Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1545: Thánh Chủ: Hắn Ngấn Ngườ... Ỉ

Chương 1545: Thánh Chủ: Hắn Ngấn Ngườ... ỈChương 1545: Thánh Chủ: Hắn Ngấn Ngườ... Ỉ
 
 Trong sân, Giang Hạo nhìn Thánh Chủ đang kích động, thu Thiên Đao lại.
 
 Thế thế, Thánh Chủ nhẹ nhàng thở ra, chỉ chỉ cái bàn, nói:
 
 "Ngổi đi, uống một ngụm trà. " Giang Hạo ngồi xuống, nói:
 
 "Hiền đệ cần gì phải trêu đùa vi huynh chứ?"
 
 Khóe mắt Thánh Chủ hơi co giật một chút, nói:
 
 "Ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng sao"
 
 "Không có cách nào. " Giang Hạo buông tay, khó xử nói:
 
 "Đúng lúc cần cho nên chỉ có thể để hiển đệ chịu khổ một chút. Nhưng mà sau này sẽ tôt hơn. Hiển đệ uy năng cái thế, thực lực đăng phong tạo cực, chờ đền lúc triệt để trở về thì sẽ có thể ngạo nghề thiên địa, không đền mức giông bây giờ... " "Ủy khuất như vậy, chịu nhục như vậy?" Thánh Chủ hỏi.
 
 Giang Hạo lắc đầu: "Không đến mức để ý cô phân thân này như bây giờ."
 
 Thánh Chủ: "..."
 
 Thánh Chủ hít sâu một hơi, nhìn người trước mắt, nói: "Tu vi của ngươi bây giờ cũng không đơn giản, bắt thần hổn của ta làm cái gì?" "Nói đến chuyện này, thật ra cũng có mây phần quan hệ với hiển đệ. Mặt khác, nều như đã dùng thần . hổn của hiển đệ, vậy hiển đệ có để ý chuyện nhận đệ tử không?"' Giang Hạo hỏi. Hắn vốn đang muốn tìm một sư phụ cho tiểu gia hỏa kia, bây giờ đã tìm xong.
 
 "Cái gì?" Thánh Chủ có chút mờ mịt.
 
 "Nếu như hiền đệ đã biết thân phận của ta, hắn phải biết Thánh nữ Thiên Thánh Giáo ở Đoạn Tình Nhai. " Giang Hạo hỏi.
 
 Thánh Chủ nói: "Diệu Thính Liên?" "Đúng vậy, vị này là sư tỷ của ta, đối với ta vô cùng tôt.'"' Giang Hạo chân thành nói:
 
 "Nàng nói thế nào cũng là người của hiền đệ, bây giờ nàng mang thai, hiển đệ có phải là cũng nên bày tỏ một chút hay không. Đúng lúc thân thể của sư tỷ ta không tốt lãm, thần hổn của hài tử cũng không được khỏe mạnh." "Ngươi muốn dùng thần hồn của ta tẩm bổ cho hắn?"' Thánh Chủ khó có thể tin nổi: "Thánh nữ Thiên Thánh Giáo không phải chính là nhục thân của ta hay sao? Đổi với môi một Thánh nữ ta đều phải bỏ ra cái giá cực lớn. Ngươi cho rắng các nàng tự dưng đạt được vị trí Thánh nữ kia sao? Sau khi đạt được chô tốt thì từng người đều muốn trốn tránh ta. Thân thể của sư tỷ ngươi vốn rất yếu, nếu không phải trở thành Thánh nữ thì dù cho thiên phú vô cùng tôt cũng chưa chắc đã sông được hai trăm năm. Hiện tại nàng hơn hai trăm tuổi rồi đúng không? Đều nhờ ta cả."
 
 Giang Hạo nhìn người trước mắt, nói: "Vậy tại sao lúc tầm một trăm tuổi ngươi lại muốn chiếm cứ thân thể của nàng rồi? Dựa vào ngươi sống ngắn hơn?" "Đây không phải là tình huống ngoài ý muốn sao? Cùng lắm thì sẽ giúp nàng làm chút chuyện." - Thánh Chủ nhìn người trước mắt, nói:
 
 "Ngươi không phải dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta là kẻ giết người. Tu tiên vốn là con đường gian khổ, không phải ngươi giết ta thì chính là ta giết ngươi, không có gì đáng nói cả. Ngươi cho răng tại sao Nhân Hoàng lại giữ ta lại? Ta ít nhiều có chút ngạo khí."
 
 Giang Hạo không để ý những thứ này.
 
 Luận về giết người, mình giết còn nhiều hơn.
 
 Nhưng mà, hắn có chút tò mò chỉ về phía nhục thân trước mặt: "Hắn cũng là Thánh nữ?" "Không phải." Thánh Chủ lắc đầu: "Cái này liên quan đền một loại phân thân khác, dù sao ta sẽ không nói cho ngươi đâu."
 
 Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà chỉ nói:
 
 "Hiển đệ mấy chục năm trước đã cướp đoạt nhục thân của sư tỷ ta, có phải là nên cho chút bổi thường hay không?"
 
 Thánh Chủ nhìn qua người trước mắt, chỉ có thần hổn cướp đoạt Thánh nữ, nào có Thánh nữ dùng thần hồn tẩm bổ? Nhưng mà hắn vân lẫy ra một phần thần hồn rồi nói: "Được rồi?"
 
 "Đây là ý muốn của riêng ta. " Giang Hạo tiếp nhận thần hổn, nói: "Về phần đền bù, sau này hiền đệ nhận người kia làm đệ tử là được. " "'Dựa vào đâu?" Thánh Chủ bất mãn nói.
 
 "Bởi vì ta không muốn nhận đồ đệ." Giang Hạo nói.
 
 "Ngươi không nhận liền để ta nhận?"' Thánh Chủ hỏi.
 
 "Không có việc gì, đến lúc đó ta tìm người nuôi, hiển đệ thỉnh thoảng dạy một chút là được, có vần để hỏi hiển đệ là được. " Giang Hạo nói. Thánh Chủ: “Nhận đồ đệ lại tùy tiện như vậy? Nam hài hay là nữ hài?" Thánh Chủ hỏi.
 
 "Sư tỷ ta thích nam hài." Giang Hạo ngừng một lúc rổi nói: "Nhưng hắn là một nữ hài."
 
 "Ngươi cảm nhận được?" "Không có, chỉ là lúc ta nghe sư tỷ nói thì cảm giác nhân quả chân động, hình như là cái thai không được như mong muồn."
 
 "Không thể là nửa đường xảy ra chuyện, hài tử không giữ được sao¿"
 
 Nghe vậy, Giang Hạo nở nụ cười, chỉ là ý cười có chút lạnh, gắn từng chữ một: "Không thể."
 
 Thánh Chủ cảm giác có chút kỳ quái, dường như chỉ cần có người động thủ với đứa trẻ kia thì khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn.
 
 Giang Hạo nhìn người trước mắt, nói: "Hiền đệ, có nhận đồ đệ hay không thì Diệu sư tỷ và Mục sư huynh đều là người thân cận của ta, con của bọn hắn đương nhiên là vẫn bổi của ta. Chúng ta thân là huynh đệ, văn bổi của ta đương nhiên cũng là của hiển đệ. Cho nên, nàng không thể xảy ra chuyện gì, ngươi và ta đều phải cổ găng. Đại thê không yên ổn, bọn hăn tuổi còn nhỏ, một khi gặp phải những tổn tại cổ lão kia thì đều là chuyện phiển toái. Nếu như ta không ở Thiên m Tông thì mọi chuyện đành phải làm phiến hiển đệ rổi. " Thánh Chủ muốn từ chối, nhưng có chút lo lắng.
 
 Người trước mắt động một chút thì là vượt qua Nhân Hoàng, động một chút chính là đệ nhất cổ kim.
 
 Lỡ như thực sự thành hiện thực.
 
 Sỉ nhục.
 
 Vô cùng nhục nhã.
 
 Đại thế lâu như vậy rồi, mình thế mà còn không thể không chề được vận mệnh của bản thân. Cuối cùng, hắn nói: "Nàng có ấn ký Thánh nữ, để nàng dùng bí pháp câu thông, gặp phải nguy hiểm thì ta sẽ ra tay ba lần."
 
 Hắn không tin một người mang thai có thể gặp phải ba lần nguy. hiểm. Nếu như vậy thì đúng là rât có mặt mũi.
 
 Giang Hạo nở nụ cười ấm áp: "Hiển đệ đúng là cao minh, khó trách bên ngoài luôn có một chút lời đồn." "Lời đồn gì?" Thánh Chủ hỏi. "Trước có Thánh Chủ sau có Thiên." Giang Hạo nói: "Không có hiền đệ, thiên địa vạn vật đều không thể toả ra sự sống."
 
 Lúc nói những lời này, Giang Hạo đột nhiên sững sờ, cả người đứng sững tại chô. Mà nghe Giang Hạo tán dương như thế, Thánh Chủ cảm giác thể xác tỉnh thần đều thư sướng.
 
 Sỉ nhục thì sỉ nhục, nhưng mà người này đúng là rât biết nói chuyện. Chẳng qua, khi hắn nhìn về phía người trước mặt, có chút tò mò nói: "Ngươi đang làm gì?"
 
 Lúc này, Giang Hạo cúi đầu có chút mờ mịt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Trước có Thánh Chủ sau có Thiên? Không có Thánh Chủ không cách nào toả ra sự sống? Chẳng lẽ..."
 
 Trong nháy mắt, ánh mắt Giang Hạo càng trở nên mê mang, chỉ là rât nhanh mê mang bắt đầu chuyển đổi, hóa thành đại đạo. Sau một khäc, vô tận đại đạo phun ra ngoài, tựa như thất thải hào quang quét ngang tất cả.
 
 Cảm nhận được đạo ý đáng sợ như thề, ánh mắt Thánh Chủ lộ ra vẻ chân động, cả người vô ý thức lui lại.
 
 Sau đó, hào quang vạn trượng... Thánh Chủ vội vàng quay đầu, che lại đôi mắt, tránh bị đạo ý sáng chói làm bị thường.
 
 "Làm sao có thể, chuyện này... - Hẵn... Hắn... Làm sao có thể? Hắn còn trẻ như vậy, tại sao có thể như vậy?"
 
 Trong lòng Thánh Chủ cực kỳ chấn động.
 
 Người càng cường đại càng là rõ ràng điều này có ý nghĩa như nào. Sau đó, hắn đột nhiên cảm nhận được có đao ý lạnh thâu xương khuếch tán, bá đạo đến cực điểm. Cảm nhận được hết thảy, Thánh Chủ nhanh chóng lùi về phía sau. "Thiên Đao? Đây là đao ý Thiên Đao gì thể? Hồng tiền bồi đều không bằng?"
 
 "Yêu nghiệt gì vậy?"
 
 Nhưng nhìn hết thảy mọi chuyện đang xảy ra, hắn biết sắp không xong rồi, lập tức bắt đầu trần áp. Nhưng mà hắn mới Chân Tiên căn bản là ép không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận