Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1566: Chẳng Lẽ Ta Là Đổ Nhà Quê... Ỉ

Chương 1566: Chẳng Lẽ Ta Là Đổ Nhà Quê... ỈChương 1566: Chẳng Lẽ Ta Là Đổ Nhà Quê... Ỉ
 
 Giọng nói đối phương rơi xuống, Văn Tuyết cảm giác Nguyên Thần được vận chuyển lại, bát đầu hô ứng. Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm nhận được tu vi tỉnh tiến với một loại phương thức không thể nào hiểu được. Đây cũng không phải là tu luyện, chỉ là lý giải đôi với Nguyên Thần, nhận biết đối với Kim Đan.
 
 Nàng không dám chẩn chờ, an tĩnh lắng nghe. Nàng cảm thấy chỉ cần nhớ kỹ nội dung lần này, con đường tương lai sẽ dê hơn rất nhiều.
 
 Cùng lúc đó.
 
 Bích Trúc đạt được sự đồng ý, có thể đi tiếp đãi người.
 
 Sau đó nàng đi đến cửa thành, nói với thủ vệ nều như là người của Thiên m Tông đền thì lập tức thông báo cho nàng.
 
 Nhưng mà, nàng lập tức nhận được tin tức.
 
 "Người của Thiên m Tông đã tiến vào." Thủ vệ đáp.
 
 "Hả?" Bích Trúc có chút ngoài ý muốn: "Người của Thiên m Tông tới? Ai tiếp đãi?"
 
 'Văn Tuyết công chúa." Thủ vệ cung kính nói.
 
 "Văn Tuyết?" Bích Trúc có chút khó có thể tin nổi: "Vì sao lại là Văn Tuyết muội muội? Địa vị của Văn Tuyết muội muội cao như vậy sao?" "Thiên m Tông chỉ là Ma môn xa xôi ở Nam Bộ, không cần hoàng tử tiếp đãi." Thủ vệ đáp.
 
 Bích Trúc:. °..." Cảm giác mình mười tám tuổi có chút nói không ra lời.
 
 Quá khổ mà, vì sao Hoàng tộc lại có loại suy nghĩ này chứ? Người không nên đắc tội thì lại đi đắc tội.
 
 Nếu như là đắc tội người bình thường thì thật ra cũng không có việc gì.
 
 "Người đến là ai?" Bích Trúc hỏi. Thủ vệ lắc đầu.
 
 Nàng lại hỏi về dáng vẻ, đối phương vần läc đầu.
 
 Hỏi mấy người.
 
 Hắn do dự một chút rồi nói: "Một người hay là hai người?"
 
 Bích Trúc: "..." Cảm giác không tốt lắm.
 
 Sau đó, nàng nhìn về phía Xảo Di, nói: "Xảo Di, ta có một loại dự cảm không tôt lãm."
 
 "Vì sao?" Xảo Di hỏi.
 
 "Một người hay hai người mà không phân rõ được sao?" Bích Trúc đau khổ nói: "Người đến khả năng là cường giả, chúng ta đi qua nhìn một chút. Nếu như đánh lại được thì mười tám tuổi còn có thanh xuân. Nếu như đánh không lại thì cũng chỉ có đăng chát. Còn tưởng răng trưởng thành là chuyện vui vẻ, không nghĩ tới lại là thời gian khổ cực. "
 
 Sau đó, hai người đi vào bên trong, trên đường đi không ngừng hỏi thăm.
 
 Lúc nghe được bọn họ bị hoàng huynh nào đó đuổi đi, Bích Trúc cảm thầy mình thật sự rất khổ.
 
 Rất nhanh, nàng liền nhìn thấy người.
 
 Trong đình có một nam tử, bên ngoài đình là Văn Tuyết muội muội ngổi xếp bằng, lâm vào bên trong huyền ảo.
 
 Sau đó, nàng nhìn thấy một người khác ở trong đình. Cái người này... Bích Trúc cảm thầy kỳ quái, rõ ràng là thây được, lại không nhớ rõ dáng vẻ của đổi phương. Đây...
 
 Nàng thậm chí có một loại cảm giác, quay đầu thì sẽ hoàn toàn quên mất.
 
 Sau đó, nàng bỏ qua người này, đưa mắt nhìn về phía người đang giảng đạo thuyết pháp.
 
 Xảo Di lắng nghe từ xa, nhưng cũng nhanh chóng bị cuốn vào.
 
 Bích Trúc cũng là chấn kinh.
 
 Loại lý giải này... mạnh hơn nàng không biêt bao nhiêu.
 
 Thật không hợp thói thường. Nhưng trọng điểm không phải là cái này, mà là người này.
 
 Hoàng Thành sắp không bình yên. Trong lúc nhất thời, nàng trực tiếp ngổi xuồng dưới đât, yên lặng thừa nhận.
 
 Thi đấu của Hoàng Thành chỉ là chuyện nhỏ, không cần như thể? Hăn hãn là phải ở lại Thiên m Tông không ra ngoài mới đúng.
 
 Một lúc sau, giảng đạo thuyết pháp kết thúc. Văn Tuyết một hồi lâu sau mới phản ứng lại được.
 
 Vừa tỉnh lại, nàng liền nhìn thấy Bích Trúc hoàng tỷ đang ưu sâu. Nàng kích động không thôi: "Hoàng tỷ, nói ra chắc ngươi sẽ không tin, ta cảm giác ta chính là một thiên tài, năng lực lĩnh ngộ vô cùng lợi hại. "
 
 "Lợi hại. " Bích Trúc hữu khí vô lực nói.
 
 Giang Hạo đương nhiên cũng phát hiện ra Bích Trúc, có chút khiển người bât ngờ. Đôi phương thê mà cũng là công chúa Hoàng thành. Khó trách lúc trước có thể biết được dị thú tại hoàng thành.
 
 Đương nhiên, hắn cũng không _ muốn gặp đổi phương cho lắm. Chô có đổi phương đều không có chuyện tốt lành gì. Đúng là đi tới chỗ nào thì chõ đó liền gặp nạn.
 
 "Bích Trúc sư tỷ." Giang Hạo mở miệng chào hỏi.
 
 "Giang sư đệ sao lại tới đây?" Bích Trúc khôi phục một chút trạng thái, hỏi.
 
 Giang Hạo nói: "Hoàng thành có lời mời, tông môn liền phái ta tới. " "Vậy Hoàng thành đúng là bồng tất sinh huy*." Bích Trúc cười nói. (*bồng tất sinh huy: rồng đến nhà tôm, ý chỉ khách quý đến nhà) "Sự tỷ nói đùa." Giang Hạo nói khẽ. Bích Trúc suy tư rổi nói: "Chuyện là, sư đệ ra ngoài có đem theo thứ gì hay không?"
 
 Giang Hạo hiểu rõ đối phương đang nói tới cái gì, cho nên chỉ có thể nói rõ: "Đồ đương nhiên là phải mang theo bên người thì mới an toàn." Bích Trúc vô thức lui về sau một bước.
 
 Giang Hạo: "...”
 
 Đồ vật vẫn rất an ổn, làm sao lại đền mức đó.
 
 Sau đó, Giang Hạo đi theo các nàng đi dạo khäp nơi.
 
 Trong này có dấu vết của Vạn Vật Chung Yên, cũng không biết những người này đền Hoàng thành là mưu đồ gì. Nhưng mà, Bích Trúc ở chô này, hắn là không có chuyện tôt lành gì.
 
 Chạng vạng tối.
 
 Hai người Giang Hạo rời đi. Bích Trúc cảm giác chưa từng mệt mỏi như vậy.
 
 Nàng nhanh chóng quay về chỗ ở. Nàng trực tiếp ghé vào trên mặt bàn: "Vốn cho ráng trở lại Nam Bộ chính là quay về mái nhà ấm áp, không nghĩ tới a là ta ngây thơ. Thiếu nữ mười tám tuổi quả nhiên là quá ngây thơ."
 
 "Hoàng tỷ, ngươi sao thế?" Văn Tuyết có chút không hiểu: "Ngươi và vị tiền bối kia có quen biết? Hắn vì sao lại gọi ngươi là sư tỷ?"
 
 "Bởi vì ta là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, lúc đi ra ngoài bọn hãn cũng coi như là có nhận biết ta. Một số người sẽ gọi ta là sư tỷ, một số người sẽ gọi ta là sư muội." Bích Trúc ghé vào trên mặt bàn, thuận miệng trả lời. 'Vậy gặp được người quen thì hẳn phải vui vẻ mới đúng chứ. " Văn Tuyết nói.
 
 Bích Trúc cau mày.
 
 Theo lý thuyết là như thế này, nhưng mà... Lỡ như người kia gặp phải chuyện gì đó, Hoàng thành trong nháy mắt liền không còn, tuyệt đôi là trong nháy mắt.
 
 "Gần đây Hoàng thành có gì nguy hiểm không?" Bích Trúc hỏi. "Vạn Vật Chung Yên hình như có động tác gì đó." Xảo Di đáp.
 
 Bích Trúc: "..."
 
 Lại gặp một đám người không sợ chết.
 
 Được rồi, vẫn nên nghỉ ngơi đi thôi. Chết thì chết.
 
 Không quản được.
 
 Vào lúc nàng nghĩ như vậy, Mật Ngữ Thạch Bản chợt chân động.
 
 Là sắp tụ hội.
 
 Nàng đang suy nghĩ, có nên hỏi một chút về mục đích của Giang Hạo hay không, cũng tiện hô trợ một hai.
 
 Lỡ như hắn xảy ra chuyện, mình thật sự sẽ tráng niên mất sớm. Nhưng mà, Giang Hạo đi cùng với ai?
 
 Bên cạnh hắn có phải là có người tới hay không?
 
 Được rồi, mặc kệ đi. Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp rời khỏi Hoàng cung. Dưới ánh trắng, bọn họ đi ở trên đường phổ phổn hoa. Bởi vì Hoàng thành có thi đấu, cho nên nơi này có rât nhiều người. Có một sô người biểu diên ảo thuật, còn có một số mỹ thực. Giang Hạo thậm chí còn nhìn thây sân khâu diễn kịch.
 
 "Ngươi thích xem?"' Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Không thích xem." Giang Hạo đáp: "Chỉ là có chút tò mò."
 
 Sau đó, hắn nhìn thấy một dòng sông, bên bờ sông có hai con đường, phía trên có rất nhiều đèn lồng.
 
 "Hình như có ngâm thơ giải đố." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói: "Ngươi am hiểu. "
 
 "Tiền bối nói đùa, ta trước kia đều là học theo phụ thân, bản thân cũng không am hiểu. " Giang Hạo nhìn về nơi xa, nói: "Nhưng mà có thể đi qua nhìn một chút. "
 
 Nói xong, Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp cât bước đi qua.
 
 Trên đường đi, Giang Hạo đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: "Lúc trước cùng tiền bồi ra ngoài lần đầu hình như cũng gặp được hội đèn lổng tương tự."
 
 "Lần nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi. "Lần này đi, tiền bối không có lãnh đạm như vậy." Giang Hạo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận