Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1550: Một Đường Hướng Đông, Tê... Ỉ

Chương 1550: Một Đường Hướng Đông, Tê... ỈChương 1550: Một Đường Hướng Đông, Tê... Ỉ
 
 Còn chưa dứt lời, hắn đã mang theo Trình Sâu nhanh chóng biển mât. Diệu Thính Liên cạn lời: "Hắn làm gì thể?"
 
 "Tránh ngươi. " Mục Khởi đáp. "Lại tránh người tặng đạo lữ cho mình, đúng là thiêu thông minh." Diệu Thính Liên nói.
 
 "Khả năng là tâm nhãn tương đối nhiều." Mục Khởi không mặn không nhạt nói.
 
 Diệu Thính Liên: "... "
 
 Giang Hạo mang theo Trình Sầu đi ra khỏi cửa lớn tông môn.
 
 "Ở chỗ nào?" Hắn hỏi.
 
 Trình Sầu chỉ phương hướng. Giang Hạo liền mang theo người ngự kiềm phi hành, tôc độ rất nhanh.
 
 Nhưng mà Trình Sầu cảm thấy có. chút kỳ quái: "Sư huynh không cần thuật pháp gia trì sao?"
 
 "Thuật pháp gì?" Giang Hạo hỏi. "Bọn hắn đều sẽ dùng mấy thuật pháp như Đại bàng giương cánh gì đó." Trình Sâu nói.
 
 Giang Hạo cảm thấy tiếc nuối, mình không biêt, chưa từng học qua. Nhưng mà, chỉ là ngự kiểm thôi thì cũng không khó.
 
 "Ngự kiếm không nhất định phải dùng thuật pháp. " Giang Hạo hơi chút suy nghĩ rối nói:
 
 Chỉ cần biết khống chế linh khí liền có thể dùng linh khí nhỏ nhất điều khiển linh kiểm dưới chân, thậm chí có thể tăng thêm tôc độ." Nói xong, hắn liền để Trình Sầu thử một chút.
 
 Lúc này, Trình Sầu nhắm mắt bắt đầu ngự kiêm.
 
 Giang Hạo biết đối phương cảm ngộ chậm hơn bình thường, sau đó chỉ vào trên trán hãn một cái.
 
 Rất nhanh, Trình Sầu phảng phất như thầy được tất cả linh khí trong thân thể, thậm chí là cô găng điều động bọn chúng. Một lát sau, tốc độ tăng nhanh hơn rât nhiều.
 
 Giang Hạo tùy ý đuổi theo.
 
 Sau đó Hòa Quang Đồng Trần hiển lộ rõ ràng.
 
 Qua một lúc sau, hai người đã tới vị trí mà Trình Sầu chỉ.
 
 Lúc này Trình Sầu mới tỉnh ngộ lại. Nhìn thầy chô quen thuộc, hắn có chút ngoài ý muốn.
 
 Đến rồi sao?
 
 "Ta đã lĩnh ngộ hổi lâu rổi sao?" Trình Sẩu không quá tự tin mà hỏi. "Vừa mới giữa trưa." Giang Hạo nhìn trời một chút, nói.
 
 Nửa ngày mà đã đến rồi?
 
 "Đi xuống xem một chút đi." Giang Hạo rơi xuồng trên mặt đầt.
 
 Nơi này là một tòa thành, xung quanh hình như cũng có không ít tông môn, chỉ là môn phái nhỏ bình thường, không tính là gì, Chưởng môn có lẽ đều không đến Phản Hư. "Yêu tộc chiếm cứ chỗ nào?" Giang Hạo cũng không nhìn thấy.
 
 "Bọn hắn còn chưa tới, nhưng mà đã để người không muốn chết mau chóng dọn đi." Trình Sấu nói.
 
 "Có ý tốt như vậy?" Giang Hạo có chút ngoài ý muồn.
 
 "Đúng vậy, dù sao bọn hắn cũng lo lãng về Tiểu Li sư muội. " Trình Sầu giải thích:
 
 "Nơi này có một truyền thuyết, một khi xuât hiện thương vong quá lớn thì sẽ xuất hiện một vị Cửu Thiên Tiên quét ngang hết thảy. Người Yêu tộc cảm thấy khả năng là đại yêu nào đó. Chỉ cần phá hỏng hương hỏa của đại yêu thì sẽ không cần sợ hãi nữa. "
 
 "Hương hỏa?" Giang Hạo có chút ngoài ý muôn.
 
 "Ta cũng không hiểu." Trình Sầu lắc đầu.
 
 "Đạo hữu, nhường một chút. " Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói.
 
 Giang Hạo quay đầu nhìn lại, là một đám người trẻ tuổi, cầm linh kiểm trong tay, muốn vào thành. Môi người đều có tu vi Kim Đan trở lên, cũng có mây người là Nguyên Thần. "Đạo hữu cũng đến để hàng yêu?" Nam tử trẻ tuổi cầm đầu hỏi.
 
 Tay hắn cầm quạt xếp, tựa như công tử văn nhã.
 
 Giang Hạo gật đầu: "Đúng vậy." "Có hiểu rõ nơi này không? Đúng rổi, ta là Mặc Đan, đạo hữu là?" Mặc Đan hỏi.
 
 Giang Hạo suy tư rồi nói: "Giang Hạo." "Giang Hạo?"
 
 Nghe vậy, đám người trẻ tuổi một mặt kinh ngạc, lại mang theo ba. phần kích động: "Là Giang Hạo tiền bổi của Thiên m Tông sao?"
 
 Nghe vậy, Giang Hạo mặt không đổi sắc lắc đầu: "Huyền Thiên Tông, Giang Hạo. "
 
 Dứt lời, mọi người lập tức có chút mất mát, dường như không thể nhìn thây Thiên m Tông Giang Hạo chính là tiếc nuối.
 
 "Các ngươi nhận biết Thiên m Tông Giang Hạo?" Giang Hạo tò mò hỏi. Nghe vậy, Mặc Đan lập tức lấy lại tinh thần: "Chúng ta nhiều năm . trước được một vị sư đệ cứu, tay hắn cầm Thiên Lôi Phiên mang bọn ta giết ra khỏi vòng vây. Hắn nói một thân bản lĩnh của mình đều được sư huynh Giang Hạo của hắn dạy bảo. Là đôi phương đã cho hẵn lòng tin. Năm đó chúng ta còn nhỏ, muốn báo đáp vị tiền bối kia, thế nhưng vị tiền bôi kia nói là đi tìm sư huynh hắn là được. Vị tiền bối kia nói mình cả đời làm việc quang minh lôi lạc, không muốn để lại tên, sợ khiến người khác hiểu lầm. Muốn báo đáp thì báo đáp sư huynh của hắn." Một tiên tử phía sau cũng lên tiếng: "Đúng vậy, vị tiền bối kia nắm giữ âm lôi thiên địa, che khuất bầu trời, tựa như mây đen ép thành, vô cùng cường đại. Cho nên chúng ta đều muốn đến tìm vị Giang Hạo tiền bối để nói lời cảm tạ."
 
 Giang Hạo: "... "
 
 Nghe thấy những người này nhắc tới Thiên Lôi Phiên, sắc mặt hăn hơi đen lại. Những người này là người mà Sở Xuyên cứu được lúc trước.
 
 Sở Xuyên đây là vì sao? Lấy oán trả ơn sao?
 
 Nếu lại tiếp tục như thế, tên của mình không phải sẽ được truyền từ Nam Bộ đến Đông Bộ hay sao? Sở Xuyên đây là làm việc tôt không lưu tên mình, lại lưu tên của sư huynh? "Xem ra hắn đúng là một người tốt." Giang Hạo cảm khái một câu. Những người khác cực kì tán đồng. "Đạo hữu, chúng ta vào trong xem đi, nơi này có đại yêu. Sư thúc sư bá của chúng ta đều đang trên đường đến đây, chúng ta chỉ cần ngăn một lúc là được. '" Mặc Đan chân thành nói.
 
 Giang Hạo gật đầu. Hắn vốn là đến vì yêu thú, mặt khác là tới tảo mộ một chút.
 
 Tiểu Li lâu rồi không có tới, Trình Sâu cũng không thể thường xuyên đến.
 
 Sau khi vào thành, Giang Hạo nhìn thầy rất nhiều người đều đang thu dọn đổ đạc, nhưng lại không nỡ rời đi.
 
 Nơi này là căn nhà mà bọn họ đã sinh sông nhiều năm, bây giờ cứ như vậy mà rời đi. Sao có thể không nỡ chứ? Nhưng nếu như không rời đi thì sẽ chêt.
 
 Nhìn thấy mấy người Giang Hạo vào thành, không Ít người đều buông hành lý xuông, hình như có chút hi vọng.
 
 Giang Hạo hơi nhíu mày. Người bình thường chỉ có thể trông cậy vào người tu tiên. Nhưng lại có bao nhiêu người tu tiên để ý đến bọn hăn đây?
 
 Nhìn thấy những người này, Mặc Đan lập tức nói:
 
 "Các ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp các ngươi trừ yêu. Nhưng các ngươi vần phải nhanh rời đi một chút, ta sợ chúng ta thât bại, đến lúc đó yêu vật sẽ liên luy các ngươi. Nhưng mà không cần quá lo lắng, tiền bối của chúng ta ở ngay đăng sau, sớm muộn gì cũng sẽ thành công. Các ngươi ra bên ngoài quan sát, xác định không sao rồi hãy trở lại. " Nghe vậy, người xung quanh cảm động đến rơi nước mắt.
 
 Nhìn cảnh tượng này, Giang Hạo có chút cảm khái nói:
 
 "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, mạnh hơn ta không biết bao nhiêu."
 
 Mặc Đan cười nói: "Đạo hữu quá khen, đều là học theo vị tiền bồi kia. Chắc là vị tiền bồi kia cũng học được từ Giang Hạo tiển bôi của hắn."
 
 Giang Hạo: "... "
 
 Trình Sầu đứng ở một bên, cúi đầu. Giang Hạo cảm thấy hắn muốn cười.
 
 Lần này ra ngoài, mặt mũi mất hết. Đều là Sở Xuyên gây họa.
 
 Giang Hạo khẽ lắc đầu.
 
 Sau khi bọn hắn vào thành không bao lâu, chân trời xuất hiện một chút yêu khí.
 
 Mọi người đều nhíu mày tập trung. 'Đến nhanh hơn dự đoán." Mặc Đan nghiêm túc nói: "Đi qua xem một chút."
 
 Bọn hắn nhanh chóng đi tới thành tây.
 
 Lượng lớn yêu vật đã bắt đầu tới gần, cầm đầu là một vị nam tử đội mũ giáp, cũng không phải là yêu thân.
 
 Giang Hạo nhìn những yêu vật này, cảm thấy có chút kỳ quái.
 
 "Khí tức Thi Hải, tại sao lại như vậy?"
 
 "Thi Hải là cái gì?" Mặc Đan hỏi. "Một nơi rất kỳ quái, xem ra bọn hắn có khả năng đã tiếp xúc với đồ của chô kia. "
 
 Giang Hạo có thể xác định được những yêu vật này đều là yêu vật bình thường, nhưng mà trong thân thể lại có khí tức Thi Hải, đại khái là đã tiếp xúc với cái gì đó.
 
 Cũng không thể là lại rơi ra một ít quan tài đó chứ?
 
 Mặc kệ, không thể để cho bọn hắn tới gần, nếu lại tới gần thì những người trong thành sẽ gặp nguy hiểm."
 
 Mặc Đan nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Đạo hữu, tu vỉ của ngươi bình thường, đến lúc đó nhìn một chút là được, gặp nguy hiểm liền chạy. Không cần để ý tới chúng ta, chúng ta tới đây đã không nghĩ tới chuyện có thể yên ổn trở về. Đây là chức trách của chúng ta, ngươi chỉ là người đi ngang qua, không cần liều mạng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận