Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1558: Công Chúa Mười Tám Tuối B... Ỉ

Chương 1558: Công Chúa Mười Tám Tuối B... ỈChương 1558: Công Chúa Mười Tám Tuối B... Ỉ
 
 Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp sững sờ, không nói thêm gì nữa, chỉ là một lòng uõng trà.
 
 Giang Hạo suy tư hổi lâu, nói:
 
 "Bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp có thể thử tu luyện thành tiên không?"
 
 "Ngươi muốn giúp bọn hắn thành tiên?" Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, hỏi.
 
 "Cũng không phải, bọn hắn đại khái đều có thực lực thành tiên, chỉ là nhôt ở bên trong có chút đáng tiếc." Giang Hạo hơi suy tư, nói: "Bây giờ bọn hắn không muốn rời đi, hoàn toàn có thể để bọn hắn thành tiên, sau đó làm việc cho tông môn. Tông môn càng mạnh, khả năng bị tiển đánh sẽ càng thấp, đương nhiên cũng sẽ an ổn hơn. Phía dưới đại thê, có thể an ổn đã là rất khá rổi."
 
 "Vì để có thể an ổn sống ở chỗ này, ngươi đúng là đủ cổ găng." Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ.
 
 "Cũng là vì làm vườn cho tiển bối." Giang Hạo cúi đầu nói.
 
 Hồng Vũ Diệp uống trà, nói:
 
 "Tu luyện trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng không dê dàng. Người ở bên trong không quá lâu xác thực. cũng có lựa chọn khác, nhưng nhât định phải thành tiên trong vòng trăm năm. Bọn hăn có làm được không?"
 
 "Bọn hắn đều là khôi phục tu vi, có lẽ có thể. " Giang Hạo nói.
 
 Sau đó Hồng Vũ Diệp nói ra phương pháp.
 
 Đó chính là tu luyện bằng phương pháp của tù phạm, sau khi bắt đầu sẽ không cách nào rời đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
 
 Dưới Nhân Tiên không thành Nhân Tiên không cách nào rời đi, dưới Chân Tiên không thành Chân Tiên không cách nào rời đi.
 
 "Vậy trên Chân Tiên thì sao?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Từ Chân Tiên đến Thiên Tiên quá lâu, không cần thiết." Hồng Vũ Diệp tiếp tục nói: "Tương tự, bọn hắn tu luyện một nửa sẽ bị rút ra, bổ sung vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, thông khổ lại suy yêu. Cho . nên, một trăm năm đổi với bọn hắn mà nói cũng có chút hà khắc." "Thất bại sẽ như thế nào?" Giang Hạo hỏi.
 
 'Nửa chết nửa sống đi." Hồng Vũ Diệp nói. Giang Hạo gật đầu.
 
 Nếu đã như vậy, hắn sẽ dành thời gian đi qua nhìn một chút.
 
 Đương nhiên, chuyện của Đề Đăng đạo nhân cũng phải xem xét một chút. Tình huồng của Để Đăng đạo nhân là đặc thù, hắn không chêt được, cũng không cách nào tăng _ cao tu vi, hình như là xảy ra vấn để trong tu luyện, lâm vào trong vực sâu.
 
 "Đúng rồi, đã tìm được vị trí phong ân Thánh Đạo."
 
 Giang Hạo lặp lại nội dung mà Thánh Chủ đã nói.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói: "Ngươi dự định lúc nào xuất phát?" Giang Hạo hơi chút suy nghĩ, nói: "Đợi thêm hai trăm năm?"
 
 "Hai trăm năm?" Hồng Vũ Diệp suy tư rồi nói:
 
 "Hai trắm năm sau, người mà ngươi thả ra hầu như đều đã sắp thành tiên."
 
 "Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu, chân thành nói: "Đền lúc đó Sở Xuyên hăn là đã đến Đông Bộ, Mộc Ấn đã đến Tây Bộ, Hàn Minh sư đệ chắc là cũng đã tới Bắc Bộ. Đám người Tiểu Li cũng có thể chu du hải ngoại. Lâm Tri chậm một chút, nhưng cũng sẽ không kém nhiều. Bớt thời gian, lại giao Mục Chân Chân cho con thỏ, hai trăm năm sau nàng chắc là cũng sẽ có tu vi không tầm thường."
 
 "Linh Dược Viên không phải còn có một người nữa sao. '"' Hồng Vũ Diệp hỏi. "Tiểu Y sao, ta vẫn luôn đợi người đến tìm nàng, thả ra có chút nguy hiểm, cứ giữ lại trước đã." Giang Hạo nói.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nói:
 
 "Ngươi sắp xếp đúng là chu đáo, nhưng mà người trông coi Linh Dược Viên giúp ngươi thì sao?" "Trình Sầu sư đệ?" Giang Hạo suy tư, nói:
 
 "Nếu có rảnh thì ta sẽ giải thích phương pháp tu luyện cho hắn, có thể tranh thủ một chút để tiến tới Luyện Thần. Phương pháp tu luyện cho hắn lúc trước rất tốt, tâm cảnh cũng không tệ. Từ từ sẽ đền, không vội, phía dưới đại thề, hắn chắc là có thể đi thêm được hai bước. Hắn thường xuyên nghe ta giảng giải, sau này sẽ có chỗ tôt. Trước mắt còn không có trở ngại gì. "
 
 "Ngươi có phát hiện hay không, hăn mới là chân truyền của ngươi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Giang Hạo lắc đầu, nói: "Ta thật ra không có dạy cái gì cả, chỉ dạy hắn cách tu luyện bình thường, cộng với để hăn giữ vững hẵn trạng thái tâm lí. Dù sao hắn không giống với những người khác, người khác có cơ duyên đầy đủ, thiên phú cũng không kém."
 
 Rì rào.
 
 Gió nhẹ chẩầm chậm.
 
 Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Bàn Đào Thụ, hơi tò mò:
 
 "Bọn họ đều rời đi, ngươi không cảm thầy viện tử yên tĩnh sao?" Nghe vậy, Giang Hạo sửng sốt một chút, nói:
 
 "Xác thực sẽ có loại cảm giác này, nhất là gần đây, cảm giác càng thêm rõ ràng."
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Là yên tĩnh như nào?" Giang Hạo khẽ ngẩng đầu, nhìn lá cây chập chờn theo gió, nói: "Không biết, luôn cảm giác có chút yên tĩnh, muôn tìm người nói chuyện phiêm.
 
 "Có lẽ là do người đã già nên nói nhiều."
 
 "Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng nói.
 
 Hai người cứ ngồi nhìn Bàn Đào Thụ như vậy, sau khi lây lại tỉnh thần thì chính là uống trà. Từ hừng đông đến trời tối, không người lên tiềng, cũng không người cảm thây yên tĩnh cần nói gì đó. Bọn họ chỉ là an tĩnh uống trà. Dường như như vậy không tẻ nhạt chút nào.
 
 Một năm sau.
 
 Nam Bộ.
 
 Hoàng Thành.
 
 Bích Trúc đứng trước Hoàng Thành, có chút cảm khái.
 
 "Rời nhà trăm năm, cuối cùng đã trở về. "
 
 Xảo Di nhắc nhở: "Công chúa mới mười tám, chớ có nói mê sảng. " "Xảo Di, ngươi biết cái gì gọi là hiếm khi hổ đồ không?" Bích Trúc nói đâu ra đấy: "Lần này vận khí ta không tôt, cho nên không gặp được cường giả kim đan đại đạo, cho nên cần phải cao hứng. Mười tám tuổi là đúng, nhưng câu nói phía sau thì không cần nói đâu."
 
 "Nghe theo công chúa." Xảo Di nhặc nhở:
 
 "Nhưng mà, dựa theo tuổi thọ của Hoàng tộc thì thời gian còn lại của công chúa không đến năm mươi năm.”
 
 Bích Trúc đi vào bên trong: "Loại lời này quá xúi quầy, chúng ta còn trẻ, nói ít điểm xấu thôi. "
 
 Xảo Di không tiếp tục nhiều lời nữa, vội vàng đi theo. Sau khi tới gần, các nàng phát hiện nơi này xuât hiện không ít biên hóa. Nhất là đại trận của Hoàng Thành, không bình thường lãm.
 
 "Trận pháp này có thể ngăn cản tiên nhân bình thường. " Bích Trúc hơi kinh ngạc, nói: "Là ai lợi hại như vậy?"
 
 "Đại thế đến, tiên nhân rất nhiều, có lẽ có tiên nhân hô trợ bổ trí. " Xảo Di suy tư rồi nói: "Hay là Hoàng tộc có nội tình có người thành tiên nhân rồi."
 
 "Rất không có khả năng." Bích Trúc lắc đầu nói: "Ta là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, ta còn đang ở cảnh giới Nhân Tiên, khả năng bọn hắn Nhân Tiên không lớn, tôi đa cũng chỉ là Đăng Tiên Đài mà thôi, thậm chí chưa chắc đã tới Đăng Tiên Đài. Nhưng mà cũng có khả năng bọn hắn có người am hiểu về trận pháp."
 
 Sau đó, Bích Trúc cũng không nghĩ nhiều, mà là cât bước đi vào bên. trong: "Đi thôi, vào xem liền biêt." Chỉ là, nàng vừa mới đi tới cửa liền bị ngăn cản.
 
 "Là vị công chúa nào?" Thủ vệ hỏi. Bích Trúc lấy ra lệnh bài công chúa của mình.
 
 "Lệnh bài đã được thay thế, cái này không thể dùng được." Thủ vệ lắc đầu nói.
 
 "Vì sao?" Bích Trúc tò mò hỏi. "Trận pháp thay đổi, cho nên lệnh bài cũng phải thay đối." Thủ vệ nhắc nhở.
 
 "'Vậy ta đi đâu để đổi đây?" Bích Trúc hỏi. 'Cần đến Chân Vũ Điện." Thủ vệ đáp.
 
 "Vậy ngươi có thể đổi giúp ta không" Bích Trúc hỏi.
 
 Thủ vệ lắc đầu.
 
 "Vậy giúp ta báo một tiếng?" Bích Trúc lại hỏi.
 
 Đối phương vẫn lắc đầu.
 
 Bích Trúc lui về sau hai bước, nói với Xảo Di:
 
 "Xảo Di, đúng là đáng giận, công chúa mười tám tuổi về nhà lại bị từ chổi ở bên ngoài cửa. Ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"
 
 Xảo Di gật đầu, nói: "Công chúa không nên gấp, để ta. " Sau đó Xảo Di tới gần, tu vi Vũ Hóa tản ra, công pháp trời ban đồng thời vận chuyển, dị tượng hiện ra, trần áp xuống, trực tiếp kinh động đến Hoàng Thành.
 
 Khiến cho bọn họ tưởng rằng là vị kia tiên nhân công thành, ngay cả trận pháp cũng bắt đầu chống cự. Thủ vệ bị ép cho quỳ xuống, run lẩy bãy, có thể bạo thể mà chết bãt cứ lúc nào.
 
 Người bên trong lập tức chạy ra xem xét tình huông.
 
 Lúc này, Xảo Di nói với Bích Trúc: "Công chúa, có thể tiên vào rồi. " Bích Trúc vỗ tay cười nói: "Vẫn là Xảão Di lợi hại. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận