Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 155: Thiên Tư Siêu Phàm

Chương 155: Thiên Tư Siêu Phàm
Bên rìa quặng mỏ.
Một mảnh hoang vu.
Xa hơn chút nữa, cây cối tươi tốt.
Hồng Vũ Diệp đứng ở chỗ cao, quan sát quặng mỏ, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:
"Quặng mỏ cũng không có gì kỳ quái, là địa thế có chút kỳ quái, linh khí ngưng tụ không tan, đại thế tụ mà không ra, là một nơi tốt."
"Loại địa thế này có lợi gì không?" Giang Hạo quan sát tỉ mỉ, nhìn không ra cái gì cả.
Hồng Vũ Diệp lườm Giang Hạo, mỉm cười nói:
"Dưới mạch khoáng, có mộ. Còn không phải
Có mộ? Giang Hạo kinh ngạc, thử thăm dò nói:
"Chúng ta cần đi xuống xem một chút không?"
Hồng Vũ Diệp cười lạnh, sau đó quay đầu rời đi.
Nhìn ánh mắt của đối phương, Giang Hạo cảm thấy nữ tử trước mắt dường như đang khinh thường đối với nơi này.
"Chỗ người chết nằm thì có gì đáng đi?" Hồng Vũ Diệp hơi ghét bỏ nói:
"Xúi quẩy."
Nghe những lời đó, Giang Hạo càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Hồng Vũ Diệp.
Tu vi, hiểu biết, tâm tính, không có chỗ nào mà không phải là siêu phàm thoát tục.
Chẳng qua có đôi khi lại khiến cho hắn cảm thấy quái dị. Người này không chỉ muốn cướp Thiên Hương Đạo Hoa, còn muốn tiện tay cầm pháp bảo hỏng của hắn đi.
Sau khi suy nghĩ lúc, hắn nhất thời lại quên đuổi theo.
"Ngươi muốn ở lại đào quáng sao?" Hồng Vũ Diệp quay đầu lạnh lùng hỏi.
"Không có, trong lúc nhất thời bỗng cảm thấy khâm phục khí phách của tiền bối." Giang Hạo kịp thời bắt kịp.
"Ngươi đang nói dối à?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh hỏi.
"Không có." Giang Hạo đáp lại.
Nghe thấy câu này, Hồng Vũ Diệp dừng lại, nhìn về phía Giang Hạo.
Trong lúc nhất thời, nàng lộ ra ý cười.
Dường như nghe được cái gì đó vô cùng thú vị.
Giang Hạo có chút kinh hãi, nhưng chỉ có thể cúi đầu.
Sau đó, một tia ánh sáng đỏ lóe lên, bọn hắn tan biến tại chỗ.
Trong nháy mắt, Giang Hạo đi tới La Nguyên Thành, nơi này chắc là tòa thành phồn hoa và nhiều nhân khẩu nhất trong khu vực xung quanh.
Đồng thời cũng là thành thị có không ít người tu chân.
Hai người Giang Hạo dừng chân ở đây bốn ngày, trong lúc đó hắn còn bán ra được một ít đồ.
Một chút pháp bảo cùng với đan dược.
Được 2500 linh thạch.
Cộng với linh thạch vốn có, tổng cộng có hơn 14.700.
Vì để sử dụng pháp bảo thuận tay hơn, Giang Hạo lại tốn ba nghìn bảy mua một thanh trường đao.
Chế tác của đao này bình thường, nhưng chất liệu vẫn được, phù hợp với Kim Đan và Trúc Cơ.
Có thể chịu đựng được lực lượng Kim Đan tràn vào.
Thân đao khuyết thiếu cảm giác dày nặng, cũng không gia trì lực lượng, ưu điểm duy nhất chính là dùng bền.
Là pháp bảo Kim Đan thấp kém.
Nhưng ba nghìn bảy cũng tính là rẻ rồi.
Có thể dùng được.
Nếu như về Thiên Âm Tông mua, không nhất định có thể rẻ như thế…
Cũng may kiểu dáng còn không tệ, thân đao đỏ sậm, lưỡi đao trắng bạc.
Đao này không có tên, cho nên nó tiếp tục kế thừa cái tên Bán Nguyệt.
Sau bốn ngày không thu hoạch được gì, hai người Giang Hạo lại đi đến những thành trì khác.
Mỗi một lần bọn hắn đi qua một tòa thành đều sẽ dừng lại mấy ngày.
Có đôi khi gặp phải phiền toái, thế nhưng bình thường Giang Hạo đều sẽ giải quyết hết trước.
Để không ảnh hưởng đến Hồng Vũ Diệp.
Đi được nửa đường, ngân lượng của bọn hắn đã thấy đáy. Giang Hạo chỉ có thể tìm một nhà giàu thanh danh cực kém để "mượn" một chút.
Như thế mới có thể tiếp tục đi tới trạm tiếp theo.
Thời gian hơn hai tháng cứ trôi qua như thế.
Giang Hạo tính toán, đã ra ngoài hai tháng rưỡi.
Trong vòng mười ngày này, hắn nhất định phải trở về.
Đáng tiếc hai tháng lại không có bất kỳ thu hoạch gì, những thành trì mà bọn hắn đi qua, bái phỏng qua đều là các môn phái nhỏ, mặc dù có một ít manh mối.
Thế nhưng sớm đã người đi nhà trống.
Sau khi Tả Lam chết, bọn hắn không phải chạy trốn thì chính là nhận lệnh rút lui.
Trong lúc đó, Giang Hạo cũng nghiên cứu qua Thạch Bản Mới.
Phát hiện bên trong có một chỗ trao đổi tin tức công cộng.
Thế nhưng tạm thời không thể sử dụng.
Giám định qua, phát hiện là Hồng Vũ Diệp vì phòng ngừa chủ nhân Thạch Bản cảm nhận được xung quanh nên đã thực hiện ảnh hưởng.
Mặc dù xóa sạch thủ đoạn của đối phương, thế nhưng lực lượng của Hồng Vũ Diệp vẫn luôn tồn tại.
Phải cần một khoảng thời gian mới có thể biến mất.
Khi đó mới có thể sử dụng Thạch Bản.
Công năng giám định ra không khác với trước đó là bao.
Nhưng còn phải tìm hiểu tác dụng cụ thể.
Chẳng qua, Thạch Bản có khu vực trao đổi công cộng, cái này lại khiến hắn có chút quen thuộc?
Giang Hạo cũng không dám kết luận lung tung, chờ trở về lại nghiên cứu sau.
"Đây là tòa thành cuối cùng ở khu vực xung quanh, các thành khác cách nơi này cực kỳ xa xôi." Giang Hạo nhìn về thành trì nhỏ bé phía trước rồi nói.
Hồng Vũ Diệp lúc này vẫn mặc bộ máy trắng kia, trong khoảng thời gian này cũng không có tắm rửa gì.
Giang Hạo cảm thấy, lần tắm rửa trước đó có thể là vì Mật Ngữ Thạch Bản đã làm hao tổn một chút thần tâm của nàng.
"Ngươi muốn trở về sao?" Hồng Vũ Diệp đi ở phía trước, nhẹ giọng hỏi.
"Nhiệm vụ của vãn bối có thời hạn." Giang Hạo cúi thấp đầu, giọng nói mang theo áy náy.
"Vậy ngươi phải cầu nguyện cho mình nằm vùng có thể có được tin tức có ích, nếu không…" Hồng Vũ Diệp quay đầu lườm Giang Hạo, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Ngươi tự biết hậu quả?"
Giang Hạo có thể cảm nhận được khí chất băng lãnh kia, cúi đầu nói:
“Biết.”
"Ba ngày sau, nếu như không có bất kỳ phát hiện nào, ta sẽ đưa ngươi trở về." Cuối cùng, Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói:
"Ngươi có muốn biết, trong thời gian này có bao nhiêu người đang truy tìm vị trí của ngươi hay không?"
Nghe vậy, trong lòng Giang Hạo lộp bộp.
Hắn vô cùng tò mò.
Nhưng lại không rõ Hồng Vũ Diệp muốn làm cái gì.
Trong lúc nhất thời hắn không mở miệng.
Hồng Vũ Diệp cũng không thèm để ý đối với sự yên lặng của Giang Hạo. Nàng tiếp tục đi về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi truyền ra:
"Tộng cộng có bốn nhóm người đang cố gắng tìm ngươi, trong đó có hai nhóm không ngại dùng lực. Ngươi không thích làm náo động như thế, không nghĩ tới bản lĩnh chọc người lại không nhỏ. Ta còn tưởng rằng đối với bất kỳ người nào người cũng là người trong suốt."
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo thở dài.
Lại có bốn nhóm người đang cố gắng tìm hắn.
Chuyện này khiến cho Giang Hạo cảm thấy áp lực to lớn, nhất là khi hắn còn không thể xác định là bốn nhóm nào.
Điên cuồng nhất chắc là Thiên Thánh Giáo và Lạc Hà Tông.
Cái khác thì không nói trước được.
Có lẽ là Huyền Thiên Tông và Thiên Hoan Các, hoặc có lẽ là những người khác.
Nhưng bất kể là ai, hắn đều phải tránh việc ra ngoài một thân một mình.
Sau khi trở về, phải tiếp tục tu luyện.
Cho hắn thời gian một trăm năm, ân oán liền có thể hóa giải.
Nhưng cũng cần phải chú ý một điểm, đó chính là những người này đều biết khó xác định vị trí của mình.
Đây không phải là có cao nhân tương trợ, thì chính là có pháp bảo trên người.
Tốt nhất là nên để cho người ta cảm thấy hắn có pháp bảo, mà không phải là có cao nhân tương trợ.
Trước tiên cần phải tìm tốt lý do đã.
"Tiền bối, Mật Ngữ Thạch Bản có che đậy được năng lực của ta không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
"Miễn cưỡng có thể, Thạch Bản này đặc thù, ít người có thể nhìn thấu." Hồng Vũ Diệp thuận miệng trả lời.
Như thế Giang Hạo an tâm rồi.
Nếu như bị tiền bối trong tông môn phát hiện, dưới sự bất đắc dĩ, có thể đẩy tất cả vấn đề lên Mật Ngữ Thạch Bản.
Về phần lai lịch của Thạch Bản, vậy thì lại càng dễ dàng.
Kỳ ngộ chỗ nào mà không có?
Sau khi xác định xong, Giang Hạo nhìn về thành trì phía trước.
Một trạm cuối cùng.
Hai tháng này, hắn ngoại trừ tìm kiếm Mật Ngữ Thạch Bản, còn thuận tiện tìm mấy người mẹ kế.
Mặc dù mình năm tuổi bị bán, nhưng trước năm tuổi đều là sống cùng với bọn họ.
Cho dù bọn họ đối với mình không quá tốt.
Nhưng vẫn có ân dưỡng dục.
Từ nhỏ đã dạy hắn cách nói chuyện, tình cờ còn dạy hắn viết qua hai chữ.
Lúc hắn năm tuổi, không có chỗ nương tựa tại Thiên Âm Tông, cái gì cũng đều phải dựa vào chính mình.
Nhưng khổ hơn nhiều so với việc chẻ củi ở nhà.
Có thể gặp lại bọn họ một lần, thì có thể giải quyết xong nỗi lòng.
Chẳng qua tìm hai tháng, vẫn không thấy tung tích của bọn họ.
Đây là tòa thành cuối cùng mà người bình thường có thể đi tới,
Nếu như bọn hắn còn ở đó, hẳn là ở ngay trong tòa thành này.
Nhưng mà… Cũng không có.
Ba ngày sau, Giang Hạo rời khỏi tòa thành này.
Hắn không thu hoạch được gì trong ba ngày qua.
Giờ khắc này, hắn nghĩ tới khả năng xấu nhất.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận