Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1616: Tiền bối, ta chết cũng không...

Chương 1616: Tiền bối, ta chết cũng không...Chương 1616: Tiền bối, ta chết cũng không...
Nhìn ba người đang tiến đến, Giang Hạo hơi nhíu mày.
Bước chân định bước ra của hắn, nhất thời không biết nên xử trí thế nào.
Ba người này đường đường chính chính gọi mình là tiền bối, để những người xung quanh nhìn mình thế nào đây?
Nhỡ đâu ba người này bị nhận ra, mà mình lại là tiền bối của họ, đi so tài với một tiểu bối. Là cái thể thống gì?
"Mời người khiêu chiến lân đài."
Giọng nói của võ đài lại vang lên.
Nhưng Cảnh Đại Giang ba người đã đến trước mặt hắn.
Vậy lên hay không lên? Hắn muốn lên, dù sao cũng hiếm hoi mới có một lần thi đấu, đã lâu rồi hắn không ra tay. Là một cường giả, chiến đấu vượt cấp là điều mà hắn hằng mơ ước.
Vượt cấp giao đấu, hơn nữa lại là giao đấu với thiên kiêu, chuyện này càng hiếm thấy.
Lên đó cũng có thể cho bản thân đủ kiến thức. Sau này nói với người khác, cũng có thể nói rằng mình đã từng giao đấu với thiên kiêu. Dù thua, nhưng mình chiến đấu vượt cấp, thua mà vẫn vinh.
Chỉ là.
Cảnh Đại Giang đã xuất hiện trước mặt hắn.
"Tiền bối, người cũng đến xem đại tỷ à?"
Nhìn người trước mặt, Giang Hạo từ bỏ việc bước đi, bình thản nói: "Ư, xem thử."
Hồng Vũ Diệp che miệng, mỉm cười.
Tâm trạng hiếm khi thoải mái.
Tuy nhiên, nàng đứng ngay bên cạnh Giang Hạo, ai cũng có thể nhìn thấy nàng.
Chỉ là hầu hết mọi người chỉ biết có một người ở đó, còn những thứ khác đều trống rỗng.
"Mời tán tu Giang Hạo lên đài khiêu chiến." Trọng tài trên võ đài lại lên tiếng. Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp cứ đứng nhìn như vậy, Cảnh Đại Giang còn tò mò hỏi: "Tên tán tu này sao không lên nhỉ?"
"Có lẽ bị chuyện gì đó cản trở rồi." Giang Hạo tùy ý nói.
"Thật đáng tiếc, chúng ta nghe nói đối thủ của người này là thiên kiêu của Hạo Thiên Tông, vốn định xem thử thực lực của đối phương thế nào.
"Bây giờ không có đối thủ, cũng không thể xem được rồi." Cảnh Đại Giang có chút tiếc nuối nói.
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Giang Hạo cũng tỏ vẻ đáng tiếc.
Nhưng đã bỏ lỡ thì bỏ lỡ. Không phải chuyện quan trọng gì.
Cuối cùng người kia trên võ đài trực tiếp chiến thắng.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo nói: "Thua cũng thật nhục nhã." "Không lên sàn sao có thể nói là thua được chứ?" Giang Hạo lên tiếng nói. Sau đó, hắn bước đi về phía trong thành, muốn đi xem thử đối thủ của Hàn Minh.
"Tiền bối, người định làm gì?" Cảnh Đại Giang đi theo sau nghiêm túc nói: "Tiền bối có biết Thái Cổ Âm Dương Ma Bàn không?” Giang Hạo dừng bước nhìn Cảnh Đại Giang, không biết có phải ảo giác hay không, đối phương dường như đang mong muốn đẩy chuyện này lên người hắn. "Ba vị tiền bối nói gì vậy? Ta nghe không hiểu." Giang Hạo lại cất bước. Cảnh Đại Giang tiếp tục đi theo nói: "Tiền bối, thiên địa sắp nghiêng ngả, cần tiền bối một tay chống trời."
"Một tay chống trời?" Giang Hạo nhìn ba người, nghiêm túc nói: "Ba vị tiền bối đùa rồi, ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, còn ba vị là Thái Sơn Bắc Đẩu của Tây Bộ, đương nhiên cần ba vị đứng ra chủ trì đại cục." Tuy rằng Giang Hạo nhất định phải đi tìm Thái Cổ Âm Dương Ma Bàn, nhưng bị ba người này nhắm đến tuyệt đối không phải chuyện may mắn.
Đương nhiên, Thiên Văn Thư Viện ở Tây Bộ có ơn với hắn.
Khi đó họ đã hết sức hỗ trợ hắn. Cảnh Đại Giang lúc đó có thể nói là bỏ qua mọi định kiến thế tục, nhất quyết ủng hộ hắn.
Loại người như thế này là phiên phức nhất, khó mà thoát khỏi.
Thiên Văn Thư Viện lại lần nào cũng đứng ra bênh vực hắn, muốn từ chối cũng không được.
"Tiền bối, hay là người nghe thử Thái Cổ Âm Dương Ma Bàn là gì trước đã?" Cảnh Đại Giang suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: "Như vậy tiền bối cũng có thể hiểu biết một chút về Bắc Bộ."
"Thái Cổ Âm Dương Ma Bàn có rất ít truyền thuyết, nhưng hầu hết đều bắt nguồn từ Trang Sách Tiên Hiền." Cảnh Đại Giang tự nói.
Giang Hạo vốn định ngăn cản đối phương, nhưng vừa nghe đến Trang Sách Tiên Hiền thì lại dừng lại. Trang Sách Tiên Hiền vậy mà lại có loại truyền thuyết này?
Hắn chưa từng nghe nói. Hồng Vũ Diệp cũng chưa từng nhắc đến.
"Thiên Văn Thư Viện của chúng ta luôn thu thập Trang Sách Tiên Hiền, đặc biệt là một số lão già, họ mê mẩn những thứ này hơn bất cứ thứ gì." Cảnh Đại Giang suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Lúc đầu họ phát hiện ra điều bất thường trong Trang Sách Tiên Hiền, vì không được thư viện ủng hộ nên đã mang theo một số thứ rời khỏi thư viện.
"Tự lập sơn môn.
"Không nói xa, gần đây có ba cái.
"Nhưng trong đó hai cái đã không còn tiếng tăm gì. "Chỉ có cái thứ ba, lập nên Thiên Hạ Lâu ở hải ngoại, chỉ cần có Trang Sách Tiên Hiền xuất hiện, hắn sẽ xuất hiện ở nơi đó."
"Vậy họ phát hiện ra điều gì?" Giang Hạo tò mò hỏi. Hắn nhớ đến Đơn Thanh Hà lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận