Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1634: Quạt Gió Cho Nữ Ma Đầu (3)

Chương 1634: Quạt Gió Cho Nữ Ma Đầu (3)Chương 1634: Quạt Gió Cho Nữ Ma Đầu (3)
Trước giờ chưa từng nghe nói.
Hơn nữa, ở Nam Bộ chắc chắn không có Thiên Ẩm Tông.
“Hàn Minh đạo hữu, ngươi nói như vậy khiến chúng ta rất tò mò về tông môn của ngươi, ngươi định khi nào quay về?” Diệp Phong hỏi. Hàn Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đến thư viện kiến thức trước, sau đó quay về.”
Hắn phải trở nên đủ mạnh, tốc độ thăng cấp đủ nhanh.
Tệ nhất cũng có thể cùng cảnh giới với sư huynh. Chỉ cần cùng một cảnh giới, hắn có thể thắng. Chỉ một chiêu, để sư huynh hiểu rõ sự chênh lệch. Tất nhiên, hắn vẫn sẽ nể mặt sư huynh, sư huynh cũng là người thích thể diện.
Hắn có thể nhường vài chiêu, sau đó ung dung thắng trận khiêu chiến. Nói một câu may mắn, rồi nói rằng nếu không như vậy thì rất khó thắng.
Để lại cho sư huynh đủ thể diện.
“Nếu quay về Thiên Âm Tông, phát hiện sư huynh của ngươi vẫn chưa thành tiên, ngươi vẫn muốn giao đấu với hắn sao?” Diệp Thanh Tuyết hỏi.
“Tất nhiên.” Hàn Minh nghiêm túc nói. Dù sao sư huynh của hắn lần nào cũng cao hơn hắn một cảnh giới.
Bản thân hắn cao hơn một cảnh giới, rồi mới giao đấu với sư huynh, cuối cùng tiếc nuối thua trận, cũng đủ để nể mặt sư huynh. “Sơn Hải Kiếm Tông chắc chắn sẽ giữ ngươi lại một thời gian, sau đó ngươi mới đến Thiên Văn Thư Viện học tập, quay về Nam Bộ hầu như sẽ đánh khắp thiên hạ không có đối thủ.” Diệp Mộ Mộ cười nói: “Chúng ta có thể đi cùng được không? Chứng kiến sự quật khởi của tuyệt thế cường giả.”
Hàn Minh im lặng một lát, cuối cùng gật đầu.
Cũng cần có người chứng kiến.
Tây Bộ.
Trà tiên sinh nhìn lá trà. Bận rộn một lúc lâu, cuối cùng nằm trên ghế, nhẹ nhàng quạt.
Bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện lớn.
Một số tông môn thậm chí còn biến mất.
Với tu vi như hắn, có thể nói chỉ có thể chạy trốn khắp nơi.
Nhưng...
Hắn đã nắm bắt được cơ hội của cuộc đời mình, tìm được người để nương tựa. Cuối cùng, nơi này của hắn vững như thành đồng, không ai dám tùy ý gây sự. Còn đối phương thì mấy trăm năm cũng chưa chắc xuất hiện, điều hắn cần làm tất nhiên là trồng trà. Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng biết cách sử dụng hòn đá cổ xưa trong tay, nhưng lại không có ý định sử dụng. Đã làm việc cho người đó thì nên toàn tâm toàn ý. Chỉ có như vậy, mới có thể sống sót trong thời đại loạn lạc.
Hơn nữa, thứ này tuyệt đối không phải là thứ mà một kẻ yếu như hắn có thể chỉ phối.
Đợi khi nào vị cường giả đó cần, sẽ tặng cho đối phương.
Lại có thể được trọng dụng.
Sau này sẽ càng an toàn hơn.
Hiện tại, làm việc cho đối phương là một việc rất tốt. Không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Thậm chí nếu làm không tốt, đối phương cũng rất khách khí.
Trừ khi bản thân không chịu làm việc, nếu không thì chất là đáng.
Được cường giả che chở như vậy, không chịu làm việc đàng hoàng, chết cũng là đáng.
Vì vậy, hắn làm việc rất tận tụy, hơn nữa còn ngày càng hoàn thiện.
Nghĩ vậy, Trà tiên sinh thỏa mãn nhắm mắt lại, quạt nhẹ chiếc quạt trong tay, nghỉ ngơi một lát.
Chỉ là vừa mới nhắm mắt, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Trà tiên sinh đang nghỉ ngơi?” Theo phản xạ muốn trả lời, Trà tiên sinh bỗng mở to mắt, sau đó cả người nhảy dựng lên.
Ngay sau đó nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy hai bóng người, một bóng dáng tất nhiên là người quen thuộc đó. “Gặp qua tiền bối.” Trà tiên sinh cúi đầu cung kính nói. “Có làm phiền ngươi không?” Giang Hạo cười hỏi.
“Tiền bối nói đùa, ta luôn sẵn sàng làm việc cho tiền bối, không có gì là phiền cả.” Trà tiên sinh nghiêm túc nói.
Sau đó hắn mời Giang Hạo ngồi xuống.
Giang Hạo nào dám, nhìn người bên cạnh nói: “Tiên bối có muốn ngồi không? Cũng khá thoải mái đấy?” Hồng Vũ Diệp nhìn chiếc ghế nói: “Có cái mới không?”
“Có.” Vừa nói, Trà tiên sinh vừa lấy ra hai chiếc ghế mới:
“Đã chuẩn bị sẵn cho hai vị tiền bối.”
Sau đó, Hồng Vũ Diệp ngồi xuống, dáng ngồi tao nhã khiến Giang Hạo có chút không rời mắt được.
Ngoài cổ tay và cổ, váy tiên màu hồng trắng gần như che kín mọi inch da thịt trên cơ thể nàng.
Không hề có bất kỳ sự thất thố nào.
Nhưng dù vậy, Giang Hạo vẫn cảm thấy có một vẻ đẹp không rõ ràng.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hồng Vũ Diệp lên tiếng hỏi. “Tiần bối rất hợp với chiếc ghế này.” Giang Hạo mở miệng nói.
Thêm một chút thư giãn, bớt đi một vẻ nghiêm trang.
Trông thân thiện hơn. Giang Hạo không nằm xuống, mà ngồi ở bên cạnh nói:
“Tiền bối có cần quạt không?”
Chiếc quạt của Tiếu Tam Sinh bị hắn cầm trong tay. Hồng Vũ Diệp như mới tỉnh lại, bình tĩnh nói: “Tùy ngươi.”
Như vậy, Giang Hạo vừa quạt cho đối phương, vừa nhìn Trà tiên sinh: “Trà tiên sinh cũng ngồi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận