Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 157: Nữ Ma Đầu Cho Ta Đan Dược Thất Truyền?

Chương 157: Nữ Ma Đầu Cho Ta Đan Dược Thất Truyền?
Trước sân nhỏ.
Giang Hạo có chút cảm khái.
Ba tháng không trở về, nơi này không thay đổi một chút nào.
Trận pháp xung quanh chưa từng xuất hiện vấn đề.
Sau khi đi vào, lập tức thấy Thiên Hương Đạo Hoa bốn lá, dáng vẻ cũng cao lớn hơn một chút.
Một mùi thơm tràn ngập trong sân, linh khí cũng nồng nặc hơn một chút.
Mấy đóa Liên Hoa sinh trưởng rất tốt.
"Xem ra những ngày này con thỏ không hề lười biếng."
Giang Hạo lắc đầu cười khẽ.
Lúc này hắn tới trước Bàn Đào Thụ, nếu bàn về thay đổi thì nó chính là thứ thay đổi lớn nhất trong cái sân này.
Cũng không phải là thay đổi về độ cao, mà là phía trên mọc đầy quả đào, có một ít đã thành thục.
Lớn rất nhanh.
Giang Hạo hái một quả đào, cắn một miếng, phát hiện thanh ngọt ngon miệng.
Nhưng trừ cái này ra thì không có gì khác nữa, chỉ là một quả đào bình thường.
Dù cho trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy thì cũng hết sức bình thường.
"Xem ra vẫn cần Niết Bàn, không biết phải làm sao để Niết Bàn đây."
Không do dự, Giang Hạo mở thần thông ra.
"Giám định."
【 Bàn Đào Thụ: Có quan hệ với Thượng Cổ Bàn Đào Thần Thụ, có một tia đặc tính thần thụ, trái cây thơm ngọt. Để một quả ở lại trên cây, đặt xung quanh 4.900 khối linh thạch rồi bố trí Tụ Linh Trận, có thể kích phát một tia đặc tính thần thụ, mở ra Niết Bàn. Niết Bàn chín lần sẽ trở thành Bàn Đào Thần Thụ. Ở cùng một chỗ với thần vật sẽ càng dễ dàng Niết Bàn thành công. ]
"Xem ra phải Niết Bàn mới được."
Nhìn kết quả giám định, Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Mà điều làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn hơn chính là phải dùng 4.900 khối để linh thạch bày trận.
Còn có một điều kiện, đó là nhất định phải giữ lại một quả.
Nếu như không có trái cây, liệu có phải sẽ phải chờ đến năm sau hay không?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm giác trái cây không chờ người, nếu như sang năm không muốn Niết Bàn thất bại thì phải chuẩn bị trước 4.900 linh thạch. Đây còn là dưới tình huống không có thay đổi gì. Nếu như tăng lên, vậy áp lực sẽ càng to lớn.
"Vốn cho rằng giàu có rồi, không nghĩ tới một nửa cho con thỏ ăn, một nửa phải cho Bàn Đào Thụ ăn."
Cũng may mà mình không vội nộp ba ngàn tiền phạt cùng một lúc.
Không phải là không có ba ngàn, mà là hắn lo lắng một hơi lấy ra ba ngàn sẽ khiến cho người khác chú ý.
Cho nên chia làm ba tháng, như vậy sẽ không có người quan tâm.
Bọn hắn nhiều lắm là cười trên nỗi đau của người khác thôi.
Như này bọn hắn sẽ không sinh ra tâm lý cừu thị.
Cuộc sống của mình càng tốt, những người khác càng không cam lòng.
Sau khi ăn quả đào, Giang Hạo đi vào nơi hẻo lánh trong sân nhỏ, hắn lấy Bán Nguyệt số hai đã hỏng ra, sau đó cắm vào trong đất xem như trang trí.
Đã bị tiện tay cầm đi hai cái, lần này chắc sẽ không thuận tay nữa đâu nhỉ?
Sau đó.
Hắn tiến vào bên trong phòng kiểm tra một chút, không có bất cứ vấn đề gì cả.
Trên ban công, Giang Hạo nhìn dòng suối trước sân nhỏ, lâm vào suy tư.
"Sau khi Bàn Đào Thụ niết bàn sẽ xuất hiện bọt khí gì đây? Màu hoàng kim hay là màu tím?"
"Nếu như niết bàn cũng tương tự như giúp con thỏ khơi gợi huyết mạch ẩn giấu, vậy thì có khả năng là màu hoàng kim."
"Thế nhưng con thỏ vốn đã có huyết mạch, chỉ là bị ẩn giấu. Còn Bàn Đào Thụ chẳng qua chỉ có một tia thần tính, nói cách khác hiện tại nó hết sức bình thường, bình thường như thế niết bàn có thể xuất hiện màu hoàng kim sao?"
Giang Hạo cũng không quá chắc chắn, nếu như có thể xuất hiện màu hoàng kim thì không thể tốt hơn, cộng với của con thỏ nữa thì vừa vặn có thể có hai cái.
Thế nhưng nếu không xuất hiện, thì chắc cũng được màu tím.
Màu tím cũng có thể tiếp nhận.
Thần thông tốt bao nhiêu, hắn là người rõ nhất.
Gom góp đủ ba cái màu tím, liền có thể có thêm một thần thông.
"Qua một thời gian ngắn rồi thử lại vậy."
Giang Hạo không suy nghĩ nữa, hắn dự định nhân dịp còn không có người biết mình trở về, đi Tàng Thư Các một chuyến.
Hắn muốn tra một chút xem lúc trước Hồng Vũ Diệp đã cho hắn ăn đan dược gì.
Nếu như có khả năng, hắn muốn tiết kiệm tiền mua một viên.
Tàng Thư Các.
Giang Hạo tra xét rất lâu ở bên trong.
Chạng vạng tối.
Hắn cuối cùng cũng tìm được miêu tả tương tự.
"Tuyết Thần Đan, ăn vào có thể tẩm bổ thần thông, chữa trị thần thông, cũng có khả năng nhất định mở ra thần thông."
"Chỉ một câu này?"
Sau khi nghi hoặc, hắn hỏi tiền bối quản lý tầng này.
Tiền bối quản lý là một vị lão giả tóc trắng xoá.
Làm người không được tốt lắm, thế nhưng cho hắn mấy khối linh thạch thì sẽ rất dễ nói chuyện.
Đây là điều mà Giang Hạo quan sát được.
Hắn đưa ba khối linh thạch qua.
Lão giả liếc mắt một chút, nói với vẻ tùy ý:
"Có vấn đề gì thì cứ hỏi đi."
"Vãn bối muốn hỏi về Tuyết Thần Đan một chút, đan dược này vô cùng quý hiếm hau sao?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi muốn mượn cái này để mở thần thông?" Lão giả nhìn Giang Hạo, buồn cười nói:
"Đừng có nằm mộng nữa, người thích nằm mơ giống như ngươi cũng không ít, thế nhưng chuyện này là không thể nào."
"Đan dược vô hiệu sao?" Giang Hạo thử hỏi.
Hắn không để ý đến chuyện có mở ra được thần thông mới hay không, hắn có cách của mình.
Điều hắn lo lắng chính là thần thông của mình sẽ bị hao tổn.
"Hữu hiệu." Tâm tình của lão giả nhìn như không tệ, thế là giải thích:
"Đối với người không có thần thông, Tuyết Thần Đan gần như có thể trợ giúp khai mở. Thế nhưng, không có loại đan dược này."
"Không có?" Giang Hạo kinh ngạc.
"Ừm, không có." Lão giả hơi cảm khái:
"Thất truyền rồi, có lẽ chỉ mấy Tiên Môn kia mới có một hai viên thôi.”
Thì ra là như vậy, sau khi nói một tiếng cám ơn, Giang Hạo mới rời khỏi Tàng Thư Các.
Trên đường trở về, hắn không khỏi không cảm khái, Hồng Vũ Diệp còn bất phàm hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
Đồ vật thất truyền mà cũng có thể tùy tiện lấy ra.
---
Đường tắt nhiều người, Giang Hạo đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng trao đổi.
"Gần đây những người kia lại tìm ta muốn linh thạch, phiền chết đi được, ta làm việc bằng bản sự, thiếu chút tiền thì có sao chứ? Nhưng một Trúc Cơ sơ kỳ mà cũng dám tìm ta đòi linh thạch?"
"Không có chúng ta luyện đan, bọn hắn lấy đâu ra nhiều đan dược tu luyện như vậy? Thế mà còn không biết xấu hổ lại dám đòi linh thạch của chúng ta?"
"Đúng đấy, ta cũng không tin bọn hắn dám chọc đến Luyện Đan Sư chúng ta."
"Chúng ta từ bỏ phần lớn thời gian tu luyện, chỉ để luyện đan dược cho bọn hắn, cuối cùng chúng ta đạt được cái gì? Sự phỉ nhổ của bọn hắn sao?"
Nghe giọng là của một nam một nữ.
Giang Hạo không khỏi nhớ tới một chuyện.
Trước khi ra ngoài, hình như Trình Sầu đã nói với hắn chuyện người Chúc Hỏa Đan thiếu linh thạch.
"Khi đó hình như mình có nói đợi trở về sẽ xử lý."
"Xem ra cũng là một chuyện phiền toái."
"Không biết có xử lý được chuyện này hay không."
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi, hắn liền biết Luyện Đan Sư thiếu linh thạch chính là trạng thái bình thường.
Luyện Đan Sư đúng là không dễ chọc, thế nhưng trong nhận thức của Giang Hạo thì Luyện Đan Sư phải rất giàu có mới đúng.
Tại sao ngay cả linh thạch dùng để hỗ trợ gieo trồng linh dược mà cũng muốn bớt?
Sau đó, hắn đi tới phiên chợ, dự định mua chút tài liệu chế phù.
Con thỏ cần tốn linh thạch, Bàn Đào Thụ cũng cần linh thạch.
Cộng với đang thiếu Chấp Pháp Phong hai ngàn.
Tổng cộng cần một vạn hai.
Trước mắt hắn chỉ có một vạn.
Hắn phải nhanh chóng kiếm chút linh thạch trong hai tháng này mới được, nếu không thì ngay cả tiền nợ đều không trả được.
"Giang sư đệ."
Vừa tới chỗ bày quầy bán hàng, Giang Hạo đã nghe thấy có người đang gọi mình.
"Lãnh Điềm sư tỷ?"
Xem qua quầy bán đan dược của nàng ở một bên, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Lãnh Điềm sư tỷ quả nhiên là Luyện Đan Sư.
Chờ Giang Hạo tới gần, Lãnh Điềm tiên tử mới hỏi:
"Sư đệ còn bán phù chú không?"
"Sư tỷ muốn phù lục gì?" Giang Hạo hỏi.
"Có Thập Vạn Kiếm Phù không?" Lãnh Điềm tiên tử hỏi.
"Có năm tấm."
"Đều cho ta đi."
Chờ sau khi nhận được linh thạch, Giang Hạo cảm thấy có chút không hài hòa. Bản thân mình đang đi dạo phố, thế mà lại bán đồ cho chủ quán.
Nhưng thấy quầy hàng đan dược của nàng, hắn vừa vặn muốn hỏi thăm, tại sao Luyện Đan Sư lại cứ thiếu nợ không trả vậy.
Lãnh Điềm tiên tử nghe thế, liền cho một đáp án:
"Bởi vì nghèo rớt mồng tơi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận