Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1564: Dạy Nữ Ma Đầu Cách Buông... Ỉ

Chương 1564: Dạy Nữ Ma Đầu Cách Buông... ỈChương 1564: Dạy Nữ Ma Đầu Cách Buông... Ỉ
 
 Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ:
 
 "Lúc ra ngoài nói chuyện phiếm với người khác, bọn hắn có cảm thây ngươi không biết cách nói chuyện không?"
 
 Giang Hạo suy tư, cảm thấy mình rãt ít khi trò chuyện với người khác. "Cha mẹ của nàng đâu?" Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Chân Chân, hỏi. "Đi đoán mệnh." Giang Hạo đáp. Hồng Vũ Diệp cười khẽ: "Bọn hắn đúng là một lòng hướng đạo. " Giang Hạo gật đầu: "Bọn hắn nói đã lãng phí mây chục năm rổi, muôn bù lại. Bọn hăn cũng đã lâu rồi không có chăm nom đứa nhỏ, đúng là không xứng với người làm cha mẹ."
 
 "Có khả năng là vì muốn để ngươi trông giúp hay không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Giang Hạo: "... "
 
 Nếu như là vậy thì cũng quá hèn hạ rổi. Mình đang êm đẹp thì lại phải trông đứa nhỏ, còn cần phóng sinh từng đứa nữa.
 
 May mà đã phóng sinh mấy người, sau này phóng sinh cũng thuận tiện hơn.
 
 Trực tiếp ném cho những người này là đủ.
 
 Những năm này Sở Xuyên không có viêt thư về, Mộc Ấn vài chục năm mới có một bức, nhìn ngày còn là của hai mươi năm trước.
 
 Một tháng sau.
 
 Bọn hắn phi hành phía trên ngọn núi lớn, Man Long cảnh giác bổn phía.
 
 Hắn nói với Giang Hạo, kể bên này rầt nguy hiểm, có yêu thú ẩn hiện, tốt nhất là đi đường vòng. Nhưng đôi phương không đồng ý, nói cứ trực tiếp đi qua là đủ, không ngại. Chuyện này khiền hãn có chút bât đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì cảnh giác xung quanh.
 
 Lúc này, phía trước có mây đen bao trùm.
 
 Một khi xông vào, hậu quả khó mà đoán trước.
 
 Những người khác cũng lo lắng. Nhưng mà, vào lúc bọn hắn chuẩn bị ứng chiến thì đao quang đột nhiên đảo qua.
 
 Oanhl
 
 Đao chém qua mây đen, nháy mắt chém ra một lỗ hổng.
 
 Thuyền bay đi.
 
 Yêu thú xung quanh nhìn chằm chăm, nhưng không con nào dám động thủ.
 
 Sau khi đi qua, đám người Man Long mổ hôi đầm đìa. Chu Thiển cũng là kinh hãi.
 
 Vốn cho rằng bọn chúng sẽ động thủ, nhưng kết quả lại là bình an vô sự.
 
 Man Long cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Hạo lại nói đi thăng. Một đao vừa rồi đúng là đáng sợ. Rõ ràng cũng là tu vi Vũ Hóa trung kỳ, nhưng hắn không ngăn được một đao kia. Một đao kia có thể trảm chết hẳn. Phải biết hắn trước kia cũng là thủ tịch. Mặc dù giữa thủ tịch thứ chín và thứ mười có khoảng cách, nhưng tuyệt đổi không phải là chênh lệch như này. Nói cách khác, Giang Hạo hoàn toàn có thể đánh bại thứ chín, thậm chí là người cao hơn. Nhưng mà hăn chính là muôn trồn ở thứ mười, không hướng lên trên. Hơn nữa, hắn hoài nghi Giang Hạo có khả năng che giẫu tu vi.
 
 Đây là quyền lợi của cường giả, không có sợ hãi.
 
 Do đó, hắn cũng không cần lo lắng nhiều nữa. Đối phương nói cái gì thì chính là cái đó, cứ đi thắng về phía trước là được, không cần suy nghĩ. Nhớ lại những lần Giang Hạo làm nhiệm vụ trước kia, chỉ cần là đồng môn nghe lời khuyên của hăn thì đều sẽ bình an vô sự trở về. Đối phương đưa ra quyết định, mình chỉ cần phục tùng vô điều kiện.
 
 Để hắn đi đối đầu với tiên nhân, hắn đều đi.
 
 Man Long cuối cùng cũng hiểu, phía sau hẳn có người, nều gặp phải nguy hiểm thì đổi phương sẽ ra tay. Quả nhiên, một đường bình an vô sự, vô cùng ngang tàng.
 
 Trên đường đi, bọn họ gặp được người của những tông môn khác, cũng không có người nào liễc mắt nhìn nhiều Thiên m Tông cả.
 
 Đầu tháng hai.
 
 Đoàn người đến Hoàng thành. Giang Hạo thu hổi pháp bảo, rơi xuống trước cửa thành, đưa thư mời ra, thuận lợi tiến vào.
 
 "Còn một khoảng thời gian nữa mới tới thi đâu, các ngươi du ngoạn ở trong thành năm ngày, sau đó theo ta tiên vào Hoàng cung." Giang Hạo nhìn về phía Man Long, nói: “Có chuyện gì thì các người có thể tìm Man Long sư huynh. Nều như hắn không xử lý được thì đến tìm ta. Không chủ động gây chuyện là được."
 
 Không chủ động gây chuyện sẽ không cẩn sợ người khác gây chuyện với mình.
 
 Man Long tỏ ra là đã hiểu.
 
 Sau đó, Giang Hạo để người tản đi. Đương nhiên, hãn cũng để Man Long xác định chô ở từ trước.
 
 Cuối cùng chỉ còn lại đám người Trình Sâu, cùng Chu Thiển và Triệu Khuynh Tuyết.
 
 "Sư đệ muốn đi dạo chơi sao?" Chu Thiển tò mò hỏi.
 
 'Ừm."
 
 Giang Hạo gật đầu: "Sư tỷ thì sao?" "Dự định dẫn các nàng đi dạo chơi." Chu Thiển chỉ chỉ Tiểu Y đang ôm Chân Chân.
 
 Vóc dáng Tiểu Y vốn đã nhỏ, ôm Chân Chân lại cảm giác càng nhỏ hơn.
 
 "Ôm mãi như thế không mệt sao?" Giang Hạo hỏi Tiểu Y.
 
 "Không mệt, an toàn." Tiểu Y chân thành nói.
 
 Giang Hạo mỉm cười, chỉ một cái vào trước trán Tiểu Y, sau đó nói: "Bị đi, có thể dạo chơi quanh đây, chỉ cần không ra khỏi Hoàng thành là được."
 
 Sau đó, Chu Thiền dẫn người rời đi. Nàng chính là cường giả Vũ Hóa sơ kỳ, Ít có người là đổi thủ của nàng. Hơn nữa, nàng còn có thể cảm nhận được ác ý. Một khi có người nhám vào, nàng liền có thể lập tức phát hiện.
 
 Đương nhiên, Giang Hạo cũng có thể nhanh chóng biết được tình huống của bọn họ.
 
 Tiểu Y bị Vạn Vật Chung Yên nhìn chăm chăm, cho nên cần chú ý một chút.
 
 Chờ người rời đi, Hồng Vũ Diệp xuất hiện ở bên cạnh Giang Hạo: "Hoàng thành đúng là phổn hoa."
 
 "Không biết nơi này liệu có xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn không." Giang Hạo nói.
 
 Hoàng tộc mời xem thi đấu, theo lý thuyết thì sẽ xảy ra chút chuyện gì đó., luôn sẽ có âm mưu xuât hiện. Trung tâm quyển lực nào có bình ổn như vậy.
 
 Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp đi dạo một vòng, hăn phát hiện ra một chuyện.
 
 "Có dấu vết của Vạn Vật Chung Yên, bọn hắn cũng tới. " Giang Hạo hơi bãt đắc dĩ.
 
 "Đây không phải hợp ngươi ý sao?" Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ.
 
 "Thế nhưng hẳn không phải đến vì Tiểu Y, bát được cũng không làm được gì. " Giang Hạo lắc đấu.
 
 Do dự một chút, hắn dự định tiến vào hoàng cung quan sát. Nếu như có thể biết được Vạn Vật. Chung Yên muôn làm gì là tốt nhất, có thể lần tránh một chút. Chỉ cần không ảnh hưởng tới người của bọn hắn là được.
 
 Rất nhanh, Giang Hạo đi tới trước hoàng cung, nói rõ mục đích đến. Thủ vệ lập tức nói: "Xin chờ chốc lát, chúng ta sẽ lập tức gọi người dân đường cho tiển bôi. "
 
 Sau một lát, một vị công chúa bước nhanh đi ra.
 
 Nàng thi lễ gặp mặt với Giang Hạo: "Văn bồi Văn Tuyết, xin ra mắt tiền bồi. "
 
 "Người mang khí vận Hoàng tộc?" Giang Hạo cực kỳ ngoài ý muốn: “Thiên m Tông được coi trọng như thể sao?" Hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp. "Thế nào, Thiên m Tông không đáng được coi trọng sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi lại.
 
 "Cũng không phải."
 
 Giang Hạo vừa đi vào vừa nói: "Chính là cảm giác Ma Môn sẽ không được hoan nghênh cho lãm.”
 
 Văn Tuyết dẫn đường ở phía trước không khỏi chảy mổ hôi lạnh. Thiên m Tông xác thực không được coi trọng như vậy. Nàng tới đây cũng là vì trùng hợp.
 
 Công chúa tu vi Nguyên Thần dẫn đường cũng không nhiều. Nhưng nêu như thật sự đặc biệt coi trọng thì người đến chính là hoàng tử. Chủ yếu là nghe nói Thiên m Tông chỉ phái đệ tử đền, một vị Trưởng lão đều không có. Cho nên, bọn họ cũng không có quá để ở trong lòng. Còn về khí vận Hoàng tộc... không nhiều người biết.
 
 "Hai vị tiền bối muốn tham quan chỗ nào? Hoặc là muốn ở chô nào?" Văn Tuyết hỏi.
 
 Giang Hạo lắc đầu nói: "Cứ tùy tiện đi một chút đi. "
 
 Văn Tuyết gật đầu nói: "Vậy thì tùy tiện đi một chút vậy. Đúng rổi, bên kia có quán trà, các ngươi muôn uống trà không?"
 
 "Có trà gì?" Giang Hạo thuận miệng hỏi một chút.
 
 "Đối với tiền bối mà nói thì hẳn là lá trà bình thường." Văn Tuyết lúng túng nói.
 
 "Cũng được. " Giang Hạo gật đầu. Một bên khác.
 
 Bích Trúc ngồi trong hoa viên, có chút nhàm chán.
 
 "Văn Tuyết muội muội đâu?" Nàng hỏi.
 
 "Nghe nói đã đi tiếp đãi người của các đại tông môn rối." Xảo Di đáp. Nàng tốn không ít công phu, cuối cùng cũng tần thăng, trước mắt còn có chút suy yếu.
 
 "Có cái gì mà tiếp đãi, nhưng mà dù sao cũng đang nhàn rồi. Nếu như chúng ta đi qua tiếp đãi người ta, hoàng huynh sẽ đồng ý sao?" Bích Trúc tò mò hỏi.
 
 "Hắn là sẽ." Xảo Di đáp, dù sao nàng cũng sẽ đi theo.
 
 "Vậy có nên đi tìm Văn Tuyết muội muội một chút hay không? Xem xem nàng tiếp đãi như nào." Bích Trúc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận