫy năm trước?"
 
 "Ừm." Giang Hạo gật đầu.
 
 "Có thể ăn?" Hồng Vũ Diệp hỏi. "Cho Tiểu Li ăn cũng không có vấn để gì."
 
 Giang Hạo mở ra quan sát, phát hiện hăn là không thể ăn được nữa, trước đó không có phong ẩn tôt. Hắn thở dài một tiếng, chỉ có thể thu lại: "Lần sau lại mua cho tiền bôi."
 
 Hồng Vũ Diệp ngồi xuống trước mặt Giang Hạo, nói:
 
 'Đám Tiểu Li thế nào rồi?"
 
 Giang Hạo sử dụng thần thông Nhân Quả Quy Khư để dò xét, phát hiện bọn hắn đã đứng ở trước biển cả.
 
 "Mấy thập niên trôi qua, bọn hắn cuôi cũng đã đền biên giới hải. ngoại, tiếp theo chắc là sẽ ngổi thuyển ra biển." Giang Hạo cười nói.
 
 Lúc này, tại biên giới hải vực vô tận. Tiểu Li đứng tại bờ biển, nhìn về phương xa. Bên cạnh nàng là một nữ tử, có chút chật vật. Một bên khác là một con chó lớn màu trắng đang gặm xương, trên đầu nó là một con thỏ.
 
 "Cuối cùng cũng đến được đây, chúng ta cần làm thuyền gồ, sau đó đi ra tầm bảo." Con thỏ cười nói: "Kho báu đã chờ chúng ta quá lâu rồi."
 
 "Biển cả lớn như thế, chúng ta nên đi như thể nào đây?" Tiểu Li tò mò hỏi.
 
 "Bạn bè trên đường của thỏ gia đã chờ săn, chỉ cần đi ra sẽ giúp chúng ta dân đường." Con thỏ ngạo nghê nói.
 
 "Được, đều là bạn bè của con thỏ, vậy chúng ta đi qua hỏi thăm đi. Không phải bạn bè thì chính là kẻ địch." Tiểu Li hưng phần nhâc tay. Sau đó, nàng lại kích động nói: "Ta sẽ đi làm thuyển nhỏ." Hải ngoại.
 
 Xích Long đang ở trong phòng của Phong cô nương đột nhiên kinh hãi ngối dậy.
 
 Hắn nhìn xung quanh một chút, nói: "Cảm giác kỳ quái, có người đang nhìn trộm nhân quả của ta, chăng lẽ là huynh trưởng?"
 
 "Tiền bối, sao thế?" Phong cô nương đăng sau ôm lây Xích Long. Xích Long suy tư một lát, lập tức nhớ tới cái gì đó.
 
 Nhất định là gia tỷ tới, huynh . trưởng thi pháp báo cho ta biết. Cuối cùng lại có linh thạch. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được.
 
 Nhưng mà, thủ đoạn này của huynh trưởng là gì vậy?
 
 Đúng là lợi hại.
 
 "Tiền bối, sao thế?"
 
 "Không có gì, người nhà tới đưa linh thạch cho ta. "
 
 "'Vậy tiền bối có thể ở lại chỗ nỗ gia không."
 
 "Vậy sao được, bốn người cùng nhau.”
 
 "Đáng ghét!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận