Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1571: Tiển Bối Cũng Ăn Mì Sao? 1 Ỉ

Chương 1571: Tiển Bối Cũng Ăn Mì Sao? 1 ỈChương 1571: Tiển Bối Cũng Ăn Mì Sao? 1 Ỉ
 
 Lúc Thiên Hạ Lâu biết được tin tức thì có chút kinh ngạc.
 
 "Giang Hạo Thiên?" Đào tiên sinh có chút không hiểu:
 
 "Vì sao lại dùng cái tên này?"
 
 "Bởi vì bọn họ đã khắc hai chữ _ Giang Hạo lên rồi, không tiện đổi, chỉ có thể thêm vào một chữ." Chu Thâm có chút bất đắc dĩ nói:
 
 "Cuối cùng thêm chữ Thiên, liền biên thành Giang Hạo Thiên. Nhưng mà tên như vậy xác thực sẽ không thể liên tưởng đến người kia ở Thiên m Tông, không có vấn để øì."
 
 "Vì sao lại dùng Thiên?" Đường Nhã tò mò.
 
 Hoàng Kiến Tuyết đang uống trà cũng tò mò hỏi: "Là nói Giang Hạo ở dưới bầu trời sao? Là thiên hạ đệ nhất?"
 
 "Đúng là một cái tên lợi hại. " Đường Nhã bội phục nói.
 
 Nghe vậy, Chu Thâm liền cười lúng túng.
 
 Thấy thế, Đào tiên sinh hơi ngoài ý muốn: "Là có ý gì?"
 
 "Xác thực tổn tại ngụ ý, nhưng không phải là đệ nhãt thiên hạ. " "Vậy là gì?" Đường Nhã hỏi.
 
 Chu Thâm có chút do dự, cuối cùng vân nói: "Giang Hạo Thiên. Con thỏ kia nói ngụ ý là, trước có Giang Hạo sau có Thiên, Giang Hạo luôn ở phía trước bầu trời. "
 
 Nghe vậy, Hoàng Kiến Tuyết sửng sốt một chút, có chút khó có thể tin nổi: "Thật sao?" "Thật." Chu Thâm gật đầu.
 
 Hoàng Kiến Tuyết hoảng sợ nói: "Con thỏ này dám nói vậy luôn? Chủ nhân của nó chịu nổi cái tên này sao? Ngụ ý đệ nhất thiên hạ còn chưa chắc đã có thể tiếp nhận, càng đừng nói tới cái này. Nếu để cho cái tên này nổi tiếng, để cho tất cả mọi người biết được ngụ ý của cái tên này, vậy thì thiên địa sẽ có chỗ phát hiện, khi đó nếu như chủ nhân không chịu nổi thì sẽ bị thiên địa phản phệ, cuối cùng tiếp nhận đại kiếp thiên địa. Kết quả cơ bản chính là lịch kiếp mà chết. "
 
 "Có nghiêm trọng như vậy sao?" Đào tiên sinh có chút ngoài ý muốn. Người như Giang Hạo không dê - dàng chêt được. Một khi hăn chêt rổi, thiên địa cũng xong theo. Dù sao Thiên Cực Ách Vận Châu đáng sợ nhất đang ở trên người của đổi phương.
 
 "Có, còn phải xem đại tông này tuyên truyền vị Chưởng giáo kia như nào nữa." Hoàng Kiên Tuyết chân thành nói.
 
 Đào tiên sinh suy tư rồi nói:
 
 "Để người của chúng ta cố gắng thuyết phục bọn hãn, không nên tuyên truyền về Chưởng giáo. Chỉ cần giữ được sự thần bí thì sẽ không xảy ra vấn để gì."
 
 Một bên khác.
 
 Nữ tử nhận được tin tức thì không khỏi kinh ngạc.
 
 Còn cần đến nữa?
 
 Nói chuyện với những người này rất vất vả, mặc dù trí lực của bọn hắn không phải rất cao, nhưng lá gan lại rât lớn. Câu nói kia khiển cho nàng nghe mà sợ, mà bọn hắn lại cảm thây không có vấn để gì.
 
 Vị trưởng bối kia chính là bầu trời của bọn hăn.
 
 Nữ tử thở dài một hơi.
 
 Nhiệm vụ này thật gian nan.
 
 Hoàng Thành.
 
 Cạnh một quầy bán đồ ăn, một nam một nữ đang ngổi ăn mì. Bọn hắn ăn mặc phổ thông, thỉnh thoảng “ nhìn về phía nơi xa. Nhìn thây phần lớn là những người ăn mặc gọn gàng xinh đẹp.
 
 Vừa nhìn vừa cảm khái, lúc này một nữ tử trong đó đi tới: "Đúng là hâm mộ, lúc ta vừa mới tu luyện cũng đã từng tưởng tượng qua tình cảnh như vậy."
 
 Nam tử gật đầu, che lại vết sẹo dưới cổ, nói: "Ta trước kia cảm thấy gia nhập tông môn thì tương lai sẽ phải đánh yêu trừ ma, tạo phúc cho một phương. Thể nhưng sau khi tiên vào tông môn thì mới phát hiện ra nơi đó là một nơi ăn thịt người. Chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ bị người ta dâm ở dưới chân, cuồi cùng ăn sông nuồt tươi. Ta không thể nào hiểu được, một tông môn được xưng là chính đạo tại sao lại không nể mặt mũi như vậy. Sau này ta mới hiểu được, nếu như lưu lại thể diện thì chẳng khác nào lưu lại điểm yếu. Đây cũng không phải là tông môn chính đạo, sẽ dê dàng bị định nghĩa là Ma Môn. Dù sao đệ tử ra ngoài chịu khổ gặp nạn nổi điên sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của tông môn này." "Vận khí của ta tốt hơn ngươi, gia nhập vào Ma Môn, cuồi cùng là công khai bị ức hiếp." Nữ tử cười lạnh, nói: "Bọn hắn không hề muốn bỏ qua cho con mổi một chút nào, mặc kệ ta cầu xin như thế nào đều không có tác dụng."
 
 "Ngươi muốn báo thù không?" Nam tử hỏi.
 
 "Báo thù sao? Ai biết được, ta cũng không biết đã có bao nhiêu người ức hiếp ta nữa. Giết nhiều người như vậy, ta cũng không biết là đã giêt sạch hay chưa. Cho nên, để cho tất cả mọi người cùng lên đường là tốt nhất. " Nữ tử cười cười, tỏ vẻ không quan trọng, sau đó tiêp tục ăn mì.
 
 Nam tử cũng không nói gì thêm, tiếp tục ăn mì. Bọn hắn muốn hướng tới một cuộc sống tươi đẹp, nhưng mãi mà vẫn không cách nào vượt qua được khoảng thời gian này.
 
 Bọn hắn không nói rõ được cũng không tả rõ được rốt cuộc là vì sao. Bây giờ bọn hắn chỉ muốn tât cả mọi người chôn cùng quá khứ của bọn họ. Bọn hắn không có tương lai, tât cả trong lòng đều đã bị hủy diệt. Lòng người chết rổi, hết thảy đều chết theo, cho nên cứ để cả thiên địa chôn cùng là được.
 
 Vì quá khứ của bọn họ mà nở rộ pháo hoa sáng chói, vạn vật chung yên.
 
 Ăn hết mì, bọn hắn gọi thêm một bát.
 
 "Sức ăn của ngươi đúng là không nhỏ." Nam tử cười nói.
 
 "Ngươi cũng không kém." Nữ tử gật đầu. "Mì ở đây rất ngon."
 
 "Đúng vậy, lâu rồi không ăn."
 
 Bọn họ ăn xong liền trả tiển.
 
 Bọn hắn khinh thường chiếm tiện nghi mây chuyện nhỏ nhặt này. _ Việc nhỏ đều như thể thì sao có thể hoàn thành chuyện lớn Vạn Vật Chung Yên được?
 
 Bọn hắn không phải kẻ cuồng giết người, không giêt những người vô tội này. Chỉ là, Vạn Vật Chung Yên, bọn hăn trùng hợp muốn chêt mà thôi.
 
 Đều là mệnh.
 
 "Chúng ta đúng là cực đoan." Nam tử tự giêu nói.
 
 "Đúng vậy." Nữ tử gật đầu, sau đó nói:
 
 "Người nên tới đã tới, là thời điểm hành động. Chia ra hành động hay là cùng nhau?"
 
 "Chia ra hành động đi, ngươi đi Thiên m Tông hay là hoàng cung?" Nam tử hỏi.
 
 "Ta đi hoàng cung, ngươi đi tìm người của Thiên m Tông." Nữ tử nói.
 
 "Được." Nam tử gật đầu.
 
 Hai người đứng lên, dự định xuất phát.
 
 Chỉ là vừa mới đi được hai bước, nam tử chợt mở miệng hỏi:
 
 "Đúng rồi, ngươi tên là gì? Nguyện vọng là gì?"
 
 Nữ tử dừng lại, do dự một chút rồi nói: "Thanh Thanh, đã không còn nguyện vọng. Ngươi thì sao?"
 
 Nam tử cười nói: "Cha mẹ gọi ta là Thiêt Đầu, thầy bói nói mệnh ta không đủ cứng, nhưng sắt đủ cứng, hi vọng ta có thể sông lâu một chút. Cũng không có nguyện vọng."
 
 Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng quay đầu đi về phía mục tiêu của mình.
 
 Hai người rời đi, một nam một nữ đang ăn mì ở một bên khác cũng có chút ngoài ý muồn.
 
 "Tiền bối cũng ăn mấy thứ này sao?" Giang Hạo hỏi Hồng Vũ Diệp. "Ý của ngươi là ta không phải người?" Hồng Vũ Diệp bình thản nói.
 
 Giang Hạo liền vội vàng lắc đầu: "Tiền bôi nói đùa, văn bôi chỉ là cảm thấy tiền bối hẳn là trích tiên ở trên Cửu Thiên, không dính khói lửa trần gian."
 
 Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ, không nói gì thêm.
 
 "Tiền bối cảm thấy hai người kia sẽ chọn ai để động thủ?" Giang Hạo tò mò hỏi.
 
 Không biết hai người kia nghĩ như nào nữa, thể mà lại thảo luận kê hoạch ở ngay trước mặt bọn họ. Cũng không phải nói bọn hẳn không cẩn thận, du sao thì tu vi của bọn hắn đều rất cao, đều đã thành tiên. Mặc dù là mới thành tiên không bao lâu, nhưng tiên nhân chính là tiên nhân, gần như chính là tồn tại vô địch tại cái Hoàng thành này. Nhưng dù sao thì vẫn nên cẩn thận một chút. Ai biêt được lỡ như bên cạnh có người có thực lực nhìn xuyên thầu bọn hãn thì sao. Như thế liền nguy hiểm. "Hai người không luyến tiếc nhân sinh, tư tưởng cực đoan, nhưng lại rất phù hợp với Vạn Vật Chung Yên."' Hồng Vũ Diệp nói.
 
 "Đầu là người cơ khổ." Giang Hạo có chút cảm khái:
 
 "Người của Vạn Vật Chung Yên vừa đáng thương vừa đáng hận." "Ngươi muốn đi theo xem một chút sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, hỏi.
 
 "Đúng vậy, xem bọn hắn muốn tìm ai, lại nhìn xem bọn hãn muốn giá họa cho người nào. " Giang Hạo có chút hứng thú, nói.
 
 "Ngươi đang suy nghĩ có nên giết hay không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận